Sáng hôm sau, ba người dẫn nhau đi hội chợ, nghe nói Lữ Hành trấn đến mùa du lịch liền sẽ mở hội chợ rất to, mỗi một tuần một lần, đồ đạc thập phương bát quái, thứ gì cũng đều có. Khương Thần không thấy hứng thú lắm. Tuy nhiên, ở những kiểu hội chợ như thế này, loại người nào cũng có, đặc biệt là cướp giật, hắn đành phải theo Lâm Hinh Nhi cùng Vũ Linh vảo vệ hai người.
Hội chợ quả nhiên rất đông đúc, hàng quán bầy chật ních, một con phố dài cả trăm mét la liệt hai bên đường là các quán đồ lưu niệm, quán bán đồ cổ, quán ăn, người người đi mua đồ đông như trảy hội.
“Khương đại ca, ngươi tính toán mua đồ tặng Thải Hân tỷ không?”Lâm Hinh Nhi nhí nhảnh nói, thanh âm trong veo, mềm mại đưa đến rất nhiều ánh mắt tham lam của đám nam thanh niên, tuy nhiên sau khi trông thấy bộ dáng lạnh lùng của Khương Thần bên cạnh, đành phải bỏ qua ý nghĩ bậy bạ. Mặc dù bọn họ thấy, tên nam thanh niên kia bộ dáng gầy yếu, thấp bé, nhưng mỗi khi có kẻ có ý định lởn vởn quanh hai người Vũ Linh cùng Lâm Hinh Nhi, đều bị ánh mắt của hắn dọa sợ.
Tại phía xa, một đám người xăm mình, khuôn mặt hung ác, vừa đi vừa quát tháo người đi đường, những người đi đường vì tránh phiền phức đều nép sang một bên nhường đường cho bọn chúng.
Khương Thần ánh mắt nhìn lên, trông thấy đám người nọ, chỉ khẽ nhếch mép. Lại gặp người quen.
“Đại ca, chính là tên áo đen kia, hôm qua đã làm hỏng chuyện tốt của ta.”Một tên nam tử dáng người nhỏ con, nhìn có chút bỉ ổi, quần áo luộm thuộm, khuôn mặt sưng phù, hai mắt gấu mèo, la lên, chỉ thẳng Khương Thần. Hắn không phải ai khác chính là tên tiểu thâu hôm qua bị mọi người vây đánh.
Hai người Vũ Linh đang chọn lựa một chút đồ lưu niệm, nghe thấy ồn ào, liền nhìn lên. Lâm Hinh Nhi sau khi nhìn thấy đám người hung ác, đặc biệt là tên tiểu thâu kia, liền khẽ run run, không tự chủ được nấp sau lưng Khương Thần, Vũ Linh khuôn mặt có chút hãi hùng, hiện tại đám người kia có phần hung thần ác sát, trên tay một số kẻ còn mang theo ống sắt.
“Khương đại ca, làm sao bây giờ.”Lâm Hinh Nhi có chút lo lắng.
“Khương Thần, nếu không chúng ta tạm lui đi báo cảnh sát.”Vũ Linh lo lắng nói. Tay cầm điện thoại chuẩn bị bấm số cảnh sát.
Đám người kia cầm đầu là một tên mặt sẹo, hắn nổi tiếng là đầu gấu khu chợ này, chuyên thu tiền phí bảo kê, mọi người đều gọi hắn một tiếng Báo ca, nghe đâu còn có dây mơ rễ má với cảnh sát, cho nên mới thỏa sức làm bậy không sợ ai.
“Tiểu tử, còn nhớ mặt đại gia, hôm qua làm hỏng chuyện tốt của đại gia, không ngờ được đi, hôm nay bị đại gia bắt gặp.”Tên tiểu thâu vênh váo nói. Hắn hiện tại cáo mượn oai hùm, bộ dáng vênh váo tự đắc, nếu có thể ngửa được cổ hơn nữa, có lẽ hắn liền có thể ngửa ra đằng sau.
“Tiểu tử, nghe Nhị Cẩu nói hôm qua ngươi đánh hắn.”Báo ca trầm giọng nói, so với tên tiểu thâu gọi là Nhị Cẩu kia, có vẻ già đời hơn rất nhiều.
Khương Thần khẽ nghiêng đầu, biểu thị ý có vấn đề gì sao, chỉ là khinh thường không đáp lại. Đoạn, lại quay sang Vũ Linh cùng Lâm Hinh Nhi, khẽ nói: “Lui về sau một chút.”
“Khương Thần, ngươi muốn làm gì?”Vũ Linh hai mắt khẽ lóe lên, Khương Thần hành động này hoàn toàn thắng được sự hảo cảm của nàng, tuy nhiên hiện tại không phải sính anh hùng, đám người kia nhìn có vẻ rất hung ác, không cẩn thận có thể bị chúng đánh cho tàn phế.
“Chỉ là một đám cặn bã, cũng sẽ sớm ngày chết bất đắc kì tử mà thôi.”Khương Thần miệng khẽ nhếch lên, giống như cười mà không phải cười nói. Giọng nói mang theo chút ma lực, có cảm giác quỷ mị.
Đám người xung quanh nghe vậy, một thoáng sững sờ, sau đó phá lên cười.
“Ngươi nói sao? Chết bất đắc kì tử? Ngươi có phải hay không sợ quá hóa điên rồi.”Đám đầu gấu cười nghiêng ngả, có những tên còn trực tiếp ngồi bệt ra đất ôm bụng cười, dường như đây là chuyện buồn cười nhất mà bọn chúng từng được nghe.
Lâm Hinh Nhi cùng Vũ Linh nhìn nhau, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình hiện tại, không khỏi đỏ mặt, có cảm giác muốn nói với mọi người rằng, ta không quen hắn.
“Chết rồi, Khương đại ca bị dọa ngốc rồi.”Lâm Hinh Nhi cuống cuồng, móc trong túi ra điện thoại, muốn gọi về nhà, mặc dù nơi này cách xa Đế đô, nhưng với Lâm gia nhân mạch trải rộng khắp Thiên Độ quốc, một cú điện thoại cũng có thể dẫn người tới.
“Không tin sao?”Khương Thần lẩm bẩm, sau đó nhìn đám người xung quanh với ánh mắt thương hại, thương hại bọn họ vô tri, thương hại bọn họ thiển cận, thương hại bọn họ đối với thế giới này hiểu biết nông cạn.
Đoạn, liền đưa tay ra sau lưng, bấm ngón tay, miệng khẽ niệm: “Thanh Tẩy.”
Thanh Tẩy loại thần thông này giúp cho người nắm giữ tinh lọc Hỗn Nguyên Chi Khí chỉ là một tác dụng nhỏ mà thôi, đối với những thứ tà ma ngoại đạo, bẩn thỉu ý niệm mới có công to. Loại thần thông này lúc trước chính là khắc tinh của tộc nhân Hồn tộc cùng Ma tộc.
Cùng lúc đó, một chút mây đen kéo tới khiến cho bầu trời đang trong xanh nắng gắt trở nên tối dần, mây đen trên không trung ngưng tụ thành một con mắt khổng lồ đang nhắm nghiền, thời điểm con mắt này mở ra, không gian vị trí con ngươi con mắt kia đột nhiên sáng bừng, một tia thiểm điện trống rỗng xuất hiện, loại thiểm điện này dĩ vãng khác với sấm sét trên thế giới này, bởi tia thiểm điện kia là từ Thanh Tẩy đánh tới. Chỉ thấy tia thiểm điện đó giáng xuống, trong chớp mắt, đám du côn kia không kịp kêu lên một câu, liền bị đánh chết, tại chỗ bọn họ đứng, hình thành một hố sâu đen nhẻm, mơ hồ còn có khói bốc lên, trong hố đen còn một chút than vụn, có lẽ là xác của đám người kia cháy đen tạo thành.
Người vây xung quanh ngây ngốc trước những gì mới diễn ra, mặt mũi tái mét, một số người đứng gần, bị tia thiểm điện kia ảnh hưởng trực tiếp ngất xỉu. Tất cả nhìn về phía Khương Thần ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, tên thanh niên này không ngờ lại là một cái mỏ quạ đen, vừa dứt lời liền có sét đánh xuống trừng phạt đám cướp cạn này.
Khương Thần khẽ nhếch mép: “Ta đã cảnh báo trước, cái này không thể trách ta.”
Nói đoạn, quay người về phía Vũ Linh cùng Lâm Hinh Nhi, khuôn mặt vẫn mang theo vẻ lạnh lùng hờ hững, cho người ta cảm giác mọi việc không liên quan đến hắn.
Vũ Linh cùng Lâm Hinh Nhi giống như vừa tỉnh mộng, khẽ rùng mình một chút, bốn mắt nhìn Khương Thần giống như nhìn người ngoài hành tinh.
“Khương đại ca, ngươi sao lại đoán chuẩn như vậy.”Lâm Hinh Nhi hai mắt tròn xoe, một bộ hiếu kì, chớp chớp hỏi.
Khương Thần chỉ khẽ lắc đầu, không đáp.
“Mau tránh, mau tránh.”
Một đám người mặc áo bảo an cầm theo gậy dẹp đám người đang vây xung quanh hố sâu kia, theo sau bọn chúng là tên cảnh sát. Đám người mặc áo bảo an kia chính là người duy trì trật tự khu chợ buôn bán này, trong dịp du lịch, khách du lịch đến đông rất dễ xuất hiện tệ nạn trộm cắp.
Bốn tên cảnh sát nhìn thấy hố đen, một tên tra hỏi một người vây quanh gần đó, sau khi được nghe kể lại câu chuyện, không nói không rằng ánh mắt hướng về phía ba người Khương Thần bất thiện.
“Ta nghi ba người các ngươi có liên quan đến cái chết của bọn họ, theo ta về đồn cảnh sát nhận tra khảo.”Một tên cảnh sát bước tới ba người Khương Thần, vẻ mặt vênh váo, hất hàm nói.
“Ngươi...ngậm máu phun người, con mắt nào của ngươi nhìn thấy bọn hắn chết là do chúng ta.”Lâm Hinh Nhi khuôn mặt phẫn nộ. Đám người này lúc bọn hung đồ ác bá kia làm càn thì không thấy đâu, hiện tại bọn chúng gặp chuyện, liền chạy tới giả làm cảnh sát vì dân trừ hại.
“Có người nói, là do tên tóc dài này.”Một tên bảo an chỉ thẳng mặt Khương Thần lạnh giọng nói. Có quỷ mới tin Khương Thần chỉ nói một câu liền có sấm sét đánh xuống đốt chết đám người Báo ca kia.
Khương Thần hừ lạnh, bước lên một bước đưa tay kéo Lâm Hinh Nhi cùng Vũ linh về phía sau, nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi nói xem, vị nhân chứng nói cho ngươi biết cái chết của đám người đó liên quan đến chúng ta đâu, ta cùng hắn đối chất.”
“Ngươi chưa rõ tình cảnh của ngươi hiện tại sao? Nhìn xung quanh ngươi đi.”Một vị cảnh sát dáng người cao lớn, thân hình như hộ pháp, khẽ ghé đầu vào tai Khương Thần gằn giọng. Khương Thần khẽ nhếch miệng, những trường hợp như thế này, hắn dĩ vãng cũng đã gặp nhiều, thường thì đằng sau đám Báo ca kia sẽ có một tên thủ lĩnh cầm đầu nữa cùng với đám cảnh sát có quan hệ thân thiết, do đó khi một bên chịu thiệt, thường bên còn lại sẽ ra tay. Giống như hiện tại, đám Báo ca bị chết bất đắc kì tử, nhóm cảnh sát kia chắc chắn sẽ kiếm cớ, tìm cách bàn giao cho người đứng sau đám Báo ca một cái công đạo. Ngược lại, nếu cảnh sát gặp vấn đề không thể ra tay với người dân thường được, thì đám người như Báo ca sẽ là người ra tay thay bọn chúng. Trong xã hội này, không thiếu những mối quan hệ như vậy.