Tiên giới, linh ma vực.
Từng là một cái tiên vực huy hoàng, linh ma vực giờ phút này như một chiến trường mới trải qua trận đánh lớn, khắp nơi đều là đổ nát.
Tàn thi, mảnh vỡ binh khí, khe rãnh hố sâu, tất cả bao trùm mùi chết chóc.
Phương nam đằng kia, đã từng là núi sông vắt ngang vạn dặm, phù vân nơi này, đã từng là hàng vạn con tiên điểu sải cánh trời cao, hết thảy, hết thảy đều hoá thành phế tích.
...
Một góc nào đó tại linh ma vực, sắc trời âm u, mây đen in bóng vào mặt nước một con suối, có phần u ám.
Nguyên bản màu nước con suối này trong suốt, nhưng biến cố tại linh ma vực làm nó chuyển xám, cộng thêm mây đen trên cao, càng làm con suối trở nên quỷ dị âm trầm.
Lúc này, phía xa chân trời bước đến hai bóng người, một nam một nữ trên không nhìn xuống dòng suối, khuôn mặt đều là tái nhợt.
"khởi tuyền!"
Phía sau lưng người nam cõng theo một bao vải, nắm tay hắn siết chặt mở miệng gọi, người nữ thì dáng người thanh nhã, bên hông mang tỳ kiếm, trên tay nàng còn bế theo một đứa bé quấn khăn đen ở trán, che đi đôi mắt của nó.
Người nam vừa dứt lời, một tiếng răng rắc thật lớn vang lên, mặt đất vậy mà bỗng nhiên nứt toạt ra làm đôi, con suối vì thế cũng đứt gãy thành hai khúc, kéo theo một đạo trụ nước bắn lên không trung, cuốn theo đất đá xoay vần mù mịt.
Trụ nước cấp tốc biến lớn quay cuồng, nước ở thượng nguồn cũng như hạ du đều bị trụ nước hất lên, cả vùng trời như mưa như khóc, đầy nỗi bi thương.
"khởi tuyền, xin lỗi! ta không bảo vệ được linh ma vực."
Tròng mắt người nam một mảnh chết lặng, khoé miệng không kìm được phun ra ngụm máu tươi, trên thân thể hắn nếu nhìn kĩ, liền sẽ thấy một vết thương đáng sợ trải dài từ vai đến phần eo, máu tươi đang không ngừng tí tách nhỏ giọt, vừa rơi xuống đều bị trụ nước cuốn đi.
Trụ nước như nghe hiểu lời nói của người nam, từ một vùng trời như mưa như khóc, trụ nước nháy mắt diễn hoá thành một đầu ác long hung dữ, tiếng gào thét liên tục không thôi.
Nó bi thương cho cành cây ngọn cỏ, bi thương cho mảnh đất linh ma, đồng dạng nó càng phẫn nộ cho kẻ đã gây tai ương cho mảnh đất này.
"khởi tuyền? đừng."
Trông thấy khởi tuyền bạo phát dã tính, người nam lớn tiếng quát lên, bàn tay hoá thành một hư ảnh to lớn, hư không hướng trụ nước nhấn một cái, muốn đem khởi tuyền tất cả tức giận đè ép xuống.
Ác long bị hư ảnh bàn tay ép tới, cánh tay nắm thành trảo như một cái lồng sắt chụp về người nam, móng trảo lồng sắt tuy ra sau mà đến trước, mắt thấy sắp rơi vào người nam đem hắn cầm cố lại.
Tròng mắt người nam co lại, bao vải phía sau lưng tự động rơi xuống, một thanh trường đao liền rơi vào trong tay, hắn bước ra một bước, không chút do dự hướng móng trảo bổ ra một đao.
Người nam bổ ra một đao, lưỡi đao hoá thành một mảnh đao mang dài trăm vạn dặm, cuốn về phía ác long.
Bổ ra một đao này, khoé mắt hắn chảy xuống giọt lệ máu, tựa như vừa chém vào thứ mà chính bản thân mình trân trọng nhất, tôn kính nhất.
Móng trảo ác long chỉ có mấy mươi trượng, so với mảnh đao mang dài trăm vạn dặm không tính là cái gì, nhưng người nam bổ xuống một đao kia, tựa hồ thực sự làm cho ác long bão nổi.
Chỉ thấy ác long đánh ra khủng khiếp sóng cao, một mảnh dòng lũ cuồn cuộn như thác nước bị treo ngược chảy xối xả vào hư không, từ xa nhìn lại giống như một cây trụ nước tràn ngập hung hãn, muốn xé toạc bầu trời.
Mà lúc này, người nam đánh ra đao mang trăm vạn dặm rốt cục đánh vào trên trụ nước.
Một tiếng nổ tung truyền khắp linh ma vực, trên không, mặt đất, tất cả, dường như là đang run rẫy, tựa hồ chỉ cần điểm nhẹ thêm đầu ngón tay, hư không sẽ phá toái, mặt đất liền sụp đổ, vạn vật hoá hư vô.
Người nam có chút nghĩ mà sợ, khởi tuyền bão nổi so với hắn tưởng tưởng còn khủng bố hơn không biết bao nhiêu lần, đao mang trăm vạn dặm của hắn, vậy mà tuỳ tiện bị trụ nước chặn đứng, không những thế, trụ nước kia còn đem hắn đánh bay, trường đao trong tay càng không biết rơi đi nơi nào.
Phốc.
Bị đánh bay đi mấy trăm vạn dặm, người nam chật vật dừng lại thân hình phun ra ngụm máu tươi, hắn tuy thần sắc cực kỳ không ổn, vẫn không có ý định từ bỏ, khoảng cách mấy trăm vạn dặm, hắn chỉ bước ra vài bước, liền đã đứng bên cạnh người nữ bế theo đứa bé, mà trường đao bị đánh bay đi nơi khác, không biết từ lúc nào đã bị người nam nắm lại vào trong tay.
Chỉ là không chờ người nam tiếp tục động thủ, khởi tuyền đã bão nổi đến mức độ không cách nào hình dung.
Liên miên tiếng động ầm ầm, dưới đất mặt đất răng rắc đứt gãy, trên không từng cái vòng xoáy nước liên tiếp xuất hiện, bắn ra vô số mũi tên bọt nước, hướng bốn phương tám hướng mà đi, đem hư không từng hồi từng hồi cho lật tung khuấy động, cực kỳ hỗn loạn.
Mũi tên bọt nước như mưa ào ào trút xuống, người nam ánh mắt gần như vô lực, gào thét lên:
"khởi tuyền, dừng lại!"
Trụ nước trên không diễn hoá thành ác long hướng người nam khẽ lắc đầu, tiếp tục duy trì điên cuồng khuấy đảo.
Theo khởi tuyền bạo khởi, không chỉ tại phạm vi linh ma vực, dần dần các tiên vực khác đều phát sinh dị biến, trên không mây đen âm u phủ kín, sấm chớp rền vang chớp động.
...
Cùng lúc đó, tại tiên giới một nơi nào đó, có hai người đang ngồi đánh cờ, một người nam tóc để xoả tự nhiên, hai ngón tay khép giữ quân cờ màu đen, nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ, thần sắc tuỳ tiện. người nam khác phía đối diện thì đầu lại trọc không, thân hình phục phịch khối mỡ, vừa kẹp trong tay quân cờ màu trắng, đã đánh xuống bàn cờ.
Quân cờ màu trắng, vậy mà rơi xuống một chỗ nguy, bị quân cờ màu đen vây kín.
"thiên thụ, nếu muốn đi đoạt khởi tuyền, cũng không nên gấp dồn cờ."
Người nam tóc xoả nhìn bầu trời mây đen sấm chớp nở nụ cười, không vội ra quân.
"ngấp nghé khởi tuyền, cả tiên giới cũng không chỉ ta với ngươi."
Người nam trọc đầu chửi ầm lên, thân hình to lớn nháy mắt đã biến mất, phương hướng chính là linh ma vực hỗn loạn kia.
...
Cờ xí thêu năm cái chữ lớn đông tiên vực liên minh bay phất phới, quảng trường liên minh chật kín người, đều là phía đông tiên giới các tiên vực liên kết lại vực chủ cùng thuộc hạ.
Tại trung tâm quảng trường phía trên đài cao, đứng lấy một thân ảnh chừng năm mươi tuổi, râu mọc không dài, phất tay đè xuống bên dưới đang nghị luận:
"các vị, linh ma vực bị tiêu diệt, nhưng linh ma vực chủ vẫn chưa chết, người này tâm tính tàn độc, nếu để hắn chạy trốn, đó là chúng ta để lọt đi rắn độc."
"tiến về linh ma vực, giết linh ma vực chủ."
"giết."
Dù đại đa số người trên quảng trường đều biết, linh ma vực có ngày hôm nay không hẳn là linh ma vực mang tội, nhưng tại tiên giới, giết chết một người, huỷ đi một tiên vực, chỉ cần một cái cớ là đủ, cần gì đúng sai?
...
Tiên giới rất nhiều thế lực, vậy mà đồng loạt lấy một cái phương hướng tiến về, nhưng trên thực tế, đủ thực lực tranh đi khởi tuyền, số lượng sẽ không quá một bàn tay.
...
Khởi tuyền dâng lên trụ nước như một cây trụ chống trời, giờ phút này khởi tuyền bỗng nhiên phóng ra vô tận bọt nước màu đen, chen chúc bọt nước nháy mắt đem trụ nước đen nhánh, trông cực kỳ tà dị.
"đây là?"
Người nam như chợt hiểu ra điều gì, khoé miệng thì thào nói nhỏ, ánh mắt nhìn lấy trụ nước không rời.
Đứng bên cạnh, người nữ không có chú ý trụ nước biến hoá, nàng đôi mắt thường trực trông về phương xa bỗng nhiên khẽ nhíu lại, vội vàng nói:
"lạc minh, lão hoà thượng thiên thụ đang tới đây. còn có, là diệt lôi."
Người nam gọi lạc minh trong lòng bỗng giật mình, mắt đổi một cái phương hướng nhìn lại, trong tay nắm trường đao có chút tức giận run rẫy:
"phương di, chúng ta bị tính kế. ngươi trước đưa khôi nhi rời khỏi."
Khởi tuyền cũng không biết có từ bao giờ, nhưng tiên giới mỗi khi nhấc lên cái tên này, tựa như thừa nhận nó là khởi nguồn của mọi dòng nước, giá trị liên thành không ai không muốn.
Là vực chủ linh ma vực, bị đông đảo các tiên vực vây đánh, lạc minh đến bây giờ không có bị giết, đơn giản chính là các vực muốn từ lạc minh, tìm đến khởi tuyền mà thôi.
Lạc minh một trận lạnh lẽo, trường đao trong tay cuốn qua không trung, đao mang trăm vạn dặm lăng lệ sát khí, khoá chặt thiên thụ cùng diệt lôi đường đi.
"chết."
Đao mang trăm vạn dặm diễn hoá ra vô cùng vô tận sóng lớn, sóng lớn từ một trượng đến hơn trăm trượng, từ trăm trượng hoá vạn trượng, vô số vạn trượng sóng lớn đều là một mảnh rét lạnh, tràn ngập khí tức chết chóc.
Đánh ra một đao này, lạc minh thân thể lung lay muốn đổ, hắn khẳng định chỉ cần mình lại đánh ra một đao, thần hồn cùng kinh mạch của hắn chắc chắn sẽ sụp đổ.
Nhưng lạc minh không có quản nhiều như vậy, hắn muốn kiến tạo cho phương di cùng khôi nhi cơ hội chạy trốn, nhất định phải liên tiếp xuất đao, đao mang trăm vạn dặm sóng lớn còn chưa có đánh tới thiên thụ, trường đao trong tay lạc minh lại đánh ra đao thứ hai.
Đao thứ hai đao mang so với đao thứ nhất càng đáng sợ, hai đạo đao mang một trước một sau vạch qua khoảng không, trước đó linh ma vực cảnh vật đổ nát, vậy mà dưới hai đạo đao mang xẹt qua, hết thảy đều hoá thành bụi bặm.
Lúc này, phía xa chân trời.
Thiên thụ một đường độn tới, hắn còn chưa kịp nhìn khởi tuyền bóng dáng ra làm sao, một đạo đao mang mang theo mãnh liệt sát khí đánh tới, đang muốn chửi ầm lên, lại một đạo đao mang khác cuốn qua, mắt thấy muốn rơi trên người của mình.
Hoà thượng đầu trọc hừ lạnh một tiếng, thân mình khối mỡ phập phồng lên xuống, trên cổ tay phật châu chớp động hào quang, vậy mà hoá thành ba mươi sáu khối xá lợi, lẫn nhau liên kết thành một vòng bảo hộ, treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Không dừng lại ở đó, bàn tay thiên thụ xoè ra, nắm lấy một cây thiền trượng treo tám cái đầu lâu khô quắt, lúc lắc va chạm phát ra âm thanh quỷ dị, có gào thét, có không cam lòng, tựa như gào rú của ngàn vạn oan hồn quỷ dữ bị vây nhốt muốn thoát khốn mà ra.
Đao mang thứ nhất rốt cục cũng bổ đến, phật châu ba mươi sáu viên xá lợi loáng thoáng ba mươi sáu vị phật giáo cao tăng đang ngồi niệm kinh, phạn ngữ hô ứng hoá thành một nắm tay màu vàng, đánh vào trong đao mang.
Oanh, răng rắc.
Vô số sóng lớn vạn trượng trên đao mang va chạm vào nắm tay màu vàng, một tiếng nứt gãy thật lớn vang lên, nắm tay bị chấn lui trở về, đao mang thuận thế xé mở ba mươi sáu viên xá lợi ra một cái lổ hổng rơi vào trên vai hoà thượng, bắn ra chùm máu tươi pha lẫn chút mỡ vụn.
Mời đọc stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào