Chương 68: Mỹ nữ tính tình cổ quái, Phủ chủ mỹ nữ
Dưới đài vẫn là một trận bất mãn.
Nhưng mà đạo sư trung niên cũng không thèm để ý, so với Hậu Thiên Linh Thể, một đám người bình thường chửi rủa với hắn mà nói không có chút nào gọi là.
"Nháo kịch chỉ đến đây thôi, tiếp theo tiếp tục làm chính sự."
Đạo sư trung niên cưỡng ép kết thúc chuyện của Trần Nham, sắc mặt bình tĩnh nói: "Hai mươi chín người thông qua khảo hạch chiêu sinh, các ngươi có thể tự lựa chọn thế lực gia nhập."
Sau đó, người thông qua khảo hạch một người tiếp một người bắt đầu chọn lựa thế lực mình ngưỡng mộ trong lòng.
Mặc dù vừa rồi học viện của Thương Lan đế quốc làm việc không quá phúc hậu, nhưng chung quy vẫn là thánh địa võ tu đứng đầu Thương Lan đế quốc, vẫn có hơn phân nửa người khảo hạch lựa chọn học viện của Thương Lan đế quốc.
Bất quá có mấy người có thiên phú hoặc thực lực tương đối yếu bị Học Viện Thương Lan đế quốc cự tuyệt, bởi vì Học Viện Thương Lan đế quốc từ trước đến nay đều duy nhất một lần chỉ thu 10 người mới.
Những người bị cự tuyệt khảo hạch này cũng chỉ có thể lựa chọn Thanh Huyền Tông hoặc Càn Nguyên Võ Phủ còn lại.
Thanh Huyền Tông gần như là ai đến cũng không cự tuyệt, có bao nhiêu bọn hắn liền thu bấy nhiêu.
Về phần Càn Nguyên võ phủ, ở trong ba đại thánh địa võ tu xếp hạng ngược lại, cũng không có bao nhiêu người tình nguyện gia nhập Càn Nguyên võ phủ.
Nhưng Càn Nguyên võ phủ biểu hiện rất cổ quái, vốn không thu được mấy người, tất cả đều bị phủ chủ Mộ Dung Tử Ly cự tuyệt.
Rất nhiều người nhìn thấy tình huống này đều cảm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ Càn Nguyên võ phủ cũng chỉ định tuyển nhận một mình Quý U?
"Mộ Dung phủ chủ, vì sao ngươi không thu nhận bọn họ?"
Lúc này, ngay cả Quý U cũng không nhịn được hỏi Mộ Dung Tử Ly.
"Không cần thiết."Mộ Dung Tử Ly chậm rãi nói ra ba chữ, lộ ra rất bá khí.
"..."
Quý U có chút không nói nên lời, hơi xấu hổ cười một tiếng.
Hắn không khỏi thầm mắng trong lòng,
Vị mỹ nữ Phủ chủ trước mắt mình này, tính tình thật đúng là có chút quái.
"Hai tỷ muội kia, hẳn là bằng hữu của ngươi nhỉ?"
Lúc này, Mộ Dung Tử Ly đột nhiên hỏi.
"Không sai, có chuyện gì sao?"
Quý U hơi sững sờ, lập tức hiểu ra người trong miệng phủ chủ Mộ Dung phủ nói hẳn là hai tỷ muội Khương Nguyệt Sơ và Khương Nguyệt Tâm, liền gật đầu nói.
"Được."
Mộ Dung Tử Ly khẽ vuốt cằm.
Sau đó nàng ra lệnh với những người khác: "Đi mời hai thiếu nữ kia gia nhập Càn Nguyên võ phủ chúng ta."
"Quý U..."
Sau khi hai tỷ muội Khương Nguyệt Sơ và Khương Nguyệt Tâm được mời gia nhập Càn Nguyên võ phủ, Khương Nguyệt Tâm lập tức chạy chậm tới.
Nhưng mà nàng ta vừa đến trước mặt Quý U, vốn có một đống lớn lời muốn nói, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
"Các ngươi tìm vị trí ngồi xuống trước đi."
Quý U cười nói.
"Ừm ừm..."
Khương Nguyệt Tâm gật đầu nói.
Sau đó nàng ta và Khương Nguyệt Sơ cùng nhau ngồi xuống sau lưng Quý U.
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Khương Nguyệt Tâm cũng sắp xếp lại ngôn ngữ, nhẹ giọng nói với Quý U: "Quý U, sau này nếu như lại gặp phải loại chuyện này, có thể đừng một mình yên lặng chịu đựng, cũng nói với ta một tiếng được không?"
Nghe được lời nói của Khương Nguyệt Tâm có ý khẩn cầu, Quý U rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.
Hắn gật đầu trầm tư một lát, giọng nói có chút trầm thấp: "Chủ yếu là chuyện giữa ta và Trần Nham, trước khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, ta không muốn liên lụy tới các ngươi."
"Ngươi xem, ngươi lại là như thế này, ngươi liền không thể tin tưởng ta nhiều một chút sao?"
Giọng nói của Khương Nguyệt Tâm xen lẫn một tia giận dữ.
Nàng rất không thích Quý U gánh vác tất cả mọi chuyện như vậy, mà mình hoàn toàn chính là người ngoài, cái gì cũng không giúp được.
Giống như trước đó không lâu Quý U bị thương nghiêm trọng như vậy, nếu không phải nàng đúng lúc gặp được, kịp thời cứu Quý U, hậu quả căn bản không dám tưởng tượng.
"Nếu ngươi gặp phải bất trắc gì, vậy ta phải làm sao đây..."
Nói xong, trong hốc mắt Khương Nguyệt Tâm dần xuất hiện sương mù nhàn nhạt, giọng nói nghe cũng càng ngày càng giống như tiếng khóc nức nở.
Nhưng ngay khi nàng nói được một nửa, giọng nói bỗng nhiên im bặt.
Chỉ thấy khuôn mặt tinh xảo của Khương Nguyệt Tâm hiện lên một vệt ửng đỏ, tựa hồ ý thức được lời mình vừa nói có chút không tốt lắm.
Nàng ta len lén liếc nhìn Quý U phía trước một cái, phát hiện Quý U cũng không có phản ứng gì.
Lập tức thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Khương Nguyệt Sơ ở bên cạnh thấy một màn như vậy, khẽ lắc đầu thở dài một hơi.
Muội muội này của mình thật đúng là, rõ ràng có thể nói thẳng ra, tại một khắc cuối cùng rồi lại rút lui.
Duy chỉ có Quý U không nhận thấy có gì không đúng, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ nói: "Ta biết rồi, sau này ta sẽ cố gắng sửa đổi."
"Biết... Biết là tốt rồi."
Gương mặt Khương Nguyệt Tâm đỏ bừng chưa hoàn toàn biến mất, vẫn dịu dàng nói: "Ngươi đừng nói mấy ngày nữa là quên, cho dù gặp chuyện gì cũng phải thương lượng với ta."
"Ừm."
Quý U nhẹ giọng đáp.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã dần dần coi Khương Nguyệt Tâm như người mình, không còn lạnh nhạt với Khương Nguyệt Tâm như trước nữa.
Cùng lúc đó, mặc dù Mộ Dung Tử Ly không nói gì.
Nhưng nàng thủy chung đều ngồi bên cạnh Quý U, đương nhiên là nghe rõ ràng đối thoại giữa hai người Quý U và Khương Nguyệt Tâm.
Cho dù nàng căn bản không biết hai người này trước đó trải qua chuyện gì, nàng cũng vừa nghe liền hiểu, quan hệ của hai người này đã không đơn giản.