1. Truyện
  2. Cuồng Huyết Thiên Ma
  3. Chương 29
Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 29: Huyết mạch tiến hóa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tử Phong trở nên như thế này bắt đầu từ tháng trước, tức là một tháng sau khi hắn cùng Diệp Thủy Lan đến Hắc Thạch trấn. Trước đó, hắn đã đạt tới level , sau khi tiếp nhận một vài nhiệm vụ từ dong binh công hội, hắn đã cận kề level .

Bất quá lúc đó hắn không có tìm kiếm được nhiệm vụ thích hợp từ dong binh công hội, không muốn chờ đợi nhiệm vụ mới, cực chẳng đã, hắn bèn tiếp tục làm Tarzan phiên bản dị giới, chui vào Lam Linh sơn mạch săn yêu thú, nếu thuận tiện thì săn luôn cả………..người, cũng nhận được kinh nghiệm mà, hắn vốn không có quan niệm thiện ác nên mấy thứ này ngược lại không khiến hắn cảm thấy không ổn chút nào.

Vào lúc Tử Phong đang kẹt ở % kinh nghiệm, chỉ thiếu % nữa để lên level , hắn đã may mắn gặp được một bầy Tật Phong Dã Lang. Tật Phong Dã Lang là một loại yêu thú sống quần cư, ngoại hình giống sói thông thường, nhưng cơ thể thì to gấp đôi, trên đầu có một nhúm lông màu xanh lục. Thực lực của Tật Phong Dã Lang không quá mạnh, hầu hết đều là nhị giai tức tương đương Sĩ cấp võ giả nhân loại. Nhưng vấn đề không phải bọn chúng có thực lực nhị giai yêu thú, mà vấn đề là bọn chúng sống quần cư, một bầy Tật Phong Dã Lang có đến - trăm con, hơn nữa, bọn chúng còn có thể phóng ra phong nhận công kích đối thủ, thử tưởng tượng xem, một mình chiến đấu với cả trăm tên Sĩ cấp, kể cả có là Sư cấp võ giả thì cũng mệt chết, hơn nữa thi thoảng còn có vài chục cái phong nhận bay đến, đụng phải một bầy Tật Phong Dã Lang thì trừ khi người đông thế mạnh, hoặc thực lực cường hãn, không thì chả ai muốn một mình đối mặt với bọn chúng cả.

Nói thì nói thế, không ai muốn đối mặt với đám Tật Phong Dã Lang không có nghĩa Tử Phong không dám. Lấy thực lực cao hơn cả Sĩ cấp cửu phẩm, hơn nữa có kĩ năng Tái sinh siêu tốc, mệt mỏi không còn là nỗi lo, hắn tự nhận là có thể xử lí đám Tật Phong Dã Lang trước mắt. Thực tế đàn Dã Lang mà Tử Phong gặp được có quy mô khá nhỏ, chỉ khoảng - con, thậm chí còn không có con đầu đàn, Tật Phong Lang Vương thường là tam giai yêu thú, tương đương Sư cấp võ giả, Tử Phong lúc đó nếu nhìn thấy Tật Phong Lang Vương thì việc đầu tiên hắn làm đó là chạy chứ không phải xách kiếm lao vào.

Tuy chiến đấu có chút khó khăn, nhưng Tử Phong cũng thuận lợi xử lí hết đám Tật Phong Dã Lang đó, kinh nghiệm đạt được vừa đủ để hắn lên level . Đúng lúc hắn lên level , Tiểu Linh ra một thông báo:

“Chúc mừng chủ nhân đạt được một điểm tiến hóa huyết mạch, xác nhận sử dụng bây giờ?”

Mang tiếng là đã từng xem qua vô số tiểu thuyết, nhưng với cái Hệ thống tiến hóa của mình thì mù tịt, hắn chả hiểu cái thứ cường hóa huyết mạch này là gì, có lẽ liên quan đến chủng tộc Thiên Ma của hắn, dù gì thì hắn hiện tại cũng chỉ là một Bán Thiên Ma, thậm chí còn chưa thức tỉnh, không biết một điểm tiến hóa huyết mạch này có thể làm được gì. Hắn đã hỏi Tiểu Linh, nhưng nhận được câu trả lời là một tràng huyên thuyên, câu duy nhất hữu dụng đó chính là: “Tìm nơi nào an toàn mà sử dụng, tốt nhất là nơi không có người!”

Nghe lời Tiểu Linh, Tử Phong quyết định về đến nhà rồi mới sử dụng một điểm tiến hóa huyết mạch đó. Sau khi sử dụng, ban đầu thì hắn không cảm thấy có gì khác thường, nhưng sau đó chỉ hơn chục giây, cả người hắn bắt đầu nóng lên, một cảm giác khô nóng từ trong ra ngoài, kèm theo đó là một nỗi đau đớn khủng khiếp, so sánh với cái lần chuyển đổi chủng tộc lúc đầu của hệ thống thì chỉ có hơn chứ không có kém. Cảm giác cả cơ thể bên trái của hắn trở nên nóng bỏng, Tử Phong bỗng có xúc động muốn phát tiết cái cảm giác này ra ngoài, hắn muốn phát tiết, hắn muốn phá hủy, hắn muốn………giết người. Lúc này người duy nhất ở gần đấy là Diệp Thủy Lan, một tia lí trí còn sót lại ngăn cản Tử Phong nổi điên, hắn dùng hết sức tập trung của mình, một đường lao ra khỏi nhà, rời khỏi Vĩnh Diệu thành chạy vào Lam Linh sơn mạch.

Sau đó thì………..không có sau đó, Tử Phong hắn không có nhớ gì cả, chỉ biết lúc hắn tỉnh lại là ở bên cạnh một con sông nhỏ, xung quanh là một đám xác chết yêu thú, cây cối ngã đổ lung tung, mặt đất thì bị cày xới lởm chởm. Cảm thấy cơ thể có chút bẩn thỉu, Tử Phong định cởi bỏ quần áo nhảy xuống sông cọ rửa, nhưng chợt nhận ra trên người ngoại trừ mấy mảnh vải rách vừa đủ che hạ thân thì chỗ còn lại nào có thể được gọi là quần áo a.

Ngó nhìn xuống mặt nước, hắn mới giật mình vì diện mạo của mình. Mái tóc màu đen nay đã bạc trắng, nửa khuôn mặt bên trái thì đầy phù văn, cánh tay trái lúc này được bọc một lớp vỏ màu trắng ngà, sờ vào có cảm giác giống như sờ vào xương của dã thú, lớp giáp cốt bao phủ toàn bộ cánh tay trái của hắn, vô cùng cứng rắn, năm ngón tay cũng bị lớp giáp cốt bao phủ, ngón tay dài ra, cong và nhọn ở phần đầu, có chút giống như móng vuốt. Cả cánh tay trái to hơn hẳn so với bên phải, Tử Phong có thể cảm nhận được lực lượng vô cùng cường hãn ở trong cánh tay trái của hắn. Nhanh chóng kiểm tra toàn bộ cơ thể, thật may mắn là không có thứ gì bị biến đổi nữa.

Sau khi nói chuyện với Tiểu Linh, Tử Phong mới biết được biến hóa như vậy là vì hắn đã sử dụng một điểm tiến hóa huyết mạch, nó đã kích hoạt huyết mạch Thiên Ma chưa thức tỉnh của hắn, nhưng bởi vì hiện tại hắn chỉ là Bán Thiên Ma nên không có khả năng kiểm soát huyết mạch của bản thân, dẫn tới hình dạng kì dị như hiện tại. Tử Phong hắn còn chưa kịp hỏi, thì Tiểu Linh đã vô cùng nhanh nhảu kể lại quá trình hắn mất đi lí trí rồi bắt đầu nổi cơn điên trong Lam Linh sơn mạch, Tử Phong nghe xong thì cũng có chút câm nín, cảm giác không thể tin được, mình lại có lúc điên cuồng đến như vậy ư.

Sau khi thức tỉnh huyết mạch, chỉ số của Tử Phong cũng không có gì thay đổi, nhưng cánh tay trái của hắn trở nên phi thường mạnh với cái giá phải trả là ngoại hình kì dị của bản thân, hắn vẫn cho rằng mình tuyệt đối có lãi. Dù gì hắn quan tâm tới thực lực hơn là ngoại hình.

Theo như Tiểu Linh, thì hắn chỉ cần đạt được một điểm tiến hóa huyết mạch nữa là hẳn có thể giải quyết vấn đề. Ở level , khí tức của Tử Phong biểu thị hắn là Sĩ cấp nhất phẩm, đột phá tới Sĩ cấp được thưởng một điểm tiến hóa huyết mạch, chiếu theo tiêu chuẩn này, hắn phải đột phá tới Sư cấp mới có thể đạt được thêm một điểm tiến hóa huyết mạch nữa, chung quy lại vẫn là, Tử Phong hắn cần điểm kinh nghiệm, rất nhiều là đằng khác.

Hồi tưởng lại một chút, Tử Phong không khỏi cười khổ, đã tháng trôi qua, thậm chí hắn còn được hưởng level miễn phí từ việc tìm ra thanh Thiên Ma Kiếm của Diệp Cuồng, vậy mà hiện tại hắn mới chỉ đạt tới level , tức Sĩ cấp thất phẩm, ít nhất phải hai level nữa hắn mới có thể đạt tới Sư cấp, thật là lâu a. Khẽ thở dài một tiếng, Tử Phong nhìn Diệp Thủy Lan đang ngồi trên đùi mình.

Ngày đó sau khi đem Diệp Thủy Lan rời khỏi kinh thành, không lâu sau đó hắn đã nói hết cho Diệp Thủy Lan, từ Diệp gia diệt vong, lí do Âm Ma tông động thủ với Diệp gia, đến việc cha nàng Diệp Cuồng cũng đã chết. Trái với dự tính của Tử Phong, Diệp Thủy Lan nghe xong tất cả cũng không khóc lóc hay tỏ ra buồn bã, chỉ là ngây người ra như mất hồn. Phải tận tới khi hai người hoàn thành chôn cất Diệp Cuồng xong, tức là sau vài ngày, tiểu nha đầu mới lao vào lòng hắn mà khóc lóc thảm thiết một hồi, tuy nhiên sau đó mấy ngày, cô bé lại khôi phục trở lại bình thường, khiến Tử Phong không khỏi thay đổi cảm nhận của mình về Diệp Thủy Lan, cô bé kiên cường hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Tử Phong kiếp trước là cô nhi, hắn không có gia đình, đến khi trở thành thí nghiệm phẩm, rồi thành Dị năng giả nhân tạo đầu tiên trong lịch sử, về sau trở thành sát thủ, hắn cũng chẳng có ai để có thể coi là người thân cả, vậy nên hắn không rõ cảm giác ra sao khi mất hết người thân như Diệp Thủy Lan. Nhưng không biết không có nghĩa là hắn không hiểu, ngược lại, hắn lại càng hiểu rõ hơn nỗi đau đớn khi mất hết người nhà, vậy nên một cô bé như Diệp Thủy Lan có thể gượng dậy khỏi cú sốc to lớn đó nhanh đến như vậy khiến hắn có chút ngạc nhiên.

Cơ mà như vậy lại càng khiến Tử Phong yêu thích tiểu la lỵ này hơn, theo một nghĩa trong sáng chứ không phải như tên “Tử Phong” biến thái đã chết kia. Ở cô bé, hắn nhìn thấy hình bóng của chính bản thân mình trong quá khứ, chẳng phải khi xưa, dù chịu đủ mọi đau đớn khi thí nghiệm, rồi những khóa huấn luyện sát thủ tàn khốc, hắn vẫn kiên cường bám víu lấy cái mạng nhỏ của mình, chưa bao giờ bỏ cuộc ư.

Khẽ đưa tay vuốt má Diệp Thủy Lan, tiểu la lỵ híp mắt lại vô cùng hưởng thụ, cả người lọt thỏm vào trong ngực Tử Phong. Hai con người, một người không còn người thân, một người thì vốn cô đơn một mình, nay lại sống nương tựa vào với nhau. Thật lòng mà nói, mặc dù đã quen với cô độc, nhưng Tử Phong hắn không hề ghét cảm giác có người thân như hiện tại. Hắn có thể đổ tại cái linh hồn của tên lolicon “Tử Phong” kia tác quái, nhưng cũng không thể phủ nhận hắn đã thật sự coi Diệp Thủy Lan là người thân của mình, mặc dù cả hai ở cùng nhau mới chỉ hơn nửa năm.

“Thôi chuẩn bị dùng bữa tối nào, để xem tay nghề của Lan nhi đã tiến bộ chưa.” Tử Phong cười nhẹ mà thả tiểu cô nương trong lòng xuống đất.

“Muội đã rất cố gắng rồi đó, có ngày muội sẽ nấu ngon được như ca ca!” Diệp Thủy Lan giơ bàn tay mình lên, ra hiệu nhất định sẽ cố gắng, sau đó chạy vào gian bếp chuẩn bị đồ ăn mà ban nãy còn đang dang dở. Tử Phong đứng ở cửa gian bếp, nhìn Diệp Thủy Lan bận bịu với đống đồ ăn mà không khỏi mỉm cười, kiếp trước hắn luôn một mình, hơn nữa một sát thủ như hắn luôn phải giữ sức khỏe thật tốt, vậy nên hắn luôn tự nấu ăn thay vì tìm đến hàng quán, về lâu dài tay nghề nấu ăn của hắn tuy không đạt tới mức thượng thừa, nhưng ngon miệng là điều chắc chắn.

Bởi vì hắn thường xuyên vắng nhà làm nhiệm vụ, hơn nữa Diệp Thủy Lan đi ra ngoài mua đồ ăn cũng khá là nguy hiểm, ai mà biết liệu có còn tên “ấu dâm” biến thái nào giống như tên phó bang chủ Kim Hổ bang nữa hay không cơ chứ, Tử Phong đành phải dạy Diệp Thủy Lan nấu ăn. Dạy một tiểu cô nương nấu ăn là một việc khó, dạy một tiểu công chúa như Diệp Thủy Lan biết nấu ăn phải nói là thử thách to như quả núi.

Ít nhất sau một tháng cực hình đối với Tử Phong, Diệp Thủy Lan mới có thể tạm thời nấu một bữa ăn đơn giản, nhìn mấy món ăn mà có thể “ăn được” đầu tiên từ tay tiểu la lỵ làm ra, hắn có cảm giác vô cùng có thành tựu, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy, cũng không tệ lắm. Buổi tối hai người dùng bữa với nhau, không khí thập phần ấm áp, dù chỉ có hai người nhưng cũng có một chút cảm giác gọi là gia đình.

Truyện CV