Đi dạo mấy vòng, Trần Vũ gặp không ít Pháp Khí đào được ở ngoại vi Táng Tiên Chi Địa.
Tuy nhiên, mười món thì mới có một món nguyên vẹn, còn lại đều bị tuế nguyệt hủy hoại đến nỗi không nhìn ra hình thù.
Về phần Pháp Bảo dành cho tu sĩ Kết Tinh Kỳ trở lên, tuyệt nhiên không thấy xuất hiện, đoán chừng đã chảy vào đấu giá hội.
Đấu giá hội ở Địa Uyên Thành không thiếu, chủ yếu là bản thân có đủ linh thạch hay không thôi.
Bất quá, hiện giờ hắn không có nhiều linh thạch, vào đó cũng không mua được thứ gì, nhưng mở rộng tầm mắt thì không đến nỗi tệ.
Những ngày tiếp theo, ngày nào Trần Vũ cũng đến quảng trường nghe Tiêu trưởng lão thuyết giảng.
Thông qua đó, hắn mới biết Ngưng Khí Kỳ chỉ là cảnh giới làm quen với thiên địa linh khí.
Chỉ khi nào bước đến Trúc Cơ Kỳ, như vậy mới xem như chân chính bước vào con đường tu tiên.
Xem ra hiểu biết của hắn thật ngây thơ, trước kia cứ nghĩ luyện đến Ngưng Khí tầng một đã thành tiên.
Bây giờ trái ngược hoàn toàn, mặt khác, hắn không nghi ngờ lời của Tiêu trưởng lão.
Bởi vì, hiểu biết của người đạt tới Kết Tinh Kỳ vượt xa đám tu sĩ Ngưng Khí Kỳ bọn hắn.
Với lại, lần này hắn đã hiểu vì sao linh phù có uy lực khá lớn, nhưng giá lại rẻ như cho.
Nguyên lai là do cao tầng đã khống chế giá cả, mở ra một đường sinh cơ cho tán tu khắp tu tiên giới.
Phần linh phù bán ra bị lỗ, cao tầng sẽ bù vào cho những thương gia trong thành, đảm bảo bọn họ không bị thiệt.
Bất quá, tại sao mấy loại như đan dược, trận pháp, pháp quyết đều không được trợ giá, thì Tiêu trưởng lão lại không nhắc tới.
Nhưng mọi người đều ngầm hiểu, đan dược mà hạ giá, chắc chắn sẽ dẫn đến một trận kinh động.
Khi đó, không cần đoán cũng biết số người mua đan dược nhiều đến cỡ nào.
Tới đó, sợ rằng cao tầng sẽ không chịu bỏ ra tổn thất nhiều như vậy để bù đắp cho thương gia.
Mà trận pháp cùng pháp khí cũng như vậy, nếu không tu tiên giới sẽ rơi vào đại loạn.
Sau ba ngày, đại hội mười năm một lần rốt cuộc kết thúc.
Lần đại hội này đem tới không ít hiểu biết cho tán tu, cũng như những tông môn tiểu phái khác.
Bất quá, đại hội vừa chấm dứt, thì Thăng Tiên Đại Hội lại nối đôi phía sau.
Thăng Tiên Đại Hội chính là khảo hạch mười năm một lần của Thiên Kiếm Tông, mỗi lần như vậy sẽ công khai tuyển nhận một số đệ tử có thiên phú tốt.
Về chuyện này, Trần Vũ vốn không có hứng thú, hắn không muốn gia nhập vào tông môn nào nữa.
Chuyện xảy ra ở Trọng Dương Môn để lại ấn tượng quá sâu trong lòng hắn, bởi vậy hắn không muốn đi tìm phiền toái.
Mấy ngày sau, Trần Vũ đi dạo mấy vòng mua thêm một ít linh phù và đan dược, sau đó quyết định trở về căn nhà hoang trong núi sâu để tu luyện.
.
.
Cách Địa Uyên Thành hơn trăm dặm, lúc này có một trung niên và một thiếu phụ đang đứng trên cành cây, quan sát ngôi nhà phía dưới.
Cặp đôi trung niên này nhìn không ra tuổi tác, nếu đoán bừa có lẽ không quá bốn mươi lăm tuổi.
Hồi lâu, trung niên có chút không nhịn được, nghi hoặc quay sang thiếu phụ, hỏi: "Sư muội, ngươi nói ngày mai có người mang vật kia tới chỗ này?"
"Đúng vậy, sư tổ đánh đổi thọ nguyên để thôi diễn, nên chắc chắn không thể sai được.
Có điều..." Thiếu phụ gật đầu xác nhận, bất quá vẻ mặt có chút băn khoăn, ngập ngừng không nói.
Trung niên vừa thấy cảnh này, vẻ mặt hơi nghi ngờ, gấp gáp hỏi: "Có điều thế nào? Chẳng lẽ có gì đó không đúng hay sao??"
"Không có, chỉ là sư tổ nói chúng ta sẽ gặp người quen?!" Thiếu phụ lắc đầu, không cách nào lý giải được.
"Người quen? Không biết là ai nhỉ? Nếu quen biết thì cần chúng ta ra tay làm gì?" Trung niên ngạc nhiên, vẻ mặt trở nên đăm chiêu.
Thiếu phụ cũng thấy khó hiểu, căn bản không đoán được dụng ý của sư tổ là gì, nên nghiêm mặt nói:
"Muội không rõ lắm, nhưng trước hết đừng bứt dây động rừng! Nếu không, lỡ như có sai sót, hai người chúng ta gánh không nổi đâu!"
"Cái này sư muội yên tâm? Nếu sư tổ đã dặn như vậy, ta làm sao dám làm trái?!" Trung niên cười khà khà, gật đầu đáp ứng một cách sảng khoái.
.
.
Trần Vũ cưỡi mây trở về căn nhà lúc trước, trên đường hắn không ngừng ngó trước nhìn sau, đề phòng có kẻ bám theo sau lưng.
Nhưng không biết tại sao, trong lúc cưỡi mây, mắt trái của hắn giật giật liên hồi, rõ ràng báo hiệu có điềm chẳng lành sắp xảy ra.
Trần Vũ cũng biết, là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi.
Bởi vậy, hắn càng thận trọng hơn, lúc nào cũng cầm sẵn Kim Chung Phù trên tay, tùy thời đều có thể xuất động.
Phi hành tới chiều, lúc này Trần Vũ nới lỏng cảnh giác, vẻ mặt dãn ra, thì thào tự nói: "Có lẽ ta quá đa nghi rồi, gần đây đâu có đắc tội với người nào đâu chứ?"
Nhưng lời nói vừa mới ra khỏi miệng, lông mày Trần Vũ lập tức nhảy dựng, thân hình theo phản xạ tự nhiên, uyển chuyển tránh sang một bên.
"Vụt!" Âm thanh xé gió xẹt ngang, thì ra vừa nãy là một thanh tiểu trâm vô cùng sắc bén.
Rơi vào tình cảnh nguy hiểm, ánh mắt Trần Vũ âm trầm, thần sắc trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Vừa rồi, nếu hắn không phản ứng nhanh, chắc chắn đã trúng một kích kia, dù không chết cũng bị trọng thương.
Trần Vũ đảo mắt nhìn lại, nguyên lai sau lưng hắn có ba người, hai nam một nữ đang chờ sẵn.
Mà nữ tử kia hắn không lạ gì, chính là người muốn dùng hắn làm tấm kiên, nhưng bị hắn từ chối.
Tám chín phần là vì chuyện đó, nên trong lúc vô tình gặp phải, nàng ta mới ra tay độc ác như thế.
Nhưng hết thẩy suy nghĩ vừa rồi của hắn không hề sai, nàng ta chính là hận điều đó, nên vô tình gặp phải, liền muốn thuận tay trả thù.
"Mộng Tình, đây là người làm ngươi sắp mất mạng lần trước sao? Ngưng khí tầng hai lại có thể đằng vân phi hành, đúng là hiếm thấy." Âm thanh của nam tử mặc y phục màu vàng vang lên, trong lời nói có vài tia thưởng thức.
Mà tu sĩ tầng hai có thể lăng không phi hành, hắn đã gặp không dưới hai lần, cho nên không lấy làm lạ.
"Đúng vậy, chính là tiểu tử này, nếu lúc đó ta không sử dụng tấm linh phù kia, dám chừng hiện giờ đã trở thành cổ thi thể rồi!" Nữ tử gọi là Mộng Tình lạnh nhạt lên tiếng, so với vẻ đẹp của nàng thì khác một trời một vực.
"Thấy người ta bị truy sát mà không ra tay giúp đỡ, người này đáng chết! Bất quá không sao, chúng ta có ba người, mà tên kia chỉ có một mình, cho hắn dù có mọc cánh cũng khó lòng trốn thoát." Thanh niên áo cam nhoẻn miệng cười.
Bề ngoài thì nói đạo lý như vậy, nhưng trong lòng ba người đều rõ đó chỉ là cái cớ, còn giết người cướp của mới là trọng tâm lần này.
Thời điểm ba người bọn họ đang nói chuyện, Trần Vũ đã âm thầm đánh giá đối phương.
Phát hiện cả ba đều là tu vi tầng ba, hắn cảm thấy an tâm phần nào.
Tuy nhiên, kêu hắn đánh trực diện một lúc ba người, hắn sẽ không làm vậy.
Nhìn bề ngoài, Trần Vũ giống như sợ hãi nói không nên lời, nhưng trong lòng đã sớm có tính toán.
Hắn không nói không rằng, trực tiếp hướng tới một địa phương khác mà chạy.
"Tiểu tử, đứng lại cho ta!" Nam tử áo vàng quát lớn, bất quá Trần Vũ đã chạy được một đoạn.
Ba người kia cười gằn, muốn so chạy nhanh, vậy phải xem thực lực của nhau rồi.
Ba người trực tiếp đạp mộc kiếm đuổi theo, quyết không buông tha cho thiếu niên kia.
Về phần Trần Vũ, hắn cũng không có ý định buông tha cho bất cứ kẻ nào.