Nữ nhân này một tay giữ chặt vai Hoàng Phủ Thiên, một tay khác nắm chủy thủ hơi run run, thế nhưng đói với chuyện này hiển nhiên nàng rất quen thuộc.
Hoàng Phủ Thiên hít thở, trong không khí lẫn hương thơm nhàn nhạt mơ hồ truyền đến một tia máu tươi.
Thực sự là một nữ nhân, nữ nhân này bị thương có lẽ tương đối nghiêm trọng nên mới bán món đồ tốt như vật với cái giá đó.
Ý niệm lóe lên trong đầu Hoàng Phủ Thiên trước tiên, sau đó hắn rất nhanh liền suy nghĩ ra mấy biện pháp để thoát thân, thế nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
Không oán không cừu không phải tự dưng cần động thủ, nàng ta phản ứng như vậy vì câu nói của mình? Mình có nói gì đắc tội hay sao?
Hoàng Phủ Thiên vẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói:
- Vị tiểu thư này, ngươi đối xử với người khách như vậy sao? Thả nào có mỗi ta đến ủng hộ.
- Ngươi là ai?
Thanh âm mặc dù trong trẻo nhưng lại rất lạnh lung, lạnh đến mức tùy thời đều có thể đem người ta đóng băng lại vậy.
Hoàng Phủ Thiên mỉm cười nói:
- Ta có thể là ai chứ? Chỉ là một khách hàng bình thường thôi.
Nữ nhân trầm mặc trong chốt lát, mới nói tiếp:
- Người làm thế nào có thể nhìn ra thân phận của ta?
Hoàng Phủ Thiên trợn mắt nói:
- Giọng nói, làn da, mùi hương, cử chỉ, từng cái đều lộ rõ mồn một.
Không lẽ cô ta nghĩ mình giả trang giống lắm hả?
- Xong rồi chứ, nếu vậy cô có thể buông vũ khí ra rồi, tư thế này tương đối khó chịu.
- Ta chưa hỏi xong.
Nữ nhân nói.
Hai ngón tay Hoàng Phủ Thiên kẹp lấy thanh chủy thủ trong tay nữ nhân, hắn nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói:
- Đấy là cô ép ta.
Nữ nhân cảm nhận được khí lực của người đối diện khí lực vô cùng mạnh, chủy thủ bị hắn nắm trong tay không thể rút ra.
Nàng buông chủy thủ, ngón tay hơi gập lại, chợt nghe ‘Xẹt~’ một tiếng một tia thanh sắc nguyên khí đã hướng tới mi tâm của Hoàng Phủ Thiên phóng đi.
Hoàng Phủ Thiên hơi giật mình, phản ứng nhanh, chủy thủ trong tay đưa ngang, chắn trước mặt.
“Keng, nguyên khí hướng tới hắn ngay lập tức bị chặn lại tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên, đồng thời thân thể phiêu dật lùi lại ba bốn mét.
- Nữ nhân hung dữ, nam nhân tốt không đấu với cô.
Ta té đây.
Hoàng Phủ Thiên không muốn trận đấu vô nghĩ này tiếp tục nên ngay lập tức quay thôi động Tật Phong Bộ chạy mất.
Nữ nhân thân thể nàng đột nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó ‘Phụt’ một tiếng, phun ra ngoài một ngụm máu tươi đỏ sẫm.
Ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Thiên rồi cầm thanh kiếm của hắn rời đi trong đêm tối.
….
Chạy một mạch về tới trạm xá, Hoàng Phủ Thiên mới thở phào một cái.
Nữ nhân kia tuy bị thương nhưng thực lực tổng thể có lẽ là là cao thủ Hoàng Nguyên hậu kì, có lẽ là cao hơn.
Vì ít nhất giờ từ Hoàng Nguyên trung kì như Tần Quân hay lão Bạch không phóng ra được nguyên khí để tập kích như vậy.
Mặt kệ nữ nhân đó hắn lấy ra một thanh kiếm trong giới chỉ, càng nhìn thanh kiếm này Hoàng Phủ Thiên càng cảm thấy hài lòng.
Rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, màu xanh ngọc lấp lánh trên thân.
Hoàng Phủ Thiên cầm Thiểm Lôi kiếm, nguyên khí trong cơ thể vận chuyển thông qua bàn nay chuyền vào bên trong kiếm.
Một người một kiếm như có cộng hưởng với nhau, Thiểm Lôi Kiếm phát ra đạo quang chói mắt, nguyên khí dung nhập hoàn mĩ với kiếm, thanh kiếm chợt trở nên hơi nặng, kiếm này bình thường chỉ có hai mươi cân nhưng chớp mắt nặng lên gấp mười lần lên tới hai trăm cân.
Event
- Hắc, không hổ là Bảo khí đại khái chắc cũng là hạ phẩm.
Có thể dung hợp nguyên lực để gia tăng trọng kiếm như thế.
Đúng là có lời rồi.
Hoàng Phủ Thiên vui như gặp được vàng, vì thanh vũ khí hắn mua lại là vũ khí cấp bậc Bảo khí.
Hắn không rõ là Bảo khí cấp gì cho lắm, nhưng có được Bảo khí là tốt rồi.
Một Bảo khí cấp một bình thường cũng tốn tới hai tới ba nghìn nguyên kim.
Mà hắn chỉ bỏ ra có năm viên Nguyên Huyết đan đã thu về trong tay, đúng là quá lời rồi.
- Vận khí a vận khí.
Hoàng Phủ Thiên than thở nói, vận khí mình có chút tốt.
Cần tiền thì có cơ hội kiếm tiền, cần công pháp thì có người dâng tới tận cửa, vần bảo khí thì mua được bảo khí giá ưu đãi.
Có lẽ ông trời đang bù đắp cho cái xui xẻo khi mới tới thế này sao? Lão thiên gia là người tốt, là người tốt.
…..
Mấy ngày sau đó trôi qua trong yên bình.
Sáng Hoàng Phủ Thiên sẽ đến nơi vắng vẻ luyện kiếm, rảnh rỗi đến kể truyện cho đám nhóc kia nghe, tối về lại tiếp tục thôi diễn kiếm pháp.
Cuộc sống diễn ra thong thả mây trôi.
Trong căn phòng thuê tại trạm xá của Hoàng Phủ Thiên hắn mở mắt, nở nụ cười phi thường mãn ý, nguyên khí hắn đã đạt đến trình đột xung mãn, Hoàng Nguyên sơ kì đỉnh phong.
Đáng tiếc là hắn dùng mất năm viên Nguyên Huyết đan để đổi kiếm, không có thể thử xung kích Hoàng Nguyên trung kì thử xem.
Hoàng Phủ thiên đứng dậy, hôm nay là ngày phách mại hội diễn ra.
Ngọc bài để miễn phí vào phách mại hội do hắn bảo quản nên hôm nay theo lời hẹn, đến ngoài phách mại hội trường đợi ba người kia.
Hội trường chính thức nằm ở Lăng Tiêu phường cạnh Vạn Kim các, là công trình được mười mấy thương gia lớn quanh đó dựng lên, chuyên môn dùng cho các lần phách mại hội, bên ngoài đều do bạch sắc cự thạch chất lại, điêu khắc các loại hoa văn tinh tế, bốn mái đầu đao rủ xuống, trông cả tòa lầu như muốn bay lên trời.
Hoàng Phủ Thiên đến Lăng Tiêu phường khi nửa canh giờ nữa phách mại hội mới chính thức bắt đầu, nhưng mọi cửa tiệm trên con đường lớn quanh đó đã đông đặc người.
Trong khi Hoàng Phủ Thiên đang xem vẩn vơ lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào gọi mình ở phía sau.
- Tiểu đệ đệ.
- Chà!
Hoàng Phủ Thiên quay lại, thấy Vân Uyên cười cười đứng cách không xa.
Nhìn một chốc là hắn lại ngẩn người.
Vân Uyên hô nay không mặc hồng sắc nhuyễn giáp bó sát mà mặc bạch sắc bào.
Tấm áo thanh nhã tô điểm thêm bộ ngực vun cao như man hoang tuyết sơn, hai vạt ngực hơi trễ xuống, lộ ra một khe trắng muốt, dây chuyền đính lục sắc bảo thạch rủ vào đó càng khiến làn da thêm trắng ngần.
Thân bào chiết eo một cách dị thường hoàn mỹ, áo rủ xuống chạm đất, hơi kéo lê đi như cái đuôi cá.
Nếu Vân Uyên mặc hồng sắc nhuyễn giáp bó sát lúc trước là chiến sĩ sắc đẹp kinh nhân thì hiện giờ nàng như mỹ nhân ngư từ trong tranh bước ra.
Không chỉ Hoàng Phủ Thiên, ánh mắt mọi võ giả quanh đó đều trợn trừng, nhiều người rất mong mình biến thành sợi dây chuyền lục sắc bảo thạch trước ngực nàng.
- Thế nào, không nhận ra hả?
Thấy Hoàng Phủ Thiên ngẩn người, Vân Uyên đưa tay vuốt tóc, động tác nàng tô thêm nữ tính, thu hút vô số mục quang nóng bỏng.
- Không biết mỹ nữ này là ai nhỉ?
Không ít võ giả trẻ tuổi thực lực không thấp quanh đó đều nhấp nhổm, có mấy người thậm chí định lên làm quen.
Nhưng họ kinh ngạc vì mỹ nữ bốc lửa không rõ lai lịch này lại cùng một tên thư sinh này quen biết với nhau.
- Khụ, thay đổi hơi nhiều, nhất thời không nhận ra.
Hoàng Phủ Thiên thất thố, cười gượng.
Kiếp trước cũng chỉ là xử nam, tiếp xúc với mĩ nữ không có nhiều bị Vân Uyển làm cho thất thố.
Thấy ánh mắt ghen tị chung quanh khiến hắn dở khóc dở cười.
- Hoàng huynh đệ… Á, lão Tần có phải chúng ta gặp quỷ hay không!
Tần Quân cùng Lý Kiếm cũng đã tới, hai người nhìn thấy Vân Uyên ăn mặc như này bị giật mình dọa hết hồn.
Lý Kiếm cả ngày ít nói đùa cũng không nén được nói với Tần Quân mấy câu.
- Có lẽ, có lẽ.
Event
Tần Quân cũng gật gù nói.
- Hai tên khốn kia, muốn tìm đòn.
Vân Uyên mắt hạnh lập tức lộ ra ánh mắt hung dữ hướng tới hai người kia trừng nói.
- Haha, không đùa nữa, đi vào thôi.
Hoàng Phủ Thiên cười nói, bốn người chuẩn bị tiến vào.
- Vân Uyên cô nương.
Hoàng Phủ Thiên ngoái nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy một nam tử anh tuấn trẻ tuổi mỉm cười đến chỗ bọn họ.
Nam tử này trông trạc tuổi Hoàng Phủ Thiên, đầu tóc được một chiếc vòng vàng cột lại sau gáy, mặc y phục xám nhạt.
Y phục được tơ vàng điểm xuyết mấy viên tinh thạch xanh nhạt, trông càng thanh nhã, khiến nam tử anh tuấn mày kiếm mắt sao này thêm phần khí vũ bất phàm.
- Hoàng Nguyên trung kì!
Người nam tử này tương đối kiêu ngạo, đem khí thể phô diễn ra sợ mọi người không biết hắn đạt Hoàng Nguyên trung kì.
Kẻ này bỏ qua ba người Hoàng Phủ Thiên, Tần Quân, Lý Kiếm đi đến chỗ Vân Uyên lễ mạo cười nói:
- Lúc trước thấy cô nương mặc hồng sắc nhuyễn giáp đã tưởng là người trời rồi, không ngờ cô nương mặc pháp bào kiểu này lại càng đẹp.
Tại hạ thấy cô nương hôm nay sẽ lấn át toàn bộ nữ nhân trong phách mại hội mất.
- Hồng công tử?
Vân Uyên hơi nhíu mày, cặp môi đỏ tươi thốt lên tên thanh niên anh tuấn.
Hồng công tử mới nhìn đến ba tên nam nhân đứng cạnh Vân Uyên.
Tuy trong lòng cực kỳ khinh thị đém người có vẻ nghèo mạt này, nhưng y vẫn thản nhiên, trong vẻ ung dung hàm chứa chút trêu cợt.
Dáng vẻ này là phong độ của bề trên, phổ thông võ giả sao so được.
- Hồng đại công tử, đừng đùa nữa.
Vân Uyên mỉm cười thản nhiên,
- Thế nào, tiểu hình phách mại hội này mà công tử cũng có hứng thú tham gia?
- Cô nương cũng đến tham gia phách mại hội đó thôi, cô nương cũng có hứng thú tham gia, tại hạ sao lại không.
Vạn chưởng quỹ của Vạn Kim các có bắn tin quy mô lần này không lớn nhưng có mấy vật rất được.
Hồng công tử cười cười.
Hoàng Phủ Thiên chú ý thấy nam tử tên gọi Hồng công tử này khi nói chuyện, tay vẫn nghịch hai viên ngọc lớn cỡ trứng chim câu màu ô kim, bề mặt lấm chấm như kim sa.
Lúc này quần chúng ăn như như ba tên nào đó lùi lại hai bước, Hoàng Phủ Thiên thì thầm to nhỏ hỏi:
- Tên này có bệnh sao? Bộ dáng có vẻ bị làm sao đó?
- Hắn ta là Hồng Vũ, Hồng gia ở Vân La thành cũng là phú hào.
Tên này là con một nên được Hồng lão gia hết sức cưng chiều, còn thêm cả thiên phú không tệ, có tiềm năng thông qua được khảo hạch vào Kiếm Trảm tông nên càng kiêu ngạo hơn.
Tần Quân có chút coi thường nói.
Lý Kiếm bổ sung:
- Tên này trước đó từng có duyên gặp Vân Uyên một lần, nàng ta khách khí với hắn, hắn liền nghĩ mình có cơ hội sau đó triển khai theo đuổi.
Nhưng tính Vân Uyên là vậy, khi nàng ta khách khí bộ dáng đứng đắn khiến người ta tưởng mình có đặc biệt hơn mọi người, có cơ hội nên điên cuồng tấn công.
Kết quả tự gây phiền cho mình.
Hoàng Phủ Thiên nghe xong cũng tán đồng, Vân Uyên bình thường lả lướt quen rồi, đến khi nàng ta nghiêm túc dễ gây hiểm nhầm.
Ba cái tên không biết tốt xấu thì thầm to nhỏ trước mặt người khác, quả nhiên không ngoài ý liệu, Hồng Vũ không thể coi gã là không khí nữa, có điều chỉ liếc ba nguowfii Hoàng Phủ Thiên rồi nói một câu suýt nữa khiến Tần Quân với Lý Kiếm tức xì khói,
Event
- Ba vị này là bằng hữu của cô? Họ cũng muốn vào phách mại hội? Nếu muốn, tại hạ có ghế quý khách, có thể đưa đi cùng.
Dáng vẻ của Hồng Vũ tựa hồ coi ba người thành kẻ mạt rệp không trả nổi cả linh thạch vào phách mại hội.
- Không cần như thế.
Không đợi Hoàng Phủ Thiên nói gì, Vân Uyên liếc Hồng Vũ rồi quay lại mỉm cười với Hoàng Phủ Thiên nói:
- Hắn cũng có ghế khách quý, chúng tôi vốn định cùng vào đó.
Hồng Vũ hơi ngẩn ra.
Hoàng Phủ Thiên mỉm cười khiêm, kỳ thực trong thoải mái vô cùng.
Đang yên đang lành có tên chạy đới chỗ mình diễu võ dương oai đúng là tìm đánh mà.
- Hả? Không biết vị huynh đài này tôn tính đại danh thế nào? Là người của hiệp hội sao?
- Đây là Hoàng Phủ Thiên, chúng tôi có mời y gia nhập hiệp hội, chỉ là cậu ta không có hứng thú.
Vân Uyên cười tươi như hoa đáp.
Quả thật không hề nể mặt!
Không chỉ Hoàng Phủ Thiên, Tần Quân với Lý Kiếm trong lòng hiện lên sáu chữ đó.
Vừa cố nén xung động ngửa mặt cười vang, vừa lén liếc Hồng Vũ, quả nhiên vị thiếu gia phong lưu anh tuấn, luôn giữ khí độ tiêu sái của người bề trên hơi giần giật khóe mắt.
- Bất quá Hồng huynh muốn vào cũng cũng không sao, tại hạ đủ chỗ cho thêm người, căn phòng khá rộng.
Hoàng Phủ Thiên lại cười cười bổ sung.
Dù phòng không thừa hắn cũng sẽ nói như là thừa phòng.
- Không cần như thế.
Hồng Vũ cố rặn cười,
- Đợi khi phách mại hội kết thúc sẽ gần gũi với Hoàng Phủ huynh cũng được
Nói một đoạn ngừng lại, tựa hồ định mời Vân Uyên vào cùng chứ đừng đi với Hoàng Phủ Thiên nhưng rồi y nén được, dù sao y cũng không ngốc, biết đắc tội với một người thân phận bất minh, tựa hồ có đôi chút lai lịch là việc không khôn ngoan gì.
- Haha, tức chên tiên tiểu tử không biết tốt xấu kia.
Trong lòng thật thoải mái.
Xem ra đám Tần Quân đối với tên Hồng Vũ này không ưa gì lắm.
- Đi thôi, tốn thời gian tương đối rồi.
Cả bốn người cùng nhau tiến vào bên trong phách mại hội.
- Tên Hồng Vũ đó có ý với cô nhưng xem ra “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình rồi”
Hoàng Phủ Thiên đi bên cạnh đối với Vân Uyên nói.
- Cái gì mà hoa trôi hữu ý, nước chảy vô tình.
Mới mấy tuổi đầu mà có thể nói ra mấy cấu sến súa vậy hả?
Vân Uyên nghe câu nói của Hoàng Phủ Thiên liền cười khanh khách trêu đùa.
Trong mắt người khác, chính là hai người đang đùa giỡn thân mật.
Nhất là Hồng Vũ đi trước, nghe thấy tiếng cười của Vân Uyên ở phía sau thì trong lòng dâng lên niềm ghen tức..