Chương 79 : Sai lầm năm đó
"Thật sự không biết nên báo đáp công tử như thế nào."
Đúng lúc này, cô gái đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngược lại nói với Khương Nguyệt Tâm: "Nguyệt Tâm, con đi nói với phụ thân nó trước đi."
Vừa nhắc tới phụ thân, nụ cười trên mặt Khương Nguyệt Tâm dần dần biến mất, thoạt nhìn có chút không tình nguyện.
Dường như cô gái nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Khương Nguyệt Tâm, lời nói thấm thía khuyên nhủ: "Ngoan, Nguyệt Tâm, phụ thân ngươi cũng có nỗi khổ tâm."
"Khổ tâm?..."
Khương Nguyệt Tâm thì thầm, lập tức lắc đầu, có vẻ vẫn không muốn gặp mặt nam nhân kia.
"Nguyệt Tâm nghe lời, mặc kệ cha ngươi làm chuyện gì không tốt, cũng không được hận hắn, muốn hận thì hận nương, là lỗi lầm năm đó của nương khiến hắn biến thành bộ dáng như bây giờ."
Giọng điệu nữ tử thương cảm nói.
"Thiếu sót năm đó?"
Ánh mắt Quý U chớp lên, câu nói này của phủ chủ phu nhân đã khiến hắn chú ý.
"Đúng vậy, năm đó nếu không phải ta cố ý muốn làm chuyện kia, cũng sẽ không trúng Hắc Sát tuyệt mệnh độc, Khương Trung Thiên hắn cũng sẽ không biến thành bộ dáng này."
Nữ tử nói.
"Khương Trung Thiên? Đang nói Khương phủ chủ sao?"
Quý U hỏi.
"Đúng vậy, trượng phu của ta tên là Khương Trung Thiên."Nữ tử gật đầu nói.
"Vậy phu nhân có thể kể lại chuyện xảy ra năm đó không?"
Quý U cảm thấy có chút tò mò đối với chuyện xảy ra năm đó.
"Đã là chuyện quá khứ rồi, không cần nhắc lại nữa."
Nữ tử khẽ lắc đầu nói.
Nghe được Phủ chủ phu nhân không muốn đề cập chuyện cũ năm đó, Quý U cũng không có tiếp tục truy vấn.
Hơn nữa hắn cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, không cần thiết phải đào sâu, đợi đến lúc đó luyện chế ra Thất Huyền Thanh Linh Đan là có thể xong việc.
"Nương, người ở chỗ này nghỉ ngơi trước đi, con sẽ đi nói với cha ngay bây giờ."
Lúc này, Khương Nguyệt Tâm thở dài, nghiêm túc nói.
Nói xong, nàng liền kéo tay Quý U rời khỏi phòng nhỏ.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, nữ tử vui mừng cười cười.
Lại bị Khương Nguyệt Tâm cưỡng ép lôi đi, Quý U có chút nghi hoặc hỏi: "Làm gì mà cái này cũng muốn kéo ta theo, một mình ngươi đi không phải tốt hơn sao?"
"Ngu ngốc."
Khương Nguyệt Tâm hờn dỗi một tiếng, lập tức giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Huynh... nếu huynh không ở đây... muội có chút không an tâm."
"Được rồi."
Nghe vậy, Quý U cười nhạt một tiếng nói.
Cũng không lâu lắm, Quý U bị Khương Nguyệt Tâm kéo tới ngoài cửa gian phòng Khương phủ chủ.
Khương Nguyệt Tâm vốn đi ở phía trước Quý U, lại vào lúc này chậm rãi trốn đến phía sau Quý U.
Nàng kéo kéo góc áo Quý U, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi mở cửa."
"Vì sao?..."
Quý U vừa hỏi ra những lời này, sau một khắc hắn giống như đột nhiên hiểu ra cái gì.
Trước đó lúc phu nhân phủ chủ kia, Khương Nguyệt Tâm thật ra cũng không phải đặc biệt chán ghét Khương phủ chủ.
Mà là bởi vì sau khi Khương Nguyệt Tâm biết được tình hình thực tế, ôm một tia áy náy đối với Khương phủ chủ, một tia áy náy này khiến Khương Nguyệt Tâm không tốt lắm, không tiện tiếp tục đối mặt Khương phủ chủ.
Suy nghĩ trong lòng Khương Nguyệt Tâm lúc này, cũng giống như suy đoán của Quý U.
Tuy nói mấy năm qua cha mình làm chuyện gì cũng rất quá đáng, nhưng nghĩ tới những hành vi kia đều là vì mẫu thân, nàng liền không hận nổi.
Không chỉ hận không nổi, trong lòng nàng còn có một chút áy náy.
Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Bảo ngươi đi thì ngươi đi.
Khương Nguyệt Tâm không nói lý.
"Vâng vâng vâng."
Quý U cười cười, sau đó tiến lên mở cửa phòng ra, lập tức nghe được giọng nói của Khương phủ chủ.
"Người nào?"
Trong phòng, Khương Trung Thiên vốn đang thẩm duyệt một vài thứ, chợt nghe có người mở cửa.
Hắn liền ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người đi vào là Quý U, lập tức đổi giọng hỏi: "Quý tiểu hữu đây là có chuyện gì?..."
"Không phải ta có việc, mà là Khương Nguyệt Tâm có chuyện tìm ngài."
Quý U nhàn nhạt nói.
"Khương Nguyệt Tâm?"
Khương Trung Thiên hơi nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện Khương Nguyệt Tâm đang trốn sau lưng Quý U.
Quý U dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào Khương Nguyệt Tâm ở phía sau, nói nhỏ: "Không sao, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng là được."
Nghe được lời nói của Quý U, Khương Nguyệt Tâm đành phải hít một hơi, lấy dũng khí đi ra từ phía sau Quý U.
Nhưng ánh mắt của nàng có chút mơ hồ, tựa như tiểu nữ hài phạm sai lầm, không dám đối diện cùng phụ thân.
"Nếu như không có chuyện gì trọng yếu, thì đừng tới quấy rầy ta."
Thấy Khương Nguyệt Tâm chậm chạp không mở miệng nói chuyện, Khương Trung Thiên có chút không kiên nhẫn nói.
"Không phải!"
Khương Nguyệt Tâm bỗng nhiên kích động nói.