1. Truyện
  2. Chí Tôn Chi Lộ
  3. Chương 32
Chí Tôn Chi Lộ

Chương 32: Kiếm pháp cường hãn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đương nhiên Diệp Phong khen cũng có phần châm chọc đám người thiếu nữ hồng y điêu ngoa kia.

- Ngươi là ai? Dám đánh bị thương thị nữ của ta?

Thiếu nữ hồng y đã mặc giày, trang phục nữ võ sĩ màu trắng càng tôn dáng người nhấp nhô nóng bỏng, thân hình không giống như thiếu nữ mười bốn, lăm tuổi.

Nàng ta cười nhạt, cao cao tại thượng như con chim công xòe đuôi, mắt lạnh băng.

- Giác ngộ khi đánh nhau chính là nếu ngươi vả người ta một bạt tai thì cũng nên xác định sẽ có người khác vả ngươi một bạt tai.

Thêm nữa vừa rồi thị nữ của ngươi có ý định giết ta, ta không giết nàng là đủ nhân từ rồi.

Hoàng Phủ Thiên bộ dáng coi thường hỉ mũi nói.

Nói tới đây sát khí trên người Hoàng Phủ Thiên tuôn ra, đến thế giới này hắn chém giết so với nhiều kẻ là còn ít, có điều toàn những đối thủ cao hơn hắn tiểu cảnh giới, sát khí đương nhiên cũng không nhẹ.

Đặc biệt là còn so với đám công tử tay chăn ấm đệm em, có nguồn cung cấp tiến cảnh thì còn mạnh hơn.

Còn vì sao hắn dám to mồm thế, đương nhiên là có Trần thúc chống lưng.

Vừa nãy hắn cảm thấy Trần thúc định ra tay nên hắn liền đoạt trước thời cơ, nếu đối phương dám quần ẩu thì hắn dám chạy về kêu Trần thúc chống đỡ.

Mỗi tội điều này không thể xảy ra, vì ngoài Lý gia kia còn có một Diệp gia canh trừng, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Túm váy lại, Hoàng Phủ Thiên tính toán đủ đường mới dám chạy ra ra oai như thế này, trong lòng hắn thầm sảng khoái ghê gớm.

Lý Hiên cảm nhận được sát khí của đối phương trong lòng thầm hiểu, kẻ này không phải dạng ăn chay, niên kỉ trẻ nhưng đều lăn lộn trong chém giết mà ra biểu muội của hắn sẽ ăn thiệt thòi.

Liên đứng ra nói:

- Huynh đệ, chúng ta là Lý gia của Bạch Dạ thành….

- Đâu ai hỏi? Ngươi báo danh làm gì?

Hoàng Phủ Thiên quay đầu nhìn Lý Hiên bộ dáng cao đầu báo danh, liền không kìm được mở miệng nói.

Ánh mắt nhìn hắn ta giống như tên ngốc.

Đúng, đâu ai hỏi hắn, tự dưng hắn báo danh làm gì?

Mất mặt, mất mặt trắng trợn.

Diệp Phong ở bên cạnh không nén được cười lớn, cố ý làm Lý Hiên mất mặt.

- Huynh đệ, sự việc này vốn không liên quan tới các vị, há sao lại can thiệp vào, không lẽ Lý gia ta đắc tội với các vị khi nào.

Không biết các vị cao danh quý tánh là gì, Lý ta sẽ ghi nhớ để bồi tội.

Lý Hiên nghiến răng, giọng nói có vẻ như là thỉnh tội, nhưng ý tứ đe dọa rõ ràng.

Lý gia này xem ra cũng là gia tộc lớn, ít nhất có cao thủ Huyền Nguyên cảnh tọa trấn gia tộc.

Xùy, lão tử còn có một lão cao thủ Huyền Nguyên hộ tống đây.

Hoàng Phủ Thiên vẫn bộ dáng kiêu ngạo nói:

- Ai nói không liên quan, tiểu thư nhà chúng ta thấy hành động của Lý gia các ngươi phi thường chướng mắt.

Cái hồ này vốn là đồ vô chủ, chúng ta đến đây trước sử dụng trước vì biết đạo lí nên để cho các ngươi sử dụng tùy ý, vậy mà Lý gia các ngươi lại nghiễm nhiên coi cái hồ này là của cá nhân các ngươi, các ngươi dùng để chơi đùa lại không cho kẻ khác dùng là ý gì.

Ý tứ các ngươi là tiểu thư của vốn phải nhường các ngươi dùng cái hồ đấy đúng không.

Các ngươi đang sỉ nhục tiểu thư chúng ta phải không.

Trần thúc há mồm, tiểu tử này lúc mới gặp bộ dáng ngoan ngoãn thế cơ mà, thì ra vẫn còn một mặt dày như thế này.

Một thoắt liền đem tiểu thư của mình thành tiểu tư của hắn mà nói, buộc bọn họ lại chung một danh.

Vị tiểu thư thần bí kia cũng không ngờ tới Hoàng Phủ Thiên loắng thoắng một hồi lại gộp ba người họ lại, trong lòng không biết nghĩ điều gì cũng không lên tiếng phản đối, nếu giờ lên tiếng thì chứng minh là nàng ta sợ đám Lý gia râu ria kia.

Lý Hiên liếc cỗ xe kia, hắn ta đã là Hoàng Nguyên hậu kì vậy mà lại không nhìn thấu được thực lực của lão đánh xe, nghĩ là đối phương có thực lực không thấp hơn hắn, thêm cả người thanh niên kìa lạ một quyền đánh bại Hoàng Nguyên trung kì kia.

Nếu động thủ dù bọn họ có thắng cũng sẽ thảm bại, đã thế Diệp Phong bên kia còn nhìn chằm chằm vào.

- Biểu muội, việc này bỏ qua đi.

Nếu gây lớn chuyện cũng không tốt.

Sau một ít phút tính toán, Lý Hiên lên tiếng nói.

Ai ngờ công chúa nhỏ như nàng ta ngang ngược kiêu ngạo bị người làm mất mặt, thói uyên đỏng đanh không chịu bỏ qua.

Ánh mắt trừng Hoàng Phủ Thiên, âm trầm và độc ác như muốn nhớ kỹ hắn vĩnh viễn.

Nửa ngày sau nàng ta lạnh lùng cười:

- Chỉ cần kêu tên khất cái lại đây, quỳ trước mặt ta, liếm sạch đất trên giày của ta thì vì bị hắn làm bẩn thì bỏ qua chuyện này.

Lý Hiên thở phào, cười nói:

- Cái này dễ, tiểu huynh đệ, chuyện không liên quan ngươi nữa.

Kêu tên bẩn thỉu đó đến liếm là được.

Thiếu niên nghe xong đôi mắt đẹp bắn tia sáng cực kỳ tức giận.

Tiếc rằng hắn là kẻ yếu, nếu không muốn bị đánh chết thì phải chấp nhận khuất nhục này.

Dù gì đây là thế giới mạnh ăn thịt yếu.

Thiếu niên trải qua gian khổ khó khăn lắm mới xuyên qua hoang dã đi tới nơi này là vì bái vào KiếmTrảm tông học nghệ, biến thành cường giả, lấy lại thứ thuộc về mình.

Gã tuyệt đối không thể vì chuyện nhỏ bất ngờ xảy ra này mà từ bỏ.

Khi thiếu niên định nhận khuất nhục thì bên tai nghe tiếng Hoàng Phủ Thiên cười to nói:

- Đúng, hắn làm bẩn giày của ngươi thì có trách nghiệm làm nó sạch lại… Có điều, nếu như vậy không phải ngươi cũng nên có trách nghiệm làm sạch một thứ sao.

- Ngươi nói thứ gì?

Thiếu nữ hồng y ánh mắt bất thiện, nhìn kẻ năm lần bảy lượt chống đối nàng ta gằng hỏi.

Hoàng Phủ Thiên chỉ chỉ về cái hồ nói:

- Chính nó….

việc ngươi ngâm chân vào trong hồ nghịch ngợm khiến cái hồ đó vương đầy mùi hôi chân của ngươi.

Khiến tiểu thư của ta không thể uống được nước từ cái hồ đó nữa, ngươi không phải nên chịu trách nghiệm lọc sạch nó lại như ban đầu sao…

- Rít…

Cả đám nam nhân ở đây đều chố mắt hít ngụm khí, không ngờ Hoàng Phủ Thiên lại bảo thiếu nữ hồng y bị hôi chân! Thiếu nữ hồng y có bị hôi chân không bọn họ không biết, nhưng người mĩ đến thế dù hôi chân một chút cũng có thể bỏ qua.

Ai ngờ Hoàng Phủ Thiên lại trực tiếp chê nàng ta hôi chân, sỉ nhục, sỉ nhục trắng trợn.

Chỉ cần là nữ nhân đều không dung thứ được sự sỉ nhục này, tiêu biểu nói mặt của thiếu nữ hồng y từ đỏ chuyển tím, chuyển xanh liên tục kia kìa.

Đến đàm Lý Hiên nghe xong sắc mặt còn trầm xuống khi nghe Hoàng Phủ Thiên lẩm bẩm nói:

- Tuổi còn nhỏ như vậy mà tính khí khó ở như bà cô mãn kinh, còn mắc bệnh hôi chân nữa, đã vậy mặt còn tạm được, chắc không ai thèm hốt.

Trần thúc bình thường không hay cười cũng bị lời nói của Hoàng Phủ Thiên làm cho co quắp, cái miệng kia đúng là đủ tiện, gì cũng nói được.

Mặt thiếu nữ hồng y vặn vẹo lộ rõ trái tim độc ác, nàng uy hiếp:

- Tiểu tử thối, ngươi thật sự muốn bảo vệ tiểu tiện nhân này thì đừng hối hận!

Hoàng Phủ Thiên cười lạnh hai tay chắp sau lưng, kiêu ngạo nói:

- Phi, ta chỉ nói sự thật mà thôi, không phục thì lao lên cắn ta xem.

- Ngươi.

Thiếu nữ hồng y muốn phun ngụm máu.

Từ nhỏ đến lớn nàng giống lá ngọc cành vàng, bao nhiêu nam nhân thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng chảy nước miếng như cún, quay quanh nàng suốt ngày, muốn gì được nấy.

Ai biết cái tên hộ vệ này này bị mù mắt rồi sao? Vì tên bẩn thỉu hôi thối cứ đối chọi với nàng!

- Ta muốn giết ngươi!

Thiếu nữ hồng y thấy bị sỉ nhục vô cùng, quê quá hóa khùng hét to.

- Tiểu huynh đệ lời nói có chút quá đáng rồi, thực muốn khiến đôi bên xung đột hay sao.

Lý Hiên thấy biểu muội của mình muốn liều mạng với Hoàng Phủ Thiên thì hết hồn, thực lực của đối phương hơn xa biểu muội, có đánh có thể đánh biểu muội hắn trọng thương không chừng.

Đến lúc đó không thể vào Kiếm Trảm tông thì không đáng.

Hoàng Phủ Thiên nhún vai, từ chối cho ý kiến.

- Biểu ca, hắn sỉ nhục muội, muội muốn hắn giết hắn! Băm vằm hắn ra từng mảnh!

Thiếu nữ hồng ý tức đỏ cả mắt, không hề nghe lời khuyên can.

Lý Hiên bất đắc dĩ liếc thuộc hạ của mình là Lý Cường ra hiểu.

Nhận được tín hiệu Lý Cường cầm đại kiếm to lớn, bước lên một bước:

- Tiểu huynh đệ, để việc này không khó xử chi bằng chúng ta so tài.

Nếu tiểu huynh đệ có thể chịu đựng mười chiêu của ta, thì coi như xong.

Đây là muốn giảm nhẹ tình tiết xuống còn luận bàn, luận bàn đấu võ khá bình thường trong thế giới này.

Hoàng Phủ Thiên đánh giá đối phương, Hoàng Nguyên hậu kì có điều không mạnh bằng Bác Hải, dù đánh thật không đáng lo cho lắm.

Hắn hảo sảng đáp ứng:

- Được.

- Vậy mời huynh đệ xuất vũ khí.

Lý Cường thủ thế đứng nói.

Ồ, vũ khí, Hoàng Phủ Thiên quên mất hắn vứt hết đồ trong giới chỉ rồi, nhất thời không lấy ra được kiếm.

Liếc ngang liếc dọc, liếc sang cả phía Diệp gia vẫy tay nói:

- Các huynh đệ, có thanh kiếm nào không cho ta mượn dùng chút.

Trần thúc thực lực đủ mạnh không thèm mang theo kiếm không thể mượn, mà đám người của Lý gia đương nhiên không thể cho hắn mượn kiếm rồi.

Đành mượn của Diệp gia xem có cơ may không.

Diệp Phong có chút ngỡ ngàng, không hiểu Hoàng Phủ Thiên suy tính cái gì trong đầu, nhưng việc vui góp sức không phải không được.

Hắn nhìn thanh kiếm của thuộc hạ ra hiệu, tên thuộc hạ liền hiểu ném kiếm cho Hoàng Phủ Thiên.

- Đa tạ.

Thanh ngân kiếm này vốn là dùng để làm màu, bình thường chém cây chém lá còn được, chứ dùng chiến đấu có chút khó khăn nha.

Hoàng Phủ Thiên lười để ý, rút kiếm ra tiện tay vứt vỏ bao đi thế gì cũng không thèm làm.

Lý Cường thấy đối phương bất cần như vậy, nghĩ hắn kinh thị mình, trường kiếm rung lên, hóa thành năm kiếm hoa rực rỡ đâm thẳng vào mặt Hoàng Phủ Thiên.

Hoàng Phủ Thiên không đỡ đòn, đạp Tật Phong Bộ, chiến đấu nhanh nhẹn, lắc người né kiếm quang.

Ngân kiếm nổ vang, kiếm pháp cơ bản thi triển.

Ngân sắc trường kiếm hóa thành ánh ngân sắc chớp lóe xé rách không khí như độc xà đâm nhanh hướng Lý Cường.

Hoàng Phủ Thiên không thể bắt giữ bóng kiếm nhanh như chớp, trong lòng hoảng hốt, lập tức né tránh.

Hoàng Phủ Thiên nắm giữ tiết tấu chiến đấu, đem Lý Cường.

Vù vù.

Kiếm quang lúc chớp lúc tắt.

Hoàng Phủ Thiên lắc người, kiếm quang như gió bao phủ chỗ hiểm sau lưng Lý Cường.

Lý Cường giật mình, bất đắc dĩ lùi tiếp.

Hoàng Phủ Thiên vọt nhanh tới, không cho đối thủ có cơ hội thở dốc, kiếm thế thay đổi hóa thành Hổ Nha Thập Tự Trảm càng nhanh.

Ngân sắc kiếm quang triền miên không dứt, nguyên khí hùng hồn liên tục ép đối phương bức lui.

Kiếm quang buộc Lý Cường có thực lực Hoàng Nguyên hậu kì luống cuống tay chân, đầu đầy mồ hôi.

Lý Cường chiến đấu với yêu thú tích lũy kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng trước kiếm quang đáng sợ giống giòi trên xương chân của Hoàng Phủ Thiên thì không có cơ hội phát huy hết sức.

Đó cũng là mục đích của Hoàng Phủ Thiên, không cho đối phương cơ hội mạnh kháng nguyên khí, kết thúc chớp nhoáng mới có lợi.

Đám Lý Hiên và Diệp Phong kinh ngạc nhiên Hoàng Phủ Thiên kiếm thuật siêu tuyệt đã áp chế một Hoàng Nguyên hậu kì tới không kịp phản kích.

Đặc biệt kiếm pháp cuồn cuộn này rõ ràng rất bình thường nhưng vận dụng có thần vận chảy xuôi, chợt nhanh chợt chậm, ánh mắt khó bắt giữ.

Nhìn lâu thì mắt mông lung, choáng váng đầu óc.

Đây rõ ràng là dấu hiệu lĩnh ngộ kiếm đến cực độ.

Một thanh niên thiên phú siêu việt như vậy lại chỉ là một hộ vệ cho người ta thôi sao! Vậy người hắn ta hộ tống rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Keng keng keng!

Lúc này trong chiến trường bắn một chuỗi hỏa hoa.

Đó là lần đầu tiên trường kiếm Hoàng Phủ Thiên và đại kiếm của Lý Cường va nhau.

Chớp mắt hai người tách ra ngày.

Hoàng Phủ Thiên lắc người, mặt không biến sắc thu kiếm đứng.

Ngược lại là Lý Cường liên tục lùi bốn, năm bước, mặt đỏ rực cố gồng mới đứng vững.

Hắn ta thở hồng hộc một lúc, nắm chuôi kiếm chĩa mũi kiếm xuống, lễ nhận thua tiêu chuẩn nhất.

Hai tay Lý Cường chắp vào nhau nói:

- Kiếm pháp của tiểu huynh đệ thật giỏi, Lý Cường lĩnh giáo.

Lý Cường vừa rồi không xuất hết lực, đồng dạng Hoàng Phủ Thiên cũng thế đối phương dựa vào kiếm pháp cơ sở mà một mạch áp chế hắn tới không thở nối.

Nếu chiến đấu nghiêm túc, dù là hắn có thắng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.

- Khách khí rồi.

Thiếu nữ ngang ngược trợn to mắt không thể tin điều nàng nhìn thấy.

Hoàng Phủ Thiên bộ dáng vẫn ngẩn cao đầu nói, trường kiếm không nhần nhìn đâm ra đằng sau thu vào vỏ kiếm dễ dàng.

Không thèm liếc mắt nhìn đối phương bước tới vỗ hai huynh muội kia, giả bộ cho tay vào trong lồng ngực lấy ra bình đan dược đặt xuống đất nói:

- Đây là Nguyên Huyết đan, có chút tác dụng trị thương.

Các ngươi ăn nó có thể no bụng, hồi phục nguyên khí.

Nói xong hắn quay người về chỗ cũ của mình.

Tiếp theo không có chuyện gì khác xảy ra.

Có lẽ vì mới ra chuyện không mấy vui vẻ nên mọi người thấy lúng túng.

Hai nhóm người không ở lại bên không ở lại lâu, tới canh hai tất cả đều lên trên đường đi tiếp..

Truyện CV