1. Truyện
  2. Cực Võ
  3. Chương 38
Cực Võ

Chương 38 : Thanh Y Thiếu Nữ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đối với Vô Song mà nói sự việc ‘thánh thư’ trong miệng tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh có thể coi là nhân sinh một điểm vui vẻ bất quá hiện nay cũng không phải là trọng điểm về Vô Song hắn quan tâm.

Lúc này Vô Song lại tương đối thích thú với Bảo Đình Giải Ngưu Đao mà tứ sư huynh truyền lại cho hắn, loại võ công này khiến Vô Song phi thường ưa thích.

Bảo Đình Giải Ngưu Đao nói là ‘đao’ nhưng không bằng gọi là dao phay, loại dao lớn dùng để thịt lơn, thịt bò đương nhiên còn được biết với cái tên thân thuộc ‘Dao Mổ Trâu”.

Bảo Đình Giải Ngưu Đao không yêu cầu nội công cỡ nào mạnh mẽ, đây chỉ đơn thuần là một bộ ngoại công võ thuật, thậm chí đến nội lực cũng không cần bất quá vẫn làm Vô Song phi thường hài lòng.

Uy lực của Bảo Đình Giải Ngưu Đao cũng nằm ở một chữ ‘nhanh’, một loại khoái đao cực kỳ nhanh cũng cực kỳ tinh diệu, tương truyền Trù Thần năm đó chính là dùng dao này dóc thịt trâu, ông ta chính là mạnh mẽ dóc ra toàn bộ thịt nhưng lại không ảnh hưởng đến một phần ‘xương cốt’.

Từ khi hắn bắt đầu đi theo Âm Nhu cùng Khinh Linh lộ tuyến, Vô Song thường chú trọng đến tốc độ cùng tinh xảo, nếu Bảo Đình Giải Ngưu Đao thuộc loại dương cương võ kỹ hung mãnh vô cùng bản thân Vô Song chưa chắc nguyện ý đi học.

Đương nhiên còn một nguyên nhân rất trọng yếu, Bảo Đình Giải Ngưu Đao yêu cầu độ mềm dẻo của cổ tay phi thường cao, điều này không bàn mà hợp với Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn bản thân nắm giữ Quỳ Hoa Bảo Điển liền có thể dễ dàng hiểu được Bảo Đình Giải Ngưu Đao tinh túy.

.......

Ở lại cánh rừng gần tiếng đồng hồ, Vô Song mới có thể coi là dọn dẹp xong, khung cảnh xung quanh một lần nữa trở nên thật yên tĩnh mỹ lệ.

Hắn khẽ vươn vai một cái, mấy ngày hôm nay vì Linh Tố sinh nhật hắn thật sự tương đối mệt mỏi, cho dù bản thân tu qua nội công cũng là không dễ chịu.

Cất Bảo Đình Giải Ngưu đao bí kíp vào trong ngực áo, ước thầm thời gian cũng gần đến trưa, Vô Song mang theo một đống đồ đạc lổn nhổn quay về Vong Ưu Thôn.

Khi hắn về đến cổng thôn, lúc này mới thấy có gì đó không đúng, không khí bên trong Vong Ưu Thôn hiện nay liền có chút khác thường.

Sự khác thường này tất nhiên là đến từ ‘con người’, hắn có thể nhận thấy không khí của Vong Ưu Thôn hiện nay náo nhiệt hơn mọi ngày nhiều.

Rất nhanh từ của Đông Vong Ưu Thôn đi vào bên trong, quả nhiên hắn có thể nhìn thấy ở trung tâm Vong Ưu Thôn, xuất hiện vài thân ảnh quen thuộc.

Vong Ưu Thôn tương đối nhỏ, nó giống một cái ‘xóm’ của Vô Song trong kiếp trước hơn là một thôn làng, trung tâm của Vong Ưu Thôn bình thường cũng là nơi mọi người trong thôn tụ tập nói chuyện to nhỏ, hơn nữa cũng là nơi Vô Song thường xuyên bày đồ ăn, mọi người cùng nhau ăn uống, tươi cười.

Ở giữa Vong Ưu Thôn hiện nay, ngoại trừ tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh ra còn có đại sư huynh, nhị sư huynh cùng cả tam sư huynh.

Rốt cuộc gần nửa năm đi ra ngoài, nhị sư huynh cùng tam sư huynh của hắn đã trở về, Vong Ưu Thôn nhân khí lại bắt đầu sung túc.

Tất nhiên Vô Song cũng biết, nhị sư huynh cùng tam sư huynh trở về ý nghĩa “Thẩm Tương Vân “ cũng trở về.

Thẩm Tương Vân cũng là người duy nhất trong Vong Ưu Thôn mà Vô Song chưa có dịp gặp mặt.

Thẩm Tương Vân nếu theo tuổi tác mà tính thì còn lớn hơn Vô Song một chút, nàng năm nay cũng coi như bằng tuổi Linh Tố, đã sớm tuổi, tất nhiên qua dịp cuối năm này, nàng cũng liền tuổi.

Thẩm Tương Vân tuổi còn rât nhỏ nhưng bản lĩnh lại không nhỏ, thậm chí nàng còn có phần vượt trội hơn Trình Linh Tố.

Tương Vân từ bé đã lớn lên cùng cha, với dược liệu cùng y thuật cực kỳ nắm rõ, quan trọng nhất thiên phú của nàng cực kỳ kinh người, bản thân Thẩm Tương Vân liền là Tiên Thiên Thần Nông Dược Thể.

Bất kể Tiên Thiên Ách Nan Độc Thể hay Tiên Thiên Thần Nông Dược Thể đều là Dược Đạo tối cao thể chất, bất quá trong mắt người đời, Ách Nan Độc Thể thiên về độc dược một đường còn Thần Nông Dược Thể mới là chính đạo.

Cách suy nghĩ này cũng không phải là không đúng bởi chức trách của y sư vốn là cứu người, về mặt giết người hay hãm hại người khác vốn không phải là y sư mục đích ban đầu.

Lại nói về Thần Nông Dược Thể, bất kể là chăm sóc dược thảo hay luyện chế bổ đan đều cường hơn Ách Nan Độc Thể, loại này thể chất liền khiến Thẩm Tương Vân rất sớm đã bái nhập vào Thần Nông Cốc, trở thành Thần Nông Cốc chủ môn đồ.

Thần Nông Cốc chủ - Tôn Tư Mệnh liền có thể so với Dược Vương Cốc – Trình Hạo Thiên không thua không kém, hơn nữa Tôn Tư Mệnh đối với Thẩm Tương Vân vô cùng tốt, không có giống như ông ngoại của hắn đối xử với Linh Tố năm xưa, tổng kết lại về mặt dược đạo, Thẩm Tương Vân liền mạnh hơn so với Trình Linh Tố hiện nay.

Nhắc đến Thẩm Tương Vân, Vô Song mới nhớ ra hắn hiện nay còn là sư thúc của nàng, không biết cô nàng này có bị thân phận của Vô Song dọa sợ không, tất nhiên Vô Song sẽ không thực sự muốn nàng gọi hắn là sư thúc, căn bản quá già.

Vô Song trở về Vong Ưu Thôn với một đống đồ đạc trên người đương nhiên sẽ không dấu được mấy vị sư huynh của mình.

Nhìn thấy hắn trở về, Thần Y lập tức tay bắt mặt mừng lại gần hắn, về phần tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh chỉ tủm tỉm mỉm cười, trong ánh mắt tràn ngập thích thú.

Thấy thân hình béo mập của Thần Y lao tới, Vô Song cũng có chút cuống tay cuống chân, lập tức thả đống đồ trên tay xuống đất, sau đó bị Thần Y mạnh mẽ ôm vào ngươi.

“Ô ô Vô Song à ta thật sự nhớ sư đệ ngươi, nửa năm qua không được gặp ngươi ta liền thật sự rất nhớ, đồ ăn trên đường căn bản không sánh được với đồ ăn nguơi nấu a... sư huynh thật sự rất nhớ ngươi, nghĩ đến... nghĩ đến... nghĩ đến đồ ăn nữ nhi ta làm so với ngươi quả thực địa ngục với thiên đường”.

Vô Song nghe vậy, sắc mặt liền có chút đen lại, nửa câu đầu của Thần Y còn làm hắn tương đối cảm động, tương đối cảm thấy tình đồng môn huynh đệ, trái lại nửa câu sau triệt để khiến hắn không biết nói gì.

“Cha, người sao lại nói thế chứ, người ta nấu ăn đâu có tệ như vậy, hơn nữa... ngươi cũng không thể làm mất mặt nữ nhi như vậy chứ”.

Một giọng nói mang theo phần trách cứ phần ngượng ngùng vang lên bên tai Vô Song.

Lúc này Vô Song mới hướng ánh mắt về nơi âm thanh phát ra, có hai cô gái nhỏ cùng tiến về phía này.

Một người là Trình Linh Tố, Linh Tố cũng không mặc ‘quà sinh nhật’ của hắn dành cho nàng, hơn nữa khi nhìn thấy Vô Song, sắc mặt Linh Tố đỏ lên như quả táo chín vậy, nàng cơ hồ không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.

Về phần cô bé đi bên cạnh Linh Tố lại khiến Vô Song lau mắt mà nhìn, cô gái này một thân áo xanh mềm mại nhẹ nhàng, thân hình cân đối cùng khuôn mặt thanh thoát, mái tóc màu đen nhẹ đung đưa theo gió.

Khuôn mặt của nàng rất thanh tú, tính về nhan sắc nàng tuyệt đối có thể đứng vào mỹ nhân hàng ngũ, cho dù mới tuổi nhưng cũng khó che đi vẻ thanh lệ thoát tục của nàng, so với nàng thì dung mạo của Linh Tố trái lại kém rất nhiều.

Càng đáng nói hơn, nàng trời sinh mang theo một loại khí chất, một loại khí chất nhẹ nhàng như đám mây nhè nhẹ di chuyển trên trời.

Nàng xinh đẹp, nhưng không phải loại xinh đẹp đến yêu mị của Dạ Xoa, cũng không phải băng lãnh của Tiên Âm Cô Cô mà là một loại xinh đẹp hồn nhiên, nhẹ nhàng mà uyển chuyển.

Không cần nói, Vô Song cũng biết nàng là Thẩm Tương Vân.

Loại thiên sinh lệ chất của Thẩm Tương Vân rất đặc biệt, nàng không khiến người khác muốn chiếm đoạt, muốn sở hữu hay nhất mực chiều chuộng, nhìn vào nàng chỉ thấy sự yên tĩnh cùng thanh thản như cây cỏ mùa xuân trong gió, sự nhẹ nhàng đến từ tự nhiên này bất giác khiến người ta chìm đắm vào trong đó, như say như mê, khiến người ta muốn bầu bạn với nàng cả đời, cứ như vậy mặc kệ ngày tháng trôi qua.

Đây chính là sự đáng sợ của tự nhiên, của những thứ bình dị nhất.

Vô Song biết Thẩm Tương Vân chắc chắn có Dung Mạo Thiên Phú, loại cảm giác mà Thẩm Tương Vân mang lại cho Vô Song, tương đối giống Nhân Kiến Nhân Ái thiên phú.

Nhân Kiến Nhân Ái là loại dung mạo thiên phú có khả năng ảnh hưởng đến tâm trí người khác, đương nhiên ảnh hưởng thế nào phải xem khí chất cùng bản tâm của chủ nhân nó.

Ví dụ như Dạ Xoa, Vô Song không biết nàng có thiên phú này không bất quá nếu nàng thật sự có, tác dụng mà nàng mang lại cho người khác chỉ sợ là vô tận dục vọng, chỉ muốn bằng mọi cách sở hữu nàng, chiếm đoạt nàng.

Về phần Tương Vân, lại khiến người khác cứ như vậy bình yên ở bên nàng, bình yên cùng nàng một đời một thế.

Cho dù Vô Song là người sống thế, cho dù bản thân hắn phi thường tự tin tố chất tinh thần của mình, ngày hôm nay nhìn thấy Thẩm Tương Vân liền trực tiếp cảm thấy sự đáng sợ của Dung Mạo Thiên Phú, nó đã vượt qua thường thức của Vô Song rồi.

Càng đáng sợ hơn, Vô Song thậm chí trực tiếp bỏ qua Linh Tố, trong mắt hắn lúc này căn bản chỉ có Thẩm Tương Vân, căn bản không coi Linh Tố là gì.

Đây vốn không phải con người Vô Song, lại càng không phải suy nghĩ của Vô Song, đây chính là sự đáng sợ của dung mạo thiên phú.

Nói thì chậm, mọi việc diễn ra rất nhanh, Vô Song mạnh mẽ cắn đầu lưỡi của mình, cảm giác đau đớn liền làm hắn thanh tỉnh lại, ánh mắt lập tức trở lại thanh minh.

“Đáng sợ, Dung Mạo Thiên Phú thực sự đáng sợ, khả năng thực chiến chưa chắc đã cao nhưng lại có thể công tâm”.

Nhân Kiến Nhân Ái đã mạnh như vậy, không biết Thương Thiên Thủ Hộ thì thế nào?, Vô Song vậy mà có chút chờ mong.

Truyện CV