Tiếng hét thảm thiết của Bác Hải vang lên vì bàn tay của hắn đã bị gọt thết rồi.
Thiểm Lôi Kiếm chỉ đâm tới trực tiếp đem nắm đấm của hắn ta bị thủng, bốn ngón tay rơi xuống đất.
- Khụ, cảm giác mất đi hết tay của mình trong một ngày hả.
Hoàng Phủ Thiên cười lạnh nói.
Tố chân thân thể cường hãn của hắn, thì chỉ thổ huyết một chút cũng không ảnh hưởng gì tới.
Trần Thập Nhất lúc này cũng xuất hiện ở vị trí của Bác Hải, nắm tay nhấc bổng cổ của hắn ta, giọng gằng xuống nói:
- Nói cho ta vị trí của Hồng Vũ, ta sẽ cho ngươi chết một cách dứt khoát.
- Ngươi biết là ta à ai không, người của Hồng gia, có cường giả Huyền Nguyên trung kì tọa chất, nếu giết ta….
Á….
Trần Thập Nhất không rong dài, đem bả vai của đối phương bóp nát.
- Đừng để ta nói lời thứ hai, chỉ cho ta chỗ của Hồng Vũ!
Bác Hải bị lời đe dọa của Trần Thập Nhất dọa sợ, hắn đã gần đạt tới Huyền Nguyên cảnh rồi, chỉ cần đạt tới Huyền Nguyên cảnh đi gia tộc nào cũng là trưởng lão phong quang vô hạn, vì thế hắn sợ chết.
Hắn nói:
- Nếu ta chỉ co người chỗ của công tử, ta muốn sống.
Bằng không đằng nào cũng chết ta thà chết đem theo sự khó chịu của các ngươi còn hơn.
- Được.
Hoàng Phủ Thiên tiến tới nói.
- Chúng ta đảm bảo sẽ không gia tay giết chết ngươi nếu ngươi chỉ chỗ của Hồng Vũ cho ta.
- Dựa vào cái gì ta phải tin các ngươi.
Nếu các ngươi nuốt lời thì sao? Ta muốn các ngươi phát thệ không giết ta.
Bác Hải ngờ vực nói.
Hoàng Phủ Thiên nhún vai đáp:
- Tùy ngươi thôi, đằng nào bọn ta cũng sẽ tới Kiếm Trảm tông, đường nào cũng sẽ gặp lại Hồng Vũ mà thôi.
Đến khi đó bọn ta tìm cách giết hắn là được, vì hắn cũng đâu biết bọn ta là kẻ tập kích hắn đâu.
Đây đơn giả chính là cơ hội sống của ngươi, ngươi có thể nắm bắt không.
Bác Hải im lặng, sau một khắc suy nghĩ cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp nói:
- Chúng ta đã hẹn nhau ở một địa điểm gần con suối đầu nguồn, ta có thể chỉ đường cho các ngươi.
Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất nhìn nhau khẽ cười gật đầu.
……
Ở một vị trí trong rừng, một nhóm người tập chung ở ngọn suối đầu nguồn.
Hồng Vũ cắn ngón tay ngồi, bộ dáng lo lắng không ngừng nói:
- Sao Bác Hải lại chưa quay trở lại, lão Uông không lẽ hắn ta có mệnh hệ gì rồi.
Khốn nạn, là tên nào muốn giết ta, nếu để cha ta biết được sẽ giết hết cả họ nhà hắn.
- Thiếu gia đừng lo lắng quá, thực lực cảu Bác Hải còn cường hãn hơn ta một bậc, đối phương chắc chắn không phải đối thủ của hắn ta.
Nếu mà bọn chúng mạnh hơn Bác Hải cần gì phải âm thầm ám sát chung ta.
Hoàng Nguyên hậu kì gọi là lão Uông kia nói.
Lão nhìn hai người phụ nữ kia thầm lắc đầu, tình thế phức tạp mà còn vác theo hai cục tạ kia.
Nữ nhân ăn mặc y phục đắt tiền thì không nói, vì nàng ta là con gái cưng của Mạc gia Mạc Phỉ dựa vào cửa sau mà thông qua vòng đầu của tuyện chọn.
Mạc gia và Hồng gia vốn có ý định liên hôn, Mạc Phỉ lại yêu thích Hồng Vũ nên Mạc gia nhờ Hồng gia hộ tống cô ta đi Kiếm Trảm tông.
Nếu lần này thuận lợi đến tông môn thì dù không vào được tông môn thì hai gia tộc liên minh ở Vân thành cũng là độc bá.
Còn cái nữ nhân bị Hồng Vũ trêu đùa kia giết đi cũng được.
- Lão Uông,….
Event
Đúng lúc này Bác Hải từ trong rừng đi ra, lết từng bước một, giọng nói thều thào gọi đám Hồng Vũ.
Cả đám người giật mình vì bộ dạng tàn tạ của Bác Hải, lão Uông chạy tới đỡ lấy Bác Hải, lấy trong người một lọ Hồi Xuân đan đưa vào miệng của Bác Hải hỏi:
- Có chuyện gì vậy, sao ngươi lại trở nên như này.
- Cẩn thận, bọn chúng ở ngay đây đó.
Bác Hải uống xong Hồi Xuân đan chợt hét lên,
- Quả nhiên vẫn là phản bội.
Hoàng Phủ Thiên cười cười, hắn vốn muốn thả Bác Hải ra để làm tên Hoàng Nguyên hậu kì kia có thể khiến bọn họ ra tay dễ dàng hơn.
Nhưng tên Bác Hải này vẫn phản bội lại, có điều họ đã tính toán trước.
Khi Bác Hải vừa nói dứt lời, ba mũi tên xuyên bắn ra, đáng tiếc hai kẻ trong này đã đề phòng, một kẻ bị bắn thủng thái dương, chết không kịp phản ứng điều gì.
Đồng thời một bóng mờ lóe lên, nhằm tới Mạc Phỉ.
Hết thảy phát sinh quá mức đột ngột, thế cho nên Mạc Phỉ đồng dạng có thực lực Hoàng Nguyên trung kì căn bản chưa kịp phản ứng, cổ bị p nắm chặt, giống như bị kìm sắt kẹp cứng, khiến trong nháy mắt Mạc Phỉ ngửi được mùi vị tử vong, nàng muốn thét lên nhưng yết hầu bị bóp chặt, hoàn toàn không phát ra được chút âm thanh nào.
- Buông ra!
- Buông tiểu thư ra!
Đến khi lão Uông kịp phản ứng thì Mạc Phỉ đã hoàn toàn bị đối phương bắt trong tay.
Lão vội đặt Bác Hải xuống, lườm người này nói.
Đối phương có một mảnh vải che mặt, lão không thể nhìn được mặt.
- Người này, ngươi áp bức một nữ nhân, tính cái gì anh hùng hảo hán?
- Anh hùng hảo hán, ta không phải.
Có điều, lấy công tử của các ngươi trao đổi? Thế nào.
Ta với công tử các ngươi có thù oán với nhau, không muốn liên lụy người ngoài.
Người bịt mắt này là Hoàng Phủ Thiên, nhắn nhìn ba người hộ vệ còn lại của Hồng Vũ, mở mồm giọng nói.
Đám hộ vệ do dự, chợt nghe Mạc Phỉ phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa.
- A!
Tuy nhiên, chỉ kêu được một nửa, lại bị Hoàng Phủ Thiên bóp nghẹt, một nửa tiếng thét còn lại kia nuốt trở vào, giống như một con gà máu đột nhiên bị bóp cổ vậy.
- Sao vậy Hồng Vũ, đây không phải vị hôn thê của ngươi sao? Sao không hề có khí thái nam nhân đứng ra trao đổi vậy?
Hoàng Phủ Thiên híp mắt nhìn Hồng Vũ nói.
Việc Mạc Phỉ là hôn thê của Hồng Vũ hắn cũng móc từ miệng Bác Hải ra rồi.
Thế nên hắn chợt suy ngẫm ra một kế hoạch, kế hoạch có thể khiến Hồng gia ở Vân thành ăn trái khổ mãi mãi không nói nên lời.
Hồng Vũ vẫn còn đang giật mình vì tình huống này, hắn thật muốn chửi ầm lên như đám lưu manh đường phố, chửi phun máu chó vào đầu đối phương, sau đó xé thành từng mảnh nhỏ.
Con bà nó! Lão tử khi nào thi muốn loại quyền lựa chọn này?
Hắn ta nhìn Mạc Phỉ trong tay Hoàng Phủ Thiên đe dọa:
- Ngươi đã biết chúng ta là ai còn dám làm điều này, không lẽ ngươi không sợ Hồng gia và Mạc gia tìm các ngươi trả thù.
Lửa giận của đại gia tộc không phải thứ các ngươi có thể chịu được.
- Nói nhảm ghê, đổi hay không đổi.
Hoàng Phủ Thiên làm bộ mất kiên nhẫn ra nói.
Event
Mạc Phỉ nhìn bộ dáng trầm ngâm của Hồng Vũ trong lòng như chết lặng, nàng từ trước đến giờ vẫn yêu Hồng Vũ tới chết đi sống lại.
Dù hắn có xấu xa, qua lại với bao nhiêu nữ nhân nhưng chỉ cần hắn ôn nhu trước mặt nàng thì nàng đểu bỏ qua.
Vừa nãy nếu hắn chỉ đứng ra nói thay thế nàng nàng nhất định sẽ không chịu, thậm chí liều chết với đối phương.
Chỉ là Hồng Vũ không nói, hắn không nói gì, đến một câu tình cảm cũng không nói gì với nàng ta.
Hoàng Phủ Thiên bĩu môi:
- Xem ra vị hôn phu của cô chẳng ra sao cả, lời nói tình cảm cũng không thèm cho cô nữa kìa.
Nói xong, thật sâu nhìn thoáng qua Mạc Phỉ rơi lệ đầy mặt, trong mắt Hồng Vũ hiện lên một chút áy náy, nói:
- Phỉ Nhi! Ta biết, hiện tại ta có nói gì với muội, muội cũng sẽ không tin tưởng.
Nhưng ta hi vọng muội hãy nhớ kĩ: nếu như hôm nay muội chết về tay hawsn, ta thề nhất định sẽ đuổi giết hắn ta tận chân trời góc biển! Còn nếu muội không chết, như vậy ngày ta đột phá Thiên Nguyên cảnh, đó sẽ là ngày chúng ta thành thân!
Nói xong nhìn đám hộ vệ mình nói:
- Chúng ta rời đi.
Hoàng Phủ Thiên không kìm nổi cũng thầm bội phục trong lòng:
- Đây cũng là một cách hay.
Có vẻ mình coi thường tên này quá rồi.
Cuối cùng ném cục nợ này cho Hoàng Phủ Thiên, Hồng Vũ nghĩ hắn sẽ không dám giết Mạc Phỉ vì sẽ mất đi tấm lá chắn bảo vệ bản thân.
Hoặc hắn có ý giết chết cả hai.
- Hồng Vũ ca...huynh...huynh thật sự phải đi sao?
Thân mình Hồng Vũ đột ngột dừng lại, hắn quay người, hai mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Thiên tràn ngập oán độc cùng đủ loại thần sắc phức tạp, hắn thở dài một tiếng, nói:
- Phỉ Nhi! Muội nếu là cô gái hiểu lí lẽ, muội phải biết, ta làm như vậy là cách xử lí tốt nhất!
Lão Uông cùng hai tên hộ vệ nhìn Mạc Phỉ bị bắt cũng không dám hành động, đỡ lấy Bắc Hải quay lưng đi.
Vào khoảng khắc nghĩ bọn họ sẽ rời đi thật, một tên hộ vệ trên người hắn bộc phát một tầng hào quang màu xanh, giơ thanh khai sơn đao thật lớn trong tay, mãnh liệt phóng tới chém Hoàng Phủ Thiên.
Một đao này, từ trên chém xuống, chém xéo xuống! Nếu để hắn bổ trúng, Hoàng Phủ Thiên hay Mạc Phỉ, hai người cũng không người nào có thể may mắn thoát chết!
Mọi người chỉ nhìn thấy một luồng hào quang lóe lên, lại nhìn nửa thân trên của gã hộ vệ Hồng gia kia ngừng lại tại chỗ...mà nửa thân dưới, lại chạy mấy bước về hướng Hoàng Phủ Thiên bên này, rồi mới "ầm" một tiếng ngã nhào trên mặt đất.
- Một tên Hoàng Nguyên trung kì cũng vọng tưởng hạ sát ta.
Hoàng Phủ Thiên cười khảy nói.
Vừa nãy động tác đánh mắt ra hiệu cho hộ vệ của Hồng Vũ đã bị Hoàng Phủ Thiên bắt gặp được, chính vì thế đã đề phòng trước.
Quả nhiên không làm hắn thất vọng.
- Hồng Vũ thiếu giab đích thật là người thích hợp làm đại sự, thủ đoạn độc ác muốn giết ta cùng Mạc tiểu thư sau đó vu oán giá họa.
Đúng là một mũi tên trúng hai đích.
- Uông lão ra tay, giết hết tất cả bọn chúng.
Không để ai thoát cả.
Hồng Vũ hét lên ra lệnh, may mắn lúc này không có hộ vệ của Mạc gia.
Thực ra những kẻ Hoàng Phủ Thiên giết trong đó có cả hộ vệ của Mạc gia trong đó.
Hiện nay Mạc gia đã chết hết, bọn chúng cũng dễ dàng hành động hơn.
Đúng như Hoàng Phủ Thiên nói, vu oán giá họa.
Hoàng Phủ Thiên xoay chuyển tròng mắt, quát một tiếng trầm thấp vào bên tai Mạc Phỉ:
- Còn không mau chạy!
- A.
Event
Mạc Phỉ trong hoang mang chợt tỉnh lại, cánh tay siết cổ bản thân đã nới lỏng từ lúc nào.
không có mảy may chậm trễ chút nào, phóng mình như một tia chớp chạy về hướng ngược lại!
- Đừng để nàng chạy thoát!
Hồng Vũ lộ sắc mặt vô cùng dữ tợn rống giận một tiếng, thân hình Mạc Phỉ thoáng ngưng một chút, tuy nhiên lập tức bộc phát ra toàn bộ tiềm lực, trong nháy mắt mất dạng giữa rừng cây.
Một tên định đuổi thao hướng Mạc Phỉ bên kia.
Ai nấy đều biết rằng, chuyện hôm nay nếu để lan truyền ra ngoài, hai nhà Hồng, Mạc khảng định chính là rơi vào cục diện không chết không ngừng!
Cho nên, không tiếc phải trả giá thế nào, cũng phải giết chết Mạc Phỉ ở chỗ này, sau đó giá họa lên người Hoàng Phủ Thiên!
Trong lòng Mạc Phỉ, không còn chút ý tưởng gì nữa, đầu có nàng chỉ còn lại có một chữ: Chạy!
Trốn càng xa càng tốt!
Nước mắt, đang không ngừng theo khóe mắt trượt xuống dưới, bị tốc độ quá nhanh làm gió thổi bạt trên mặt, cảm giác như từng cơn đau đớn truyền đến.
Mạc Phỉ lại giống như hoàn toàn không có cảm giác, thầm nghĩ: nhanh lên, nhanh lên nữa, nhanh hơn một chút...về đến nhà, về lại bên người cha mẹ!
…..
Tạm nói tới hai ngày sau.
Cũng không biết chạy bao lâu, Mạc Phỉ cảm thấy thân thể của mình dường như sắp bốc cháy, linh hồn dường như sắp tách rời cơ thể mà ra...thì trước mắt, rốt cục nhìn thấy tường thành nguy nga hùng vĩ kia.
Những năm gần đây, nàng vô số lần ra vào tòa đại thành này, nhưng không có một lần nào xúc động như hiện tại vậy.
Tới cổng thành, Mạc Phỉ quần áo tả tơi, tóc cũng cực kì rối loạn, đã tới bên bờ sự sụp đổ.
Nàng chạy như điên suốt một ngày! Nhìn thấy thủ vệ cửa thành, vừa định lên tiếng kêu, lập tức hai mắt trợn ngược, ngất xỉu đi.
Thủ vệ cửa thành ngay từ đầu còn tưởng rằng bà điên khùng nào tới, vừa định đá một cước văng ra, lại đột nhiên thấy trong tay Mạc Phỉ, cầm lất một ngọc bội, đúng là tín vật của Mạc gia! Lại nhìn kĩ! Hai gã thủ vệ cửa thành bị dọa toát mồ hôi lạnh cả người, không nói hai lời, chặn một chiếc xe ngựa, một người lái xe, tên còn lại dường như điên cuồng chạy vội tới Mạc gia.
Trong cơn hôn mê, trong đầu Mạc Phỉ cũng rơi vào trong hỗn loạn cực độ.
Hồng Vũ! Uổng công ta yêu người bằng mối tình thắm thiết! Thời khắc mấu chốt, ngươi lại làm ra quyết định vứt bỏ ta mà đi.
Thậm chí còn muốn hạ sát ta, giá họa cho kẻ khác… Đúng là giỏi lắm….
Trong cơn hôn mê, Mạc Phỉ nghe thấy có người lớn tiếng kêu gọi tên mình, nàng cố gắng mở mắt ra: hình ảnh phụ thân ánh vào mí mắt, khóe mắt Mạc Phỉ chảy ra máu và nước mắt, đứt quãng nói:
- Cha...đề phòng...Hồng… Hồng gia!
Nói xong, liền rơi vào trong hôn mê.
Mạc Lăng Thiên nhìn luôn ung dung tự tại cả đời, giờ khắc này, sắc mặt dữ tợn, một màu xanh mét! Nghiến răng nghiến lợi từ giữa hàm răng bật ra hai chữ:
- Hồng...gia!
Sau đó Mạc gia và Hồng gia chợt quay trở lại đối đầu với nhau, tranh không tới ngươi chết ta sống nhưng chỉ cần việc Hồng gia muốn làm Mạc ra đề ra sức ngăn cản.
Mặt khác vì Mạc gia và Hồng gia trở mặt, Mạc gia lại bắt đầu chú ý tới sinh ý của sòng bạc ngầm tên lão đại.
Nhờ như vậy mà tên lão đại một bước lên mây, với tài trí của hắn liền nắm bắt cơ hội này thật tốt.