"Vĩ Phàm, ngươi có muốn tu tiên hay không?"
"Ta có thể, tu tiên sao?"
"Mặc dù phế vật, nhưng ngươi có thể!"
Thanh âm của một tên cao ngạo, hắn muốn ta tu tiên, chỉ xem ta là phàm nhân hạn hẹp... Cuộc gặp gỡ bất chợt này, thật sự đã cứu lấy cuộc đời ta!
Vĩ Phàm chỉ gật đầu và không hỏi gì thêm.
Quả thật hắn hiểu, Thần Khải đến từ thế giới của thần thánh, suy nghĩ và hiểu biết của hắn chắc chắn khác xa. Hắn tính cách cao cao tại thượng như vậy, cũng chỉ đơn giản là vì hắn có quyền, có quyền khinh bỉ những phàm nhân hiểu biết hạn hẹp. Vĩ Phàm hiện tại chỉ mới đi được bước đầu, cái gì cũng không biết, cái gì hắn cũng không dám chắc chắn.
Hắn cũng thật sự rất muốn như những nhân vật chính trong tiểu thuyết, một mình trọng sinh, thiên tư trác tuyệt, kiến thức ngập đầu chấn nhiếp các đại lục thế giới. Nhưng biết phải làm sao, hắn ngu dốt, hắn mơ hồ, chỉ có thể cố gắng trong tầm kiểm soát mà đi lên.
Trở thành luyện đan sư? Trở thành tài ba luyện khí sư? Thông thiên trận pháp đại tông sư? Hay chỉ đơn giản bậc thầy kiếm pháp, mở ra một cõi... Hắn thật sự không dám nghĩ đến, làm tốt phần mình đi lên là được rồi, suy nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu!
"Ta, chấp nhận!"
"..."
Từ hư không ẩn hiện quang mang xoay chuyển, một con mắt thời không nhìn về luân hồi... Bắt đầu đi!
"Bước lên đại đạo, đi hướng vĩnh hằng... Thiên Địa vì ta, luân hồi bất diệt... Luân Hồi Chúa Tể!"
Chương 89: Trao đổi