Chương 67: Đánh Tiếng
Hai người Trần Thiên Nam nói chuyện với nhau tới nửa đêm mới về, trở về phòng chú Sơn thấy vợ mình là cô Linh đang chơi game thì sững người nhìn lại, thấy là trò chơi Alpha Ace thì đi lại đặt tay lên vai vợ.
- Em còn chưa đi ngủ?
- Đợi em vượt qua nốt màn này, không vượt qua em không ngủ được.
Nhìn vợ một hồi Sơn vỗ nhẹ nhẹ vai vợ nói.
- Em có tò mò người tạo ra Alpha Ace không?
- Dĩ nhiên là có rồi anh, game này đang được đẩy lên cao trào do tranh cãi bổ xẻ, fix bug rất nhiều trên những trang công nghệ cả trong và ngoài nước, người tạo ra game này đúng là tư duy sâu, cứ ngỡ qua màn tới cuối cùng chỉ còn còn cách đích một bước chân thả lỏng liền thua, khó chịu c·hết đi được.
- Nếu anh nói người tạo ra game này là thằng bé Nam em có tin không?
- Anh nói cái gì?
Trần Ngọc Linh bỏ ngang quay lại nhìn chồng mình, hai người sống với nhau đã có hơn hai mươi năm, tính cách chồng ra làm sao dĩ nhiên bản thân hiểu rõ, nếu chồng mình đã nói như vậy chắc chắn đã có đáp án, gương mặt của Trần Ngọc Linh đầy kinh ngạc, nhìn ra ngoài hướng phòng Trần Thiên Nam, giọng nói vẫn có chút nghi ngờ.
- Anh nói là Trần Thiên Nam cháu em? Chứ không phải người khác.
Nhận được cái gật đầu của chồng Trần Ngọc Linh không nhịn được hít hít một ngụm khí vào miệng, bao nhiêu năm ăn học kiến thức rộng, dĩ nhiên bản thân biết tiềm năng công nghệ của đứa cháu này mạnh tới mức khó tin.
- Cứ theo đà này Alpha Ace còn sẽ được đẩy lên càng cao, hiện tại nếu tính đơn giản lợi nhuận em có tưởng tượng ra không?
Trần Ngọc Linh lẩm bẩm một cái, quay người lại thao tác máy tính của mình, một lúc sau kiểm tra liền nghiêm túc nói.
- Không được, cứ đà này thằng bé sợ là không chịu nổi, công nghệ là con dao hai lưỡi.
Thấy vợ lo lắng muốn chạy đi, Sơn liền kéo lấy tay vợ lại nghiêm túc nói.
- Anh đã nói với thằng bé rồi, nó biết tự bảo vệ mình, tính cách này có chút giống em, yên tâm.
Trần Ngọc Linh nghe chồng nói vậy mới có chút yên tâm, nhìn chồng nói.
- Năm học cấp ba em không so được với thằng bé, haiz...anh chị trên trời có linh thiêng cũng mỉm cười mãn nguyện.
Sơn vỗ vỗ an ủi vợ sau đó ngồi xuống giường vỗ vỗ tay vợ mình nói.
- Ngày mai vợ chồng mình đi đăng ký thành lập công ty, làm lại tất cả.
- Có vội quá không anh, tâm trạng hiện tại em sợ...
Sơn cắt lời vợ.
- Không phải, hai vợ chồng mình là phụ trách pháp lý, em sẽ là người đại diện của công ty công nghệ JN, đây là ý của thằng bé Nam, trước mắt JN tập chung phát triển mảng game...
Ý tưởng thành lập công ty Trần Thiên Nam đã nhen nhóm trong lòng, tương lai hắn muốn phát triển ý tưởng kia cảm mình, game chân thực từ đồ họa cho tới cảm giác, hắn muốn tạo ra một thế giới ảo, thời đại phát triển xu hướng rõ ràng người đi đầu chính là kẻ dẫn dắt thời đại, vì thế khi biết cô chú có chuyên ngành về công nghệ, lại hiểu biết nhiều chuyện hơn hắn, Trần Thiên Nam quyết định sớm khởi động ý tưởng, cái tên công ty công nghệ JN là hắn lấy tên chữ cái đầu tiên của JD cùng hắn ghép lại tạo thành JN, không có JD xuất hiện hắn không biết tương lai mình sẽ lăn lộn như thế nào, hiện tại đối với hắn là tốt đẹp.
- Cổ phần trước mắt sẽ có anh em, và thằng bé Nam, vốn hóa điều lệ...
Hai người nói chuyện tới gần sáng mới đi ngủ, hôm sau trời sáng cả hai nhanh chóng lên đường xuống tỉnh đăng ký thành lập công ty ở sở Kế Hoạch và Đầu Tư, tuy nhiên thủ tục có chút khó khăn, dù sao hai cô chú đi nước ngoài nhiều năm thủ tục pháp lý vướng mắc nhiều chỗ, trong bữa cơm trưa ngày hôm sau cô Linh nhìn Trần Bá Hùng mà nói.
- Bố con với anh Sơn muốn làm lại ở bên này, bọn con cũng xuống tỉnh làm việc vướng mắc đến pháp lý, bọn họ làm khó quá, bố xem có giúp được bọn con không bố?
Trần Thiên Nam ngồi ở một bên cũng trầm mặc, hắn còn nhỏ nhưng cũng hiểu chút chuyện trong quan trường, dù thời nào đi chăng nữa mò đến cửa quan cũng trăm ngàn cái khó, hắn nhìn ông nội nói.
- Ông giúp cô Linh đi ông.
Ông nội chỉ gật đầu nói.
- Ăn cơm xong ra ngoài nói.
- Vâng bố.
Cơm nước xong ông gọi cả Trần Thiên Nam cùng cô chú ra ngoài bàn ghế đá ngoài vườn, ông rót một chén nước chén uống một ngụm nhỏ rồi nhìn Trần Thiên Nam cùng cô chú nói.
- Tối hôm trước chuyện hai chú cháu nói trên sân ông cũng nghe được, mấy đứa trẻ muốn làm gì thì làm, đừng để sau này chút lợi ích mà chia đàn xẻ nghé, không hay.
Trần Thiên Nam trầm mặc không nói, phương diện này hắn không nghĩ tới, ở đâu cũng vậy lợi ích luôn là thứ trên hết, tình cảm gia đình như trang giấy mỏng đặt trước lợi ích rất dễ b·ị đ·âm thủng, chú Sơn gật đầu.
- Vâng con hiểu.
Cô Linh cũng gật đầu, Trần Thiên Nam thì im lặng nghiêng đầu nghe, sau đó ông nội Trần Bá Hùng cũng móc điện thoại gọi điện.
- Alo, có phải số này của ông Vương không?
Ở bên kia trong phòng khách một ông già đang nghe điện thoại vẻ mặt sửng sốt nghĩ mãi không ra giọng nói này là của ai, lại có số điện thoại riêng của mình, thân phận chắc chắn không tầm thường.
- Ông là?
- Tôi, Trần Bá Hùng còn nhớ tôi chứ.
"Lão sát thần này làm gì lại gọi mình, thôi bỏ mẹ rồi."
Nghĩ là vậy nhưng lời nói lại lộ ra vui vẻ.
- Ha ha nhớ chứ, lão sát thần nhà ông ở ẩn lâu ngày hôm nay lại ngoi lên mặt nước, đừng có nói với tôi ông lại định gây họa nhé, nắm xương già của tôi không có khỏe như các ông đâu, chịu không nổi giày vò.
Trần Bá Hùng cũng cười, nụ cười có chút xấu hổ, nhìn đám con cháu đang nhìn mình cũng không thể mất mặt được liền nói luôn.
- Lão già gần c·hết nhà ông vẫn còn tỉnh táo chứng tỏ còn sống thêm được vài năm, đúng là có chuyện muốn nhờ ông.
Ở bên kia ông Vương nghe điện thoại không nhịn được mà đứng dậy, chuyện lớn rồi, bao nhiêu năm cái lão Bá Hùng không động lại vươn mình, lần này không kinh động như trước chắc cũng phải ngổn ngang xác c·hết, lão không cuống không được, tình hình căng thằng chỉ cần có một cử động mạnh sẽ tạo nên hiệu ứng phía sau, dọn dẹp e là muốn cái mạng của lão.
- Đừng có nói với tôi ông lại g·iết người đấy nhé, loại hàng ông thịt toàn thú dữ, cái nắm xương già của tôi không còn sức mà dọn đâu, thôi tôi xin ông đấy đừng có nói chuyện kinh thiên với tôi, bệnh tim tôi sắp tái phát rồi.
Ông Vương thật sự muốn tắt điện thoại nhưng lại sợ bỏ qua chuyện càng không dám tắt, lớ ngớ là c·hết không ít người chứ chẳng chơi, phải kịp thời ngăn cản, không cản được cũng phải ra sức, ảnh hưởng rất lớn.
- Có chuyện thế này, haiz...nói ra thật xấu hổ tôi chẳng quen ai có chức có quyền như ông, đám con cháu trong nhà muốn làm một ít sự nghiệp, lão cũng lăn nhiều còn rõ hơn tôi, chút khó khăn thật là muốn cái mạng già này, không giúp thì đám con cháu sau này tôi c·hết chúng nó vứt xác tôi ra đồng chứ chẳng chơi.
"Tí dọa c·hết người."
Ông Vương ngơ ngác nhìn điện thoại xác định lời mình vừa nghe, trái tim đang trực chào nhảy ra khỏi lồng ngực cuối cùng cũng hạ nhiệt, thật sự là muốn dọa c·hết lão, không phải lão không kinh qua nguy nan sinh tử, nhưng đụng tới chuyện mà lão Bá Hùng gây ra làm gì có chuyện nào nhỏ, toàn chuyện bom tấn.
- Ông không có âm mưu đấy chứ?
- Haiz...lão Vương không giúp sao?
- Giúp giúp, chuyện này muối mặt tôi cũng sẽ giúp, chúng ta dù sao cũng là chiến hữu năm xưa...
Tắt điện thoại ông Vương thở nhẹ một hơi, đi lại ngồi xuống ghế gọi người.
- Đồng chí Chung vào đây.
- Thủ trưởng.
- Ừm, ngồi xuống đi.
- Vâng.
Ông Vương uống nước chè nghĩ nghĩ một hồi rồi nói.
- Bạn chiến hữu ngày xưa của tôi có con gái vừa thành lập công ty, thủ tục khó khăn, cậu xem có quan hệ bên đó không đánh tiếng một chút, haiz...lão Trần Bá Hùng này cũng thật là.
Người tên Chung ngồi đối diện ông Vương lông mày nhướn lên, là người tâm phúc của thủ trưởng có nhiều chuyện hiểu, nhiều chuyện biết, thấy lão thủ trưởng nói cái tên Trần Bá Hùng lại thêm phân tính một hai dốt cuộc cũng xác nhận người trong lời nói của thủ trưởng, trong lòng cũng kh·iếp sợ không thôi, là hậu bối thế hệ sau nhưng ở cương vị công tác trọng yếu, biết rất nhiều chuyện, vì thế trong lòng mới sợ hãi.
- Vâng thủ trưởng yên tâm.
- Ừm, để cậu làm tôi cũng yên tâm.