Sau khi bị nam tử ép vào đường cùng, trong lòng của Nhất Vô Niệm quả thật có chút hoảng hốt.
Bất quá, hắn rất nhanh phát hiện ra một chuyện.
Mặc kệ nam tử đánh ra chiêu thức có mạnh mẽ cỡ nào đều không hề làm cho vòng ánh sáng bảo hộ của hắn vỡ ra được, theo thời gian trôi qua, hắn hoàn toàn xác nhận một chuyện.
Tên nam tử nhìn như uy phong nhưng căn bản không phải là Nguyên Anh.
Bởi vì, theo như hệ thống đã phán định, chiếc ngọc bội hộ thể này chỏ có thể đỡ được ba lần công kích của tu sĩ Nguyên Anh.
Mà tên nam tử này công kích liên tục mấy giờ đồng hồ cũng không làm vòng hộ giáp vỡ, cùng lắm chỉ làm nó nhạt bớt.
Nhất Vô Niệm kinh ngạc chuyển thành nghi hoặc rồi phẫn nộ.
“Này thì dám cậy già bắt nạt ta!”
Nhất Vô Niệm giống như nổi khùng liên tục đánh tới nam tử, nam tử bất đắc dĩ cũng chỉ có thể chống đỡ, do một thời gian tiêu hao chân nguyên quá thể y đã bắt đầu rơi vào trạng thái yếu nhược.
Đúng như Nhất Vô Niệm phân tích, nam tử không phải là Nguyên Anh chân chính.
Tại sao không phải câu nói khẳng định “Nam tử không phải Nguyên Anh” mà còn thêm hai từ “chân chính” ở đằng sau.
Trong giây phút kia, Nhất Vô Niệm chợt nhớ ra bên trong cuốn điển tịch trước đó hắn từng đọc, bên trong cảnh giới phân chia có một chút tri thức mới mẻ.
Tại Tu chân giới, cảnh giới có bao nhiêu thì Nhất Vô Niệm chưa rõ ràng lắm nhưng hắn cũng biết cảnh giới ban đầu.
Đó chính là: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh cùng Hư Thần.
Bình thường mà nói, trong một đại cảnh giới sẽ phân chia cửu tầng nhưng phía trên Trúc Cơ có một loại ảnh giới nhỏ khác nữa.
Sau khi tu sĩ đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn thường thường sẽ dồn hết tâm huyết đi kết kim đan.
Thế nhưng, đâu phải ai cũng có thể thành công.
Tại quá khứ tu sĩ độ kiếp Kim Đan thất bại quả thực nhiều vô kể.
Cuối cùng có một vị đã mở ra lối đi riêng, tự mình lĩnh ngộ ra một cảnh giới khác, được gọi là Giả Đan.
Nhất Vô Niệm cũng không rõ tại sao lại có cảnh giới được gọi là Giả Đan, cũng không rõ thế nào để đạt tới cảnh giới này.
Hắn chỉ biết loại cảnh giới này mạnh hơn Trúc Cơ nhiều lắm, nhưng so với Kim Đan chân chính lại có chút không bằng.
Mà trước mắt, vị nam tử ma đạo này thỏa mãn dấu hiệu đó.
Hắn dám chắc tám chính phần người này là một vị Giả Anh.
Lúc này, tâm tình của nam tử rất khó chịu.
Hắn không ngờ tên Trúc Cơ nhỏ bé này lại có vòng hộ giáp mạnh đến mức này, đánh mãi không thể phá vỡ được.
Bây giờ thì tốt rồi, tên tiểu tử này lợi dụng vòng hộ giáp định chơi trò mài chết hắn.
Trong đầu nam tử đang vắt óc suy nghĩ cách giải quyết vấn đề, từ kẻ đi săn bỗng chốc trở thành kẻ bị săn.
Cảm giác này ai cũng không ngờ tới.
“Ăn một kiếm của ta!” Nhất Vô Niệm hai tay cầm chặt Băng Nham Kiếm nhẹ nhàng bổ ra một đường kiếm, Vô Cấu kiếm ý phá không xuất hiện, kiếm quang như đạt được sinh mệnh nở rộ như hoa mùa xuân.
Trên không trung kiếm khí cuồn cuộn như sắp có bão tố, không ngừng hội tụ đi theo đường kiếm mà Nhất Vô Niệm bổ ra.
Khí thế từ đường kiếm kia làm cho nam tử đứng đối diện không khỏi kinh hãi.
“Đáng chết, tiểu tử này không ngờ lĩnh ngộ ra được cả kiếm ý.
Tương lai Huyền Đan Tông chẳng lẽ lại nhờ vào hắn quật khởi lần nữa.
Không thể để hắn trưởng thành, nhất định phải chém giết tên này mới được!”
Cảm nhận được đường kiếm này vô cùng bá đạo trong lòng nam tử không khỏi sinh ra cảm giác e ngại.
Đúng vậy, đường đường là một tên tu sĩ Giả Anh vậy mà lại e ngại trước một tên Kim Đan Kỳ, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ bị người người cười chết.
Bất quá, nếu như ai đó trông thấy được cảnh tượng này, chắc chắn sẽ không nói ra mấy câu ngu ngốc như vậy.
Kiếm ý dễ lĩnh ngộ lắm sao?
Không hề!
Kiếm ý là một trong những cảnh giới của kiếm mà đám người kiếm tu hằng đêm ao ước.
Để có thể nắm giữ được một loại kiếm ý, bản thân người đó phải sở hữu thiên phú kiếm đạo cực mạnh mới có thể lĩnh ngộ ra được.
Bất quá, trước mắt y vẫn phải giải quyết đường kiếm kinh khủng này trước đã.
Nam tử nhanh tay ném một viên đan dược vào trong miệng, hai của y bắt đầu ngưng kết thủ ấn, chỉ thấy trên người của hắn tỏa ra một luồng hắc vụ, sau đó nhanh chóng ngưng kết thành một tầng quang mang hắc khí.
“Vù!”
Nam tử cũng bất đắc dĩ, do hao tổn chân nguyên quá nhiều trong một thời gian dài, bây giờ y đang rơi vào trạng thái suy yếu.
Vừa này uống tạm vào một viên đan được cầm cố, bởi vậy gã cũng chỉ có thể dùng một phần chân nguyên, đánh ra đạo thuật pháp phòng ngự mạnh nhất của minh.
Xét theo một khía cạnh nào đó, đường kiếm ý này chưa chắc đã đánh xuyên qua được đạo thuật pháp phòng ngự của gã.
Dù sao, gã cũng là Nguyên Anh Kỳ, cấp bậc chân nguyên không phải một tu sĩ Trúc Cơ như Nhất Vô Niệm có thể đánh đồng.
Bất quá, bởi vì nhận quá nhiều đả kích đến từ Nhất Vô Niệm cho nên y vô cùng cẩn thận.
Đạo lý lật thuyền trong mương coi như hôm nay y đã trải nghiệm rồi, không muốn trải nghiệm thêm chút nào về điều này thêm nữa.
“Ầm…”
Cuối cùng đường kiếm ý trong nháy mắt đã trảm vào người của nam tử.
Một kiếm này có thể nói vô cùng kinh khủng, cộng thêm việc nam tử đang trong thời kỳ suy yếu liền không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, sắc mặt của y cũng theo đó có chút trắng bệch.
Cũng may y phản ứng nhanh, gần như cấp tốc phát động thuật pháp phòng ngự mạnh nhất, nếu không một kiếm này có thể khiến y trọng thương.
Một kiếm thất bại!
Đối với chuyện này trong lòng Nhất Vô Niệm cũng đã dự tính từ trước, dù sao đối phương cũng là tu sĩ đạt tới cảnh giới Giả Anh.
Mặc kệ y đang trong thời kỳ suy nhược, có thể ngăn cản được kiếm ý của hắn cũng không có gì ngạc nhiên.
Bất quá, hiểu thì vẫn hiểu nhưng mà… cũng hơi thất vọng.
Nói thật, thực lực của bản thân hắn thế nào, trong lòng hắn vẫn tự hiểu nấy.
Hắn biết, một kiếm vừa rồi đã là thủ đoạn công kích mạnh nhất mà hắn có thể đánh ra.
Nhưng dù vậy, hắn cũng chỉ làm đối phương bị thương mà thôi.
Không chút do dự, Nhất Vô Niệm sử dụng cước bộ của mình nhanh chóng tiếp cận đối phương, một kiếm đã không được vậy để hắn cho đối phương nếm thử kiếm thứ hai.
“Tiểu tử, ngươi khá lắm nhưng mà đã muộn rồi.”
Đối mặt với một kiếm tiếp cận của Nhất Vô Niệm, nam tử không những không sợ hãi mà còn cười lạnh.
Trong chốc lát, trước mặt nam tử xuất hiện một thân ảnh, người này đối với đòn tấn công của Nhất Vô Niệm không chút sợ hãi, gã giơ một tay ra cấp tốc tạo thành một cái thủ ấn.
Người này không có do dự chút nào liền đánh ra, miệng còn khẽ lẩm bẩm.
“Khô Lâu Tử Ấn!”
Lập tức theo bàn tay của người này đánh ra, một lực lượng đáng sợ cấp tốc được hình thành, chỉ thấy trên hư không đột ngột xuất hiện một cái hư ảnh thủ ấn màu tím, xung quanh thủ ấn còn có những bóng đen khô lâu chớp ẩn chớp hiện vô cùng quỷ dị.
Không chỉ thế, Khô Lâu Tử Ấn một mực mở rộng kích thước, chớp mắt một cái đã che kín cả tòa thành.
Hắn chỉ mới ngước nhìn một chút liền bị khí thế của nó dọa mất mật, nhưng thu hồi thế công đã không kịp nữa rồi, nếu cố tình cưỡng ép có khả năng sẽ bị thương.
Như vậy còn không bằng va chạm một phen!
Mang theo niềm tin như vậy, hắn lựa chọn tiếp tục thế công kích của mình.
Rốt cuộc kiếm ý của Nhất Vô Niệm đã đánh tới trước mặt hai người kia, nhưng trong chơp mắt đó thủ ấn che kín bầu trời kia đã ép xuống người của hắn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, màn quang mang ánh sáng xanh của hắn đang dần bị hao mòn, bất quá càng như vậy Nhất Vô Niệm càng thêm điên cuồng.
Kiếm ý được hắn đánh ra càng mạnh hơn trước đó.
Trong giây lát hai đạo công kích đều va chạm vào đúng mục tiêu cần đánh, người mặc áo khoác màu đen che kín cả cơ thể kia cũng bị một kiếm của Nhất Vô Niệm đánh trúng.
Nhưng mà đạo thủ ấn cũng đã đáng vào người Nhất Vô Niệm, ép của người của hắn xuyên xuống mặt đất.
Kèm theo những hành động này là những tiếng nổ bạo tạc khắp nơi, cả tòa thành đều gặp phải chấn động.
Nhưng không ai còn đi lo lắng cho đám phàm nhân nữa cả, bởi vì bọn họ đã chết hết rồi!.