1. Truyện
  2. Nam Thiên Chiến Hỏa
  3. Chương 5
Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 5: Ảo Tưởng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 5: Ảo Tưởng

Trần Thiên Nam nhìn đàn bươm bướm bay đi trong lòng trầm lặng, vừa rồi hắn có cảm giác chính bản thân mình có thể điều khiến đám bươm bướm này vậy, thấy Loan muốn chụp ảnh với những con bươm bướm hắn liền không tự chủ được có suy nghĩ bản thân có thể điều khiển được đám bươm bướm, thật sự trong một khoảng khắc vừa rồi hắn có thể liên kết với những con bướm bằng một loại liên kết mơ hồ, đến bản thân Trần Thiên Nam lúc này cũng chưa biết là sự thật hay chỉ là sự mơ hồ của hắn tự mường tượng ra.

- Vừa rồi thật thần kỳ, nhìn ảnh này Nam, đẹp quá.

Loan dơ chiếc điện thoại của mình cho Trần Thiên Nam nhìn những bức ảnh hai người bên trong với những con bướm đủ màu sắc bay xung quanh, Trần Thiên Nam nhìn nụ cười xinh đẹp của Loan trong ảnh, trái tim như trống trận vậy đập mạnh liên tục, hắn ậm ừ nói.

- Rất đẹp.

Loan chăm chú vào chiếc điện thoại ngắm nhìn những bức ảnh trong máy không biết ở một bên Trần Thiên Nam dùng ánh mắt ngây dại mà quan sát, ở một bên khác con bé Anh Thư nhìn Trần Thiên Nam và Loan mà hơi cong cong khóe miệng chạy lại chỗ Loan mà trêu chọc.

- Chị Loan làm anh em mất hồn rồi kìa, không biết đâu chị nhất định phải làm chị dâu em đấy.

Loan khẽ cười nhẹ một cái rồi giả vờ muốn gõ đầu con bé Anh Thư, Trần Thiên Nam lúc này mặt mũi đang tràn đầy ngại ngùng ửng đỏ cứ như con gái vậy.

- Loan đừng hiểu lầm, con bé nó nói linh tinh đấy.

Con bé Anh Thư bĩu môi nói.

- Anh là tên đầu đất, chị Loan mới không thèm vào, đi về thôi chị trời tối rồi.

Hai chị em dắt dĩu nhau chạy trước lại chỗ xe đạp để lại Trần Thiên Nam mặt như bò đái đứng đó mà nhìn theo, mất một lúc sau hắn mới thở dài một cái rồi lẩm bẩm.

- Mình ảo tưởng rồi.

Trở về nhà một lúc thì ông Long cũng phải đi về, Loan thì dĩ nhiên cũng về theo ông nội, trước ghi lên xe Loan đưa điện thoại của mình cho Trần Thiên Nam.

- Viết nick facebook của cậu vào đây đi, về tới nhà mình gửi ảnh cho.

- À ừ.

Trần Thiên Nam trong lòng có chút không nỡ nhưng hắn biết, mỗi người một thế giới hắn và Loan may mắn gặp nhau nếu sau này có cơ hội mới có thể gặp lại, hắn nhập nick facebook với cái tên đầy kiêu ngạo của mình vào trong mục tìm kiếm "Thiên Nam."

- Đây này.

- Nhớ xác nhận kết bạn của tớ nha, bye bye.

Loan chào Trần Thiên Nam cùng con bé Anh Thư rồi leo lên xe, cửa sổ xe mở ra ông Long tươi cười nói.

- Chào anh Hùng chị Nhàn em về đây, thằng cu Nam ông thích mày rồi đấy, rảnh thì đòi ông nội dẫn xuống nhà ông chơi, tạm biệt mọi người.

Mấy chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Trần Thiên Nam nhìn theo bóng dáng chiếc xe đen biến mất mà trong lòng có chút không muốn, hắn đúng là say nắng Loan mất rồi, con bé Anh Thư thấy anh trai cứ như mất hồn liền chọc ghẹo.

- Người ta về thành phố rồi, biết bao nhiêu anh đẹp trai nhà giàu quây lấy, anh làm gì có cửa, đau khổ mà ôm gối khóc đi anh ơi.

- Ông nội con muốn từ đứa em này.

Trần Thiên Nam hướng về phía ông nội mà gào lên, ông nội đi vào trong nhà nói vọng ra một câu nhạt nhẽo.

- Mày thì có thể bỏ còn con bé Anh Thư thì không nhé cháu.

Bà nội xoa đầu con bé Anh Thư mà cười hiền mắng.

- Con bé này mày lại trêu anh, tí nó khóc ai mà dỗ được, bà già rồi không còn sức để đánh nữa đâu.

Trần Thiên Nam mặt méo xệch, địa vị của hắn quả là thấp đến đáng thương, con bé Anh Thư mặt vênh lên mà lè lưỡi làm mặt quỷ trêu Trần Thiên Nam, hắn bĩu môi đi vào trong nhà chui tuột vào trong phòng, không chút chậm trễ mà vồ lấy chiếc điện thoại iphone 6 nát bét của mình mở lên facebook vào phần kết bạn.

"Nguyễn Đặng Kiều Loan."

Trần Thiên Nam nhấn đồng ý kết bạn ngay lập tức, sau đó cũng không có thêm bất kỳ động thái nào thêm, cứ như vậy một lúc lâu hắn vứt điện thoại sang một bên mà nằm vật ra giường, lâu lâu lại thở dài một hơi như ông cụ non, một lúc sau Trần Thiên Nam liền bật dậy đi ra phòng khách, chạy lên trên mái nhà bằng cầu thang, căn nhà được xây theo hình thức nhà cấp bốn mái thái, ở trên có bắn thêm mái tôn cao che mưa nắng để tiện phơi quần áo, Trần Thiên Nam nằm vật ra chỗ quen thuộc của mình ở trên mái nhà, hắn nhìn bầu trời đầy sao mà trong đầu có vô vàn suy nghĩ lung tung.

- Vũ trụ rộng lớn vô tận như vậy thật sự còn bao nhiêu điều thần kỳ? cuộc sống này có quá nhạt nhẽo với những khuôn khổ bình thường...

Trần Thiên Nam cầm lên một cái lá cây khô bị gió thổi rơi trên mái nhà mà lặng người nhìn, hắn cảm giác bản thân từ chiều đã có chút khác thường so với trước kia, liệu có phải hắn sinh ra dị biệt nào đó kể từ khi tiếp xúc với người ngoài hành tinh hay không? Trần Thiên Nam trong lòng là hoang mang lo lắng, cũng như có chút gì đó ở trong sâu thẳm mong chờ, hắn hít một hơi thật sâu mà chăm chú vào chiếc lá được đặt ngay ngắn ở phía trước mặt.

"Phù."

Trần Thiên Nam thở ra một hơi thật sâu rồi cực độ chăm chú, hắn muốn chiếc lá khô bay lên không trung, một lần rồi hai lần, rồi vô số lần Trần Thiên Nam mong chờ một điều thần kỳ diễn ra, nhưng cuối cùng chẳng có chuyện gì diễn ra cả, chiếc lá khô vẫn nằm ở trên mái nhà không chút động tĩnh, Trần Thiên Nam nở một nụ cười ngao ngán mà lắc đầu lẩm bẩm.

- Mình bị thần kinh mất rồi.

Đứng dậy phủi bụi bẩn ở đít quần rồi trở về phòng, nằm xuống giường bấy giờ mới vơ vội lấy điện thoại lên xem, quả nhiên là có mấy tin nhắn facebook làm Trần Thiên Nam nhảy dựng lên mà vội vàng mở ra xem.

"Tớ về đến nhà rồi, bây giờ mới nhắn tin cho cậu được."

Xem tin nhắn vừa nhắn cách đây năm phút Trần Thiên Nam liền nhắn lại.

"Ông Long và cậu không gặp chuyện gì chứ? Về an toàn là tốt rồi."

Tin nhắn của Trần Thiên Nam vừa gửi xong không đến mười giây thì Loan đã trả lời tin nhắn.

"Ừ, không gặp chuyện gì cả, mà cậu làm gì không trả lời để tớ đợi dài cả cổ ra luôn rồi này."

Cùng với một cái hình meme giận dỗi, Trần Thiên Nam hơi có chút gì vui mừng trong lòng, hắn liền nhắn lại.

"Sorry nhé, tại tớ để điện thoại ở phòng đi ra ngoài có chút việc, không có lần sau đâu."

"Trêu cậu thôi, tớ gửi ảnh nhá, có tấm này đẹp này, đổi ảnh đại điện đi nhé, tớ cũng đổi."

Lúc bấy giờ Trần Thiên Nam mới để ý tới ảnh đại diện của Loan, không phải ảnh của bản thân chỉ là một hình meme dễ thương, truy cập vào trang cá nhân cũng không có lấy một bức ảnh nào khác khiến cho Trần Thiên Nam hơi nghi ngờ.

"Mà cậu không đăng ảnh à? Sao tớ không thấy ảnh khác."

"Tại xấu á!Tớ không thích đăng chỉ thích chụp thôi."

"Cho cậu vào sở thú, ghi vào sách đỏ cần được bảo tồn gấp vì độ quý hiếm."

"A, đấm c·hết bây giờ."

Lăn lộn tới nửa đêm nhắn tin với Loan, cuối cùng là một cái icon buồn ngủ của Loan hắn mới chúc đối phương ngủ ngon. Nhìn những bức ảnh mà Loan gửi cho mình Trần Thiên Nam cười không ngậm được mồm, hắn trong lòng như được uống thuốc vậy cảm giác cả người lâng lâng khó tả.

"Ting."

"Vẫn chưa đổi ảnh à? Chê tớ xấu hay gì? Giận."

Trần Thiên Nam nhìn bức ảnh của mình và Loan đứng cạnh nhau nghiêng đầu cùng đàn bướm đã được Loan đổi thành ảnh đại diện trong lòng có một cỗ kích động không thể nói.

"A...Rầm..."

Trần Thiên Nam ngây người nhìn đồ đạc sách vở ở bàn học rơi lả tả khắp phòng, hắn trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng không thể tin được đang diễn ra.

-Mẹ ơi? Mình không phải đang ngủ mơ đi.

Truyện CV