Chân đạp thiên đạo, dạo chư thiên, lữ khách qua đường đầu không ngoảnh lại. Cất bước nhớ cố nhân, đánh rơi chấp niệm gửi mầm cải biên.
Trước cả Cửu Thiên, là một thế giới đã bị xoá sổ trên dòng sông thời gian.
Nhưng bá chủ của thế giới đó, vẫn chưa chết.
Nhưng hắn cũng không sống, hắn nằm ngoài sinh tử, hắn vẫn đang đi lại trong năm tháng, hắn vẫn đang trầm luân nửa tỉnh nửa mê...
Hắn giống như một lữ khách, tiêu dao dạo bước khắp chư thiên, nơi đâu cũng có dấu chân của hắn, thời không quy tắc hết thảy mọi thứ đều không thể trói buộc được hắn.
Không một ai biết hắn là ai, thật buồn cười ngay cả hắn còn lúc nhớ lúc quên hắn là ai nữa là...
...
Nguyễn Thiên, bước ra từ cấm khu, tại ngoại giới tìm kiếm đại đạo của riêng mình.
Bản thân hắn ngoài có xuất thân từ một gia tộc đã suy tàn, hầu như không còn một ai nhớ đến nữa ra.
Thì thật chất, hắn còn là một trong hai chấp niệm của vị bá chủ lang thang kia...
Mãi đến sau này hắn mới nhận ra điều đó, thân là chấp niệm, tuyệt nhiên hắn đã đem trước đây lý do bản thân được tạo ra, được xuất hiện trên thế giới này cải biên một lượt thay vị lữ khách.
“Tâm nguyện của ngươi, ta đã hoàn thành!”
“Từ giờ ta là ta, ngươi là ngươi.”
Khẽ gật đầu, lữ khách không nói lời nào chỉ nở một nụ cười mãn nguyện rồi tiếp tục bước đi...
Nguyễn Thiên không biết lữ khách đi đâu, dù lấy cảnh giới hiện tại của hắn cũng không thể dò xét ra được gì.
“Thôi vậy, ta tự tại, ngươi tiêu dao!” Nói rồi Nguyễn Thiên cũng phất ống tay áo rời đi.
Chương 36: Tứ bề nguy cơ