1. Truyện
  2. Khoa Học Và Tu Luyện
  3. Chương 5
Khoa Học Và Tu Luyện

Chương 5: Quân Bộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xe tải chạy đến một kho hàng, năm người xuống xe, một người đàn ông đi đến chào đón.

- Về rồi sao anh Bảo, thuận lợi chứ?

- Đều thuận lợi, chúng tôi đi nhé.

Hoàng Ngọc Bảo dẫn Hoàng Phong và hai người lính đi về phía thang máy trong khi lái xe ở lại bàn giao gì đó với người kia.

Bước vào thang máy Hoàng Ngọc Bảo nhập một chuỗi mật mã sau đó quét vân tay rồi bấm số nhưng Hoàng Phong lại cảm thấy thang máy bắt đầu đi xuống.

Cửa thang máy mở ra, Hoàng Phong thấy mình đang trong một căn hầm để xe với rất nhiều xe mang biển quân đội, cả leo lên một chiếc trong số đó, Hoàng Ngọc Bảo cầm lái và quay đầu nói với Hoàng Phong.

- Xin lỗi một chút nhé.

Hoàng Phong chỉ thấy bốn phía kính đen dâng lên sau đó đèn trong xe bật sáng khiến hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên ngoài.

Lại qua hơn phút đi xe Hoàng Phong mới thấy của kính hạ xuống, hắn lại thấy mình trong một bãi đậu xe dưới đất.

- Chào mừng đến Bộ Tư Lệnh đặc công.

Hoàng Ngọc Bảo dẫn Hoàng Phong vào thang máy lên tầng bốn đến một phòng nghỉ ngơi nho nhỏ.

- Cậu đợi ở đây một chút nhé, tôi sẽ quay lại sau.

Hoàng Phong gật đầu tiến vào phòng rồi trực tiếp tiến về phòng vệ sinh.

Hắn muốn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật thoải mái.

Trong lúc đó Hoàng Ngọc Bảo tiến về tầng mười và bước vào phòng giao tiếp nhiệm vụ, hắn trực tiếp nhập mã số quân nhân của mình rồi bấm nút chuông màu vàng đại biểu cho tình báo cấp cao nhất mà hắn có thể báo cáo.

Sau chưa đầy một phút hai sĩ quan quân hàm đại úy bước vào phòng, trên tay một người còn mang một chiếc máy tính bảng.

Hoàng Ngọc Bảo lập tức đứng nghiêm giơ tay chào.

- Báo cáo.

Đặc công số hiệu C hoàn thành nhiệm vụ số B đến đây bàn giao.

Hai sĩ quan chào lại hắn sau đó ngồi xuống bàn làm việc.

- Xác nhận chính xác mời đồng chí báo cáo.

- Báo cáo.

Sau khi nhận nhiệm vụ, trong quá trình tiến về Thẩm Tây thành chúng tôi bất ngờ gặp mặt mục tiêu được nhắc đến trong hồ sơ đang trên đường đào thoát cũng từ tay mục tiêu thu được vật phẩm cần thiết.

Hiện mục tiêu đã được mang về, đang trong phòng nghỉ ngơi tại tầng , đây là vật phẩm nhiệm vụ.

Xét thấy mức độ quý trọng cũng như khẩn cấp của nhiệm vụ xin đệ trình nhiệm vụ ở mức độ cao nhất.

Báo cáo hết.

Hoàng Ngọc Bảo đưa ra một chiếc hộp đặt ở trên bàn, trong hộp là mấy viên hạt giống mà Hoàng Phong đưa cho hắn đã được hắn bảo quản cẩn thận.

- Xác nhận báo cáo.

Nhiệm vụ đưa ra sẽ được kiểm chứng, đồng chí có thể trở về nghỉ ngơi.

- Báo cáo.

Rõ.

Hoàng Ngọc Bảo đứng nghiêm chào và bước ra khỏi phòng, nửa ngày sau hắn lại xuất hiện trước cửa phòng của Hoàng Phong.

- Xin chào, cậu nghỉ ngơi tốt chứ?

- Rất tốt.

- Cậu mặc thường phục của bọn tôi đẹp đấy.

Sao? Có ý định mặc lâu dài không?

Hoàng Phong lắc đầu cười nhẹ.

- Đi, có vài người muốn gặp cậu.

Hoàng Ngọc Bảo dẫn hắn đến một căn phòng khác, trong phòng đã có vài người ngồi chờ sẵn, hai người mang quân phục và hai người mang quần áo bình thường đeo kính mắt, ba nam một nữ.

Một người mang quân phục đứng lên bắt tay hắn rồi mời hắn ngồi xuống ghế.

- Chào cậu, tôi là Đại úy Nguyễn Quốc Trung, chúng tôi đã xác nhận hạt giống cậu đưa cho là thật, có vài thứ mà ngài tiến sĩ đây muốn hỏi thăm cậu.

- Vâng thưa ngài.

Vị tiến sĩ ngồi bên trái lập tức cầm lấy máy tính bảng rồi nói.

- Cậu có thể miêu tả hoàn cảnh nơi cái cây được tìm thấy không?

Hoàng Phong gật đầu.bg-ssp-{height:px}

- Có thể.

Tôi tìm thấy nó trên vách núi, nơi đó gió không lớn, không khí khá là ẩm ướt, có nhiều rêu xung quanh, cây mọc ra từ một kẽ đá.

Vị tiến sĩ nhanh tay ghi chép sau đó còn hỏi thêm hắn rất nhiều chi tiết khác, một lúc sau mới hài lòng gật đầu ra hiệu với người sĩ quan ngồi cạnh rồi đi ra khỏi phòng.

- Cảm ơn cậu đã hợp tác.

Chúng tôi biết cậu là một cô nhi trong trại huấn luyện Hoắc gia, không lâu trước cậu mới trở thành tu luyện giả nhưng lại có thể sống sót và chiếu đấu liên tục mấy ngày trong rừng rậm, hơn nữa đã liên tục hạ gục mấy đội truy binh, trong đó có không ít võ giả và gen chiến sĩ.

Thậm chí cậu lúc đào thoát còn đánh lén trọng thương một gã võ sư và giết chết một võ giả.

Thiên phú chiến đấu của cậu thật cực kỳ tuyệt vời, cậu có tất cả mọi tố chất để trở thành một đặc công, cậu có muốn trở thành một đặc công không?

Hoàng Phong hơi bất ngờ rồi cũng cảm thán tình báo của Thăng Long thành thật là khủng bố, hắn chạy trốn có mấy ngày mà mọi thông tin của hắn và hoạt động của Hoắc gia đều được nắm rõ ràng, cứ như kiểu đây là quân bộ của Hoắc gia vậy, thật là khủng khiếp.

- Cảm ơn lời khen và sự cất nhắc của ngài, nhưng cháu chỉ muốn một cuộc sống bình thường, cháu không thích chém giết.

- Thế cậu có thích tu luyện không?

- Có thưa ngài.

- Thời đại này có thể nhập môn tu luyện là một việc cực kỳ may mắn, nhưng tu luyện cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải tham gia chiến đấu, dù sớm hay muộn.

Gia nhập chúng tôi không những cậu có thể có được các phương pháp tu luyện tốt nhất, hơn nữa còn có thể được ưu tiên cung cấp tài nguyên, với thiên phú của cậu thì cấp hai không có gì khó cả, cấp ba cũng có khả năng rất lớn.

Nếu ra ngoài kia cậu sẽ phải tự tìm kiếm con đường, tự kiếm tài nguyên cho mình, có thể cả đời này cậu không thể bước vào cấp ba.

- Cám ơn ngài, cháu biết tu luyện tất nhiên sẽ phải tham gia chiến đấu nhưng cháu không muốn chiến đấu trở thành một nghề nghiệp và trở thành một phần cuộc sống của cháu.

Cháu vẫn còn rất trẻ, còn rất nhiều thứ muốn học tập và trải nghiệm, mong ngài thông cảm.

- Không sao, con đường của cháu là do cháu tự chọn, tuy nhiên nơi đây luôn luôn chào đón cháu, một ngày nào đó nếu cháu đổi ý có thể đến với chúng ta.

Đại úy vỗ vai Hoàng Phong rồi đi ra khỏi phòng.

Người đàn ông mặc quân phục thứ hai đứng dậy và bắt tay hắn.

- Chào cậu, tôi là thiếu úy Nguyễn Thành Đạt, tôi phụ trách hậu cần trong đơn vị.

Vì cậu không gia nhập với chúng tôi lên thứ cậu đưa cho chúng tôi không thể chuyển đổi thành quân công, chúng ta có thể thương lượng chuyển đổi nó thành một vài thứ khác.

- Chào thiếu úy, xin cho hỏi quân bộ định cho tôi những gì?

Thiếu úy lấy ra ba tấm thẻ đặt lên bàn làm việc, chỉ vào từng tấm thẻ và nói.

- Đây là căn cước công dân, cậu được thừa nhận và chính thức trở thành một công dân hợp pháp của Thăng Long thành.

Cái này là một tấm thẻ ngân hàng trong đó có ba triệu liên bang tiền, thông tin về tài khoản và mọi thứ được ghi toàn bộ trong tờ giấy dính tại mặt sau.

Cuối cùng là thẻ điện tử của một căn hộ trong thành, địa chỉ cũng ghi tại mặt sau, cậu có thể nhờ đồng chí Bảo dẫn cậu đến nhà, giấy tờ căn hộ sẽ được gửi đến nhà cậu sau vài ngày.

Cậu có hài lòng với những thứ này không?

- Rất hài lòng, cảm ơn vì sự hào phóng và coi trọng của các vị.

Cho cháu gửi lời cảm ơn đến mọi người vì đã chiếu cố.

Hoàng Phong cúi đầu cảm ơn.

Hắn thật sự rất cảm động trước cách ứng xử của nơi đây.

Theo kế hoạch ban đầu của hắn thì khi đến Thăng Long thành hắn có thể kiếm được một nơi cư trú tạm thời là đã rất may mắn rồi nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, giờ đây hắn lại có được hẳn một nơi cư trú ổn định hơn nữa còn có được cả thân phận hợp pháp và một khoản tiền lớn.

Hoàng Phong lại ý thức được sự quý giá của thứ mà hắn đưa ra đồng thời cũng ý thức được tầm quan trọng của thông tin và sự hiểu biết.

Nếu hắn biết Tử Thanh Hoa có ý nghĩa lớn lao với các thế lực của Lam tinh đến vậy thì chưa chắc hắn đã đưa nó ra cho Hoắc gia, cũng chắc chắn không bị Hoắc gia điên cuồng truy sát đến vậy.

Hơn nữa Hoàng Phong biết việc này chưa hẳn đã hoàn mỹ kết thúc, mảnh lá cây mà hắn lưu lại Hoắc gia chắc chắn có thể kiểm trắc ra đầy đủ hiệu quả nhưng lại tuyệt đối không thể nhân giống được, không có bất kỳ thông tin về điều kiệu sinh trưởng của nó mà Hoắc gia có thể thành công thì không khác gì mua một tấm sổ số mà trúng giải độc đắc vậy.

Không thể nhân giống nhân tạo thành công thì Hoắc gia sẽ còn tiếp tục tìm kiếm hắn, tiếp tục tìm kiếm loài cây mà hắn nói, chuyện này chắc chắn sẽ không đơn giản kết thúc.

Hoàng Phong tự nhủ bây giờ mình an toàn nhưng vẫn cần phải cẩn thận.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ.

Vô danh chúc mọi người vui vẻ và hạnh phúc..

Truyện CV