Sau khi cáo từ Vũ Ngưng Thường, hắn lập tức chạy về nơi ở của mình, đóng chặt cửa phòng rồi bắt đầu tu luyện.
Dựa theo ghi chép bên trong Âm Dương Luyện, nuốt vào Âm Dương nhị khí, sau đó để mặc cho nó di chuyển bên trong, tự động dung hòa làm một với từng bộ phận.
Sau khi dung hợp xong có thể dựa theo cảm nhận mà dần dần nắm bắt lấy đường di chuyển của m Dương nhị khí, sau đó thôi động chúng ngưng tụ tại trong trái tim thành hình lò luyện, gọi là Âm Dương Lô.
“Vậy đầu tiên là ngưng luyện ra Âm Dương Lô, sau đó dùng Âm Dương Lô đi luyện hóa tất cả mọi năng lượng bên ngoài thành lực lượng cơ thể.” Đế Đạo Thiên suy nghĩ, hắn vẫn hơi chần chờ không dám nuốt Âm Dương nhị khí vào người, sợ rằng nó sẽ gây ra tổn hại đau đớn từ bên trong, lúc đó rất khó mà ngăn cản lại được.
Nhưng sợ hãi đến mấy thì cũng không quan trọng bằng việc thực hiện mục tiêu của mình.
Đế Đạo Thiên mở nắp bình ngọc, chỉ thấy trong đó bốc lên màu sắc đen trắng xen lẫn, hắn nhắm mắt mà đổ vào trong miệng nuốt xuống.
Cảm giác mát lạnh truyền khắp cơ thể, sau đó lại bỗng nhiên trở nên nóng rực không thôi.
Sau đó cơ thể lại truyền đến từng trận đau nhức, nhịp tim liên hồi khó thở, Âm Dương nhị khí tràn vào đang chạy loạn xạ giống như đang phá hoại khắp cơ thể của hắn.
Đế Đạo Thiên lúc này hoàn toàn cảm giác hối hận, nhưng hắn không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng cơn đau.
Hai mắt hiện lên tơ máu chằng chịt đỏ sọng, cơ thể tím tái như thiếu máu, hắn cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo nhất có thể.
Cả người hắn lăn lộn tứ phía kêu la, có điều vì sợ người ngoài phát hiện nên cuối cùng cũng cố mà kìm lại, hai răng cắn chặt chịu đựng.
Cứ ngỡ là quá trình này sẽ phải diễn ra lâu lắm, Đế Đạo Thiên không ngờ chỉ mới qua một lúc hắn đã cảm giác được bình thường.
Âm Dương nhị khí vẫn tàn phá xung quanh cơ thể của hắn nhưng lại không còn cảm giác đau đớn nữa.
Mọi ngọc ngách trong cơ thể giống như hóa thành một mảnh hư vô mặc cho hai dòng khí Âm Dương di chuyển.
“Giống như khi ta kiến tạo Đế Mạch, cơ thể này không hề gây ra cản trở nào cả mà còn rất dễ dàng.
Vậy rốt cuộc nguyên nhân là vì sao?” Đế Đạo Thiên không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng hắn biết đây là chuyện tốt.
Ngay lập tức ngồi lại tư thế ngay ngắn, hắn bắt đầu đưa ý thức vào bên trong cảm nhận từng đường đi của Âm Dương nhị khí.
Chúng là hai dòng khí một đen một trắng chạy khắp nơi trong cơ thể, có lúc tách rời nhau ra và cũng có lúc va chạm vào nhau dẫn đến sức tàn phá mạnh mẽ.
Cơ thể của hắn cũng đồng thời bị phá hoại tan nát, nhưng chỉ một lúc sau những nơi đó bắt đầu tư khôi phục như cũ, bên trong các tế bào lấp lóe thấy hào quang đen trắng.
Đó chính là do Âm Dương khí dần dần hòa nhập làm một.
Hai dòng khí giống như hai con rắn nhỏ chạy nhanh thoăn thoắt, cuối cùng chúng cũng chạm tới đan điền.
Mà ngay khi xâm nhập vào bên trong, giống như bị thu hút, hai tiểu xà lập tức nhắm đến vòng trong ngũ hành tương sinh mà Đế Đạo Thiên tạo ra.
Event
Khiến cho hắn bất ngờ chính là, ngay khi hai thứ này va chạm vào nhau, Âm Dương nhị khí lập tức hòa làm một với vòng tròn, sau đó khiến cho vòng tròn nhanh chóng dừng lại, rồi lập tức đảo ngược chiều quay.
Ngũ hành tương sinh! Đảo ngược sẽ là Ngũ hành tương khắc!
Vòng tròn quay ngày càng nhanh, sau đó tự động thoát ra khỏi đan điền mà chạy vòng khắp cơ thể của hắn như lúc đầu, Mà theo như Đế Đạo Thiên để ý đến, lúc này vòng trong ngũ hành đã hoàn toàn chuyển sang hai màu đen trắng, hóa thành đồ án thái cực tuần hoàn.
“Cảm giác được nó mạnh hơn lúc trước, vậy ra Âm Dương nhị khí hấp thụ ngũ hành chi lực cũng sẽ khiến nó mạnh hơn sao?” Đế Đạo Thiên thầm vui vẻ, hắn nhanh chóng trích xuất ra Đế nguyên từ đan điền của mình, sau đó lại thực hiện vòng tròn ngũ hành tương sinh một lần nữa để sinh ra ngũ hành chi lực.
Cảm nhận thấy điều đó, thái cực đồ án lại nhanh chóng tìm đến rồi dung hợp làm một khiến nó lại thêm mạnh hơn trước.
Chỉ là lần này, Đế Đạo Thiên không cho nó dung hợp hoàn toàn nhanh như vậy, Đế nguyên vẫn liên tục cung cấp cho vòng tròn ngũ hành tương sinh, giữ chân đồ án thái cực ở lại một chỗ.
Cứ thế, hắn làm giống như khi bản thân củng cố vòng tròn tương sinh lúc trước, trung gian khiến cho đồ án thái cực trở nên mạnh hơn.
Mà hắn cũng lại không nghĩ tới, Đế nguyên được đồ án thái cực hấp thu càng nhiều, nửa màu trắng của nó lại dần ánh lên chút kim sắc.
Không hoàn toàn là kim sắc như Đế nguyên nhưng lại mạnh hơn cả Đế nguyên ban đầu.
“Nhưng có vẻ một nửa màu trắng lúc này đã có khí thế áp đảo nửa đen còn lại rồi.
Nếu cứ thế sợ sẽ khiến thái cực mất cân bằng dẫn đến tan vỡ.” Đế Đạo Thiên nhận ra, hắn lập tức dừng việc cung cấp Đế nguyên lại khiến cho đồ án thái cực tiếp tục chạy loạn trong cơ thể.
Hắn ngồi trong phòng quan sát đồng thời cảm nhận cơ thể trong suốt ba tháng mà không hề hay biết chuyện gì.
Mà cũng có vẻ như có người biết hắn bận bịu tu luyện nên ba tháng qua không ai tìm hắn, cũng không ai tới làm phiền.
Mà trong thời gian đó, tại Thái Vân Tông xảy ra cũng khá nhiều sự kiện.
Event
Tại tháng thứ hai khi Đế Đạo Thiên bế quan tu luyện, Thái Vân Tông diễn ra lễ tấn thăng cấp bậc cho tất cả đệ tử.
Mà hình thức thì không có gì xa lạ, chính là đấu võ lôi đài quyết định thứ hạng.
Mà trong lần này, một sự kiện khó mà tin nổi lại diễn ra khiến toàn tông sôi trào.
Diệp Vô Trần, vốn là một đệ tử nội môn bình thường, vậy mà lúc này đã tấn thăng làm đệ tử hạch tâm.
Hơn thế nữa, bên trên lôi đài ngay lúc này, hắn đang đứng trước mặt đối thủ của mình, không ai ngoài đại sư huynh Lâu Dạ Phong.
“Quả thực là thần kỳ! Ta cũng không nghĩ tới có ngày lại cùng ngươi phân thắng bại.
Như ta đã nói trước đó, chuyện của Ôn Thủy ta không quan tâm, cũng không phải là người gây ra.
Thắng thua hôm nay dù thế nào cũng không liên quan đến chuyện đó!” Lâu Dạ Phong áo trắng xuất trần, trên tay cầm hắc thương uy mãnh, khí thế phá thủng trời xanh.
Trước mắt hắn là Diệp Vô Trần, một thân mặc áo xanh giản dị mà than tú, gương mặt tuấn tú yêu dị cùng với ánh mắt hiện lên dị sắc.
Hắn sử dụng một thanh đao, lưỡi đao bóng loáng sắc bén, thân đao có khắc hình rồng cuộn uy mãnh, khí thế hừng hực như liệt hỏa.
Hắn nhìn Lâu Dạ Phong, cười lạnh đồng thời khinh thường: “Bớt nói nhảm! Ta cũng không đến mức cố chấp như ngươi nghĩ.
Trận đấu này chỉ để ta phá giải đi vướng bận trong lòng mà thôi!”
Diệp Vô Trần nói xong, thân hình nhoáng cái đã tiếp cận đối phương, tay cầm Long đao bốc lên liệt hỏa khủng bố, đao chém ra như móng vuốt chân long xé toạc không khí.
Lâu Dạ Phong thoáng cái giật mình nhưng cũng vẫn phản ứng kịp, hắc thương khẽ rung lên rồi đâm ra phía trước.
Thương ảnh hiển hóa vô số không biết đâu là thật ảo, mũi thương càng giống như chim ửng lẩn trong bóng tối, tùy thời ra đòn quyết định.
Hai bên va chạm vào nhau, khiến cho tia lửa bắn tung tóe, không khí xung quanh hai người vang lên tiếng nổ ầm ầm như sấm.
Người đứng quan sát phía dưới không ai là không cảm thấy khiếp sợ.
Lâu Dạ Phong bỗng nhảy lên phía trên, chiêu thức thay đổi, xung quanh hắc thương lúc này hiện lên cương phong sắc bén, hình thành lốc xoáy đâm thẳng xuống đỉnh đầu Diệp Vô Trần.
Event
Đối mặt với chiêu này, Diệp Vô Trần lập tức vung đao chém ra loạn xạ, hình thành nên một tấm lưới ngăn cách chặn lại gió lốc.
Sau đó chỉ thấy hai tay hắn gồng lên, bên ngoài da ẩn hiện những đường vân hoàng thổ sắc giống như vảy rồng, lực lượng vô biên cầm chặt lấy chuôi đao.
Diệp Vô Trần vung mọt nhát chém thật mạnh, tạo ra hư ảnh thần long gào thét lao tới đối chọi với lốc xoáy.
“Hừ, chỉ như vậy thôi vẫn chưa đủ đâu!” Lâu Dạ Phong khẽ nói.
Tay trái của hắn kết ấn trước ngực, lập tức khiến cho bên trong lốc xoáy hiện ra đôi mắt sắc bén.
Âm thanh vang dội trời đất phát ra, từ bên trong lốc xoáy, một đại điểu duỗi ra đôi cánh rộng lớn, mỗi cánh đều sắc như đao tiến tới tấn công thần long.
Hai cự thú va chạm với nhau, lại khiến cho bầu trời phía trên lôi đài thành một mảng hỗn độn.
“Diệp Vô Trần này thực sự ẩn giấu quá sâu! Có lẽ hắn chỉ đợi có giây phút này để bộc lộ bản thân cho tất cả mọi người biết!”
“Ngươi bây giờ nên gọi là Diệp sư huynh thì hơn.
Sau trận chiến này, dù thắng hay thua thì hắn cũng sẽ nổi tiếng không kém gì Lâu sư huynh.
Thậm chí địa vị còn phải đặt ngang hàng nhau cũng không phải không thể”
Đám đệ tử bến dưới quan sát lên, ánh mắt hiện ra đều là hâm mộ cuồng nhiệt.
Hai người Lâu Dạ Phong cùng Diệp Vô Trần chẳng khác nào hình mẫu lý tưởng mà bọn hắn hướng đến.
“Ta còn nghe nói một chuyện.
Diệp sư huynh trước kia đã từng tìm đến Lâu sư huynh gây sự bởi vì một nữ đệ tử nào đó.
Nhưng nghe nói về sau phát hiện nữ đệ tử đó thì ra lại là loại người lẳng lơ, lòng dạ độc ác nên Diệp sư huynh đã tự tay giải quyết nàng.
Chuyện ngày hôm nay ngươi vừa nãy cũng nghe thấy, có lẽ từ nay Diệp sư huynh sẽ chỉ một lòng tu luyện mà thôi!” Một đệ tử khác bỗng lên tiếng, mà lời nói của hắn cũng khiến mọi người xung quanh gật đầu suy ngẫm
“Ngươi thực sự đã giết nàng, nhưng tất cả đáng lẽ là lỗi của ta mới đúng!” Ở một bên khác, Vân Nhu lặng lẽ đứng nhìn trận chiến giữa hai người, trong đầu lại hiện lên hình ảnh gương mặt của Vân Nhu hoạt bát đáng yêu.
Nàng chỉ có thể thở dài buồn bã, sau đó quay lưng rời đi không nói một lời.