Mạnh Phi đã nghĩ ra cảnh đầu tiên của cuốn tiểu thuyết về cái chết của “mình”.
Việc cắt điện mà không để lại dấu vết không khó. Chỉ cần tìm đến tổng công tắc ở tầng dưới tầng hầm, đeo găng tay rồi tắt nó đi là được.
Cắt điện tòa nhà xong, hung thủ ngay khi vào tầng cũng phá hủy camera dự phòng, sau đó mới an tâm bước vào phòng của “mình”.
Trong căn phòng tối om, “mình” có thể đang ngủ say, úp mặt vào gối. Cúp điện hoàn toàn không ảnh hưởng đến “mình” và cả hung thủ.
Hung thủ khi đến đã cầm theo vũ khí có đầu tròn, cùn giống búa rồi BỤP, 1 nhát ngay sau đầu. Chưa kịp tỉnh giấc đã chết.
Hung thủ hẳn đã kiểm tra hơi thở và mạch đập của “mình” xác nhận “mình” đã thực sự chết rồi mới rời đi.
Việc có điện trở lại có lẽ do cư dân trong tòa nhà hoặc nhân viên quản lý phát hiện cắt điện, họ đã kiểm tra hộp điện và kéo lại công tắc bị tắt để phục hồi điện.
Lúc có điện lại có lẽ kẻ sát nhân đã sớm được bóng tối che chở, vung tay áo rời đi mà không để lại dấu vết.
Nhưng hắn ta có chết chắc cũng không ngờ được rằng người bị hắn giết đã có người từ thế giới khác xuyên vào mà sống lại.
Nhưng kẻ sát nhân là ai? Đi đâu rồi? Có thể hắn ta vẫn đang theo dõi mọi thứ từ bóng tối? Nếu phát hiện Mạnh Phi không chết, liệu hắn có quay lại một lần nữa không?
“Có… có chuyện gì vậy… Mạnh ca, anh đang nghĩ về chuyện gì vậy…”
Tống Văn Văn đặt tay lên ngực, lùi lại một bước.
“Hả … À!” Mạnh Phi lấy lại tinh thần, ngay lập tức nở nụ cười vô hại. “Không sao, tôi chỉ thấy camera ở hành lang nhà mình bị vỡ nên thấy hơi lạ thôi.”
Tống Văn Văn thở phào nhẹ nhõm nói:
"Làm em sợ chết khiếp, em cứ nghĩ anh đang nghĩ về chuyện gì đó…”
"Có mấy đứa quỷ con trong tòa nhà, anh không biết sao? Chuyện này không hiếm gặp đâu.”
“Lần trước có một đứa bé tiểu vào nút bấm thang máy, kết quả là thang máy còn bốc cháy, anh quên rồi à?”
"Vì thế nên em quyết định mở đầu cho cuốn sách mới của mình bằng cách đưa nữ chính trừng trị đứa trẻ quái đản, haha!"
Mạnh Phi cũng cười và đùa giỡn với Tống Văn Văn một vài câu, cuộc trò chuyện tương đối vui vẻ.
“Mạnh ca, đừng đứng đó nữa, đến nhà em ngồi chơi, giúp em xem cái máy tính này với” Tống Văn Văn giơ tay chỉ về phía một cánh cửa gỗ sồi đỏ.
“Việc có gửi được bản thảo trong hôm nay hay không là nhờ cả vào anh đấy! Khi có tiền nhuận bút, em nhất định sẽ mời anh ăn một bữa no nê.”
Mạnh Phi gật đầu, rồi theo Tống Văn Văn vào nhà.
Dù sao cũng là cùng một tòa nhà, căn hộ của Tống Văn Văn và Mạnh Phi có bố cục tương tự nhau, chỉ khác biệt ở hướng nhìn mà thôi. Nhưng trang trí và bày biện trong nhà lại hầu hết là màu hồng, nhìn qua cũng toát lên không khí của một cô gái trẻ. Trên bàn học cắm đầy hoa huệ, mùi hương nồng nàn.Tống Văn Văn nhẹ nhàng đặt máy tính lên bàn, chớp chớp mắt với Mạnh Phi, ra vẻ cần sự giúp đỡ.
“Được thôi.” Mạnh Phi ngồi phịch xuống cái ghế dựa Hello Kitty, bắt đầu mày mò như thể là một chuyên gia.
“Hệ thống, quét.” Mạnh Phi nói trong lòng.
[Thông báo: Đã quét thành công vật phẩm.]
[Vật phẩm: MacBook Pro]
[Kích thước: 16 inch]
[Tình trạng: Sector quan trọng của ổ cứng bị hỏng, có thể sửa chữa. Tuổi thọ pin đã hết, hỏng hoàn toàn, không thể sửa chữa.]
“Hỏng hoàn toàn, có thể sửa chữa hay không là dựa vào đâu để xác định?”
Mạnh Phi lại sử dụng chức năng trợ giúp.
[Thông báo: Khi một cơ chế bị hỏng nhưng vẫn có thể hoạt động một phần, được coi là hỏng một phần, có thể từ đó suy luận tình trạng hoạt động bình thường và sửa chữa dựa trên đó. Khi một cơ chế bị phá hủy hoàn toàn không thể hoạt động, không thể suy luận tình trạng hoạt động bình thường, lúc này không thể sửa chữa.]
Mạnh Phi đã học được kiến thức mới. Có vẻ như hệ thống BUG không phải lúc nào cũng có thể sửa chữa mọi thứ.
Việc hỏng hóc một vài bộ phận trên ổ cứng là một vấn đề nhỏ có thể sửa chữa được. Lý do là mặc dù một số bộ phận của ổ cứng bị hỏng, nhưng các phần còn lại vẫn hoạt động tốt. Hệ thống có thể dựa vào các phần hoạt động tốt để suy luận ra phần hỏng ‘nên’ trông như thế nào, từ đó có khả năng phục hồi.
Nhưng khi tuổi thọ của pin đã hết, thành phần hóa học thay đổi, mất hoàn toàn khả năng hoạt động, thì ngay cả hệ thống cũng không thể ‘đoán’ được pin trước khi hỏng nên trông như thế nào, do đó không thể sửa chữa được.
Từ đó có thể suy luận, máy tính có một chút trục trặc thì có thể sửa chữa, nhưng nếu bị đập nát thành mảnh vụn thì không thể sửa chữa được.
Con người bị thương hay ốm có thể được chữa lành, nhưng nếu đã chết thì không thể sống lại được.
“Em gái, đi lấy cho anh cái tua vít, loại hình chữ thập.”
Mạnh Phi cười nói. Chức năng ‘sửa chữa’ của hệ thống là tự động hoàn toàn, không khỏi có chút gây kinh hãi, vì vậy anh quyết định gửi cô hàng xóm này ra chỗ khác.
“Được thôi.” Tống Văn Văn nhảy cẫng lên đi tìm tua vít.
‘Sửa chữa lỗi ổ cứng’ Mạnh Phi nghĩ trong đầu.
Ngay sau đó, một tia sáng xanh lại lóe lên trước mắt anh, tiếp theo là tiếng thông báo của hệ thống.
[Thông báo: Đối tượng mục tiêu ‘ổ cứng máy tính bị hỏng’ đã được sửa chữa!] [Kinh nghiệm +10]
Mạnh Phi sờ sờ cằm, vô tư bấm nút khởi động. “Duang~”
Tiếng khởi động của Apple, khá to. Tống Văn Văn đang lục lọi tủ đựng đồ, dựng thẳng tai, trực tiếp sững sờ. (Đang miêu tả người)
Cô lén lút thò đầu ra từ phòng chứa đồ, để lộ nửa gương mặt dễ thương vô tội.
“Anh Mạnh ... đã sửa xong rồi ạ? Em còn chưa tìm được tua vít đâu !”
Đôi mắt to tròn của Tống Văn Văn mở to, đầy kinh ngạc.
“Ừ, chuyện nhỏ. Anh phát hiện ra không cần tua vít cũng có thể sửa được.” Mạnh Phi dang tay, duỗi vai. “Anh đã nói mà, chỉ cần là vấn đề về máy tính, anh đều biết cách.”
“Mạnh ca, anh thật là một soái ca, tuyệt vời!” Tống Văn Văn đóng cửa phòng chứa đồ, giơ ngón cái lên.
“Đừng quên mời anh ăn cơm.” Mạnh Phi mỉm cười, phân vân không biết nên đi ngay hay ở lại tìm hiểu thêm một chút gì đó.
Tống Văn Văn vừa định trả lời thì điện thoại trong túi reo lên.
“Chờ 1 chút, Mạnh ca, em nghe điện thoại đã...”
Tống Văn Văn có chút ngượng ngùng.
Mạnh Phi gật đầu, ra hiệu ưu tiên nghe điện thoại trước.
“Ồ, Đình Đình, lâu quá không gặp~”
Tống Văn Văn nghe điện thoại, là cô bạn thân làm điều tra viên đội hình sự gọi đến, vui mừng không tả xiết.
“Ừ đúng, mình vẫn ở khu chung cư Hải Cảng, có chuyện gì vậy?”
“Không biết đâu, bên mình vừa mất điện, mới có lại thôi...”
“Gì cơ? Tai nạn giao thông?!”
“Cái gì? Cậu nói to lên chút, tín hiệu bên cậu không tốt.”
“Không có ai khác đâu, chỉ có anh hàng xóm đang giúp mình sửa máy tính thôi, anh ấy tốt lắm.”
“Được rồi, để mình bật loa ngoài.”
Tống Văn Văn nhấn nút loa trên điện thoại.
“Văn Văn, nghe rõ mình nói không?”
Một giọng nữ mạnh mẽ vang lên từ đầu dây bên kia.
“Nghe rõ mà.”
Tống Văn Văn đáp lại.
“Hiện trường tai nạn không xa nhà cậu lắm. Tình hình rất thảm khốc, người đứng xem đông nghịt, tài xế bỏ trốn, đã được xác định là vụ án hình sự, cậu ở nhà, đừng đi lung tung.”
Nếu không phải đã xác định là vụ án hình sự, thì Đình Đình, một điều tra viên hình sự, cũng sẽ không có mặt ở hiện trường.
“Ừ, mình biết rồi. Gần nửa đêm rồi mình đâu có rảnh mà đi đâu. Bài viết còn chưa viết xong nữa đây.”
Tống Văn Văn liên tục gật đầu.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Văn Văn, cậu ở tòa 3, tầng 24 đúng không?”
Giọng nói trong điện thoại bỗng trở nên nghiêm túc.
“Đúng vậy.”
Tống Văn Văn trả lời nghiêm túc.
“Mình nhớ mà. Nên mới gọi cho cậu. Trùng hợp quá! Hay là mình không nói tiếp nữa, sợ cậu gặp ác mộng... ha ha.”
Giọng nữ bên kia bỗng bật cười.
“Đáng ghét! Nói đi, mình tò mò lắm rồi!”
Tống Văn Văn làm nũng, rõ ràng rất tin tưởng cô bạn này.
“Cậu nói đấy nhé? Đừng hối hận đó.”
“Tinh Tinh, cậu cứ nói đi, mình mà hối hận thì mình là chó con!”
“Nạn nhân lần này, ở cùng tầng với cậu, chắc là hàng xóm của cậu.”
Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên.
“Là một người đàn ông, tên là Mạnh Phi, có khi cậu đã từng gặp anh ta rồi đấy.”
“......”
“......”