1. Truyện
  2. Đại Đạo Vô Thiên
  3. Chương 37
Đại Đạo Vô Thiên

Chương 37: Ba hồn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hạ du Cửu Long mạch không có mấy môn phái có thể xưng hùng, hiện tại trong số đó lại ngã ngựa đến hai. Trước tân sinh thi đấu, không có mấy người tin tưởng Song Ngư Môn cùng Thiền Trúc Điện bị loại sớm như vậy, cho nên các cuộc đối đầu giữa các môn phái còn lại rất đáng chú ý.

Rất có thể, sau Trung Động lần này, sẽ có một vài môn phái quật khởi.

Khi thấy đệ tử bên Cổ Mạch Môn bước lên võ đài, tên chưởng môn Hồn Điện suýt nữa bật cười thành tiếng, đối với môn đồ của mình nháy đến con mắt. Tên môn đồ đã sớm nhận được chưởng môn nhắc nhở, gật đầu nham hiểm.

Hắn vừa bước lên đài, Mạch Trần La không biết sao lại một trận vui vẻ.

"Minh Khôi, Cổ Mạch Môn."

Trên đài, Lạc Khôi mang số , theo quy củ báo danh trước. Sở dĩ hắn sửa một chút tên, phòng ngừa Đơn Dương Kiếm Phái đã truy được tên thật của hắn.

Còn về nhận mình là Cổ Mạch Môn, Lạc Khôi vốn dĩ suy tính qua, chuyện này không tránh được. Đây là vấn đề mặt mũi của Cổ Mạch Môn, hắn nhận từ Cổ Mạch Môn quá nhiều chỗ tốt, xách lên hai chữ đánh thuê không tiện lắm.

Nghe đến Lạc Khôi nhấc lên Cổ Mạch Môn, Mạch Trần La cũng một trận ấm áp. Có điều hắn biết, đây chỉ là cho ngoại nhân nhìn, lấy bản tính của Lạc Khôi, Cổ Mạch Môn cũng chỉ dừng lại trên khía cạnh làm ăn, không xa hơn được.

"Sư phụ ta nói, một khi gặp người Cổ Mạch Môn, phải xé bọn hắn ra thành trăm mảnh. Quan Kiện, Hồn Điện."

Quan Kiện rất biết nâng giọng, đem lời nói truyền khắp hố quần. Ân oán giữa Cổ Mạch Môn cùng Hồn Điện là không thể vãn hồi, không ai không biết.

Chỉ trừ Lạc Khôi.

Lạc Khôi mới không để ý Cổ Mạch Môn cùng Hồn Điện có ân oán gì, hắn ban đầu có ý xuất ra đầu chuỳ làm vũ khí, nhưng nghe Quan Kiện nói, bất đắc dĩ phải bỏ xuống dự định.

Hai bàn tay Lạc Khôi xoè ra, mỗi bên năm ngón phủ đầy chân khí, đem móng tay như dài ra một đoạn, rất cứng và sắc.

Thời điểm Lạc Khôi đem chân khí phủ đến ngón tay, trên một chiếc thuyền câu cách hố quần không xa, Ô Tắc đầu đội mũ quan, thân người cũng mặc sắc phục quan lại, bỗng nhiên bỏ xuống cần câu, lệnh cho người hướng bên hố quần chèo thuyền đi qua.

Hắn cùng Hạ Hàn tìm kiếm thiếu niên có Tình trà kia, nhưng một mực vẫn không có tin tức gì. Còn tốt, hắn hiện tại bất ngờ phát hiện có người luyện dị pháp đạt đến trình độ vô câu, người này vậy mà còn tham gia tân sinh thi đấu.

Nhất định phải tóm lấy tên này.

...Quảng Cáo

Lạc Khôi vận chân khí ra đầu móng tay bị ống tay áo dài rộng che đi, Quan Kiện tưởng là Lạc Khôi khinh địch, cười độc một cái liền động thân người.

Xoẹt, xoẹt, xoẹt từng tiếng phân giải, thân hình Quan Kiện tức tốc biến hoá ra nhiều hư ảnh, số lượng vượt qua một trăm, đứng đầy cả võ đài.

Ánh mắt Lạc Khôi bị số hư ảnh này cuốn hút, sau một chút nhìn kỹ, hắn cho rằng đây không phải là thân pháp. Hư ảnh do thân pháp tạo thành, dù ít dù nhiều cũng là hư ảnh, trong đó chỉ có một cái chân thân mà thôi.

Hư ảnh của Quan Kiện không giống, hơn trăm cái hư ảnh vậy mà đều là thật, cho nên gọi nó là hư ảnh có chút lệch bản chất, cái này phải gọi là hồn ảnh.

Đúng, Hồn Điện cũng không phải cái tên đặt cho chơi, chỉ sợ những vụn vặt liên quan đến hồn lý giải rất sâu.

Hồn là cái gì đó vốn không quá xa lạ với nhân loại, nó cùng với nhục thân là một sự kết hợp hoàn hảo của tạo hoá, rất khó để tìm lý do tách biệt chúng ra. Nếu nhục thân có thể cường hoá, hồn đương nhiên cũng có thể lớn mạnh, nếu là người đó biết cách.

Thông thường, hồn chia làm hai loại, loại thứ nhất bất kỳ ai cũng có, gọi linh hồn. Loại thứ hai chỉ có thể do tu sĩ Hồn Hải cảnh mới có, cũng chính là thần hồn. Linh hồn thể hiện qua ý niệm, thần hồn sinh ra thần niệm là vậy.

Hồn Điện khả năng có biện pháp cho linh hồn lớn mạnh, Quan Kiện một màn kia đã nói lên điều đó.

Lạc Khôi thoáng suy đoán, Quan Kiện dùng hơn một trăm hồn ảnh, rất có thể là muốn đem linh hồn của hắn mất phương hướng. Nếu linh hồn của Quan Kiện đủ mạnh, chưa nói nó có thể công kích đến linh hồn của Lạc Khôi hay không, nhưng một vài áp đặt lên ý nghĩ của Lạc Khôi là có thể.

Đây giống như là điều khiển ý chí của người khác.

Quan Kiện không mạnh về chân khí, nhưng linh hồn là có uy áp, Lạc Khôi mặc dù có thể tránh được, nhưng hắn không có làm như vậy, hắn lựa chọn để uy áp kia xâm nhập vào ý niệm của mình.

Trong ý niệm, Lạc Khôi bắt đầu cảm thấy mình có suy nghĩ tiêu cực, hắn tự tháo thân thể mình ra một trăm đoạn sao?

Hơn một trăm hồn ảnh của Quan Kiện bắt đầu diễn hoá ra đủ loại cắt xén, trong ý nghĩ của Lạc Khôi, đây là một bộ sách mô tả giải phẫu người, mỗi một trang chính là một bộ phận cơ thể.

Trang đầu tiên, Lạc Khôi dùng lưỡi đao cắt ra bàn chân của mình, trang thứ hai chính là cắt xuống ống chân, nhìn đến rất vuông vức. Cứ như thế, đến khi thân thể Lạc Khôi chỉ còn tay trái nối liền với đầu lâu, tay trái cũng là đưa ra đao, bắt đầu cò cưa nơi cổ.

Cò cưa rất chậm, đủ để con mắt trên đầu lâu nhìn đến tường tận quá trình.Quảng Cáo

Nếu Lạc Khôi không thoát ra khỏi cái này, ý thức hắn sẽ sụp đổ, đồng nghĩa với Quan Kiện thật sự có thể tháo hắn ra thành trăm đoạn.

Chỉ là trong ý thức, Lạc Khôi lại cười ác độc, vẫn để cho tay trái cò cưa cái cổ. Hắn muốn nhìn xem hồn rốt cục là cái gì?

Không phải là Lạc Khôi tự mãn, hắn là bỗng nhiên nghĩ tới Tinh Lạc cùng cái bóng đầu nhập vào U Điện, bọn chúng rất có thể là một dạng hồn, nếu hắn thông thấu hồn là cái gì, biết đâu sẽ tìm ra cách khắc chế bọn chúng?

Ung, ung, ung.

Hai tai Lạc Khôi như đánh rống, không, đây là trong linh hồn đánh trống.

Linh hồn đánh trống?

Thì ra là thế.

Khuôn mặt Lạc Khôi tái đi, hắn quả thật nghĩ mà sợ. Dân gian có câu ba hồn bảy vía, ba hồn chính là Sảng Linh, Thai Quang cùng U Tinh. Mỗi khi linh hồn đánh trống, đại biểu cho một hồn sẽ rời đi.

Hiện tại linh hồn hắn đánh trống, nhưng hắn lại cảm nhận mình chỉ còn duy nhất một hồn Sảng Linh, nếu hồn Sảng Linh này cũng đi mất, hắn xong.

Lạc Khôi lập tức cho dừng lại hành động cưa cổ, càng là đem uy áp hồn lực của Quan Kiện khu trục ra khỏi ý niệm, hắn nhìn Quan Kiện, cảm thấy tên này hợp mắt hơn một chút.

Đâu đó, hắn còn phải cảm kích Quan Kiện.

Quan Kiện để linh hồn của Lạc Khôi đánh trống, cái này lại vô tình làm cho hắn phát hiện hồn của mình không có Thai Quang cùng U Tinh.

Chiếu nói như vậy, chỉ sợ hai cái hồn Thai Quang cùng U Tinh đã rời đi từ lâu. Hai tên kia, có khi nào là hai cái hồn của hắn?

Nếu đúng, tại sao hai tên này lại nằm ở trong vết nứt?

Sự việc ngoài toan tính của hắn quá nhiều.Quảng Cáo

Lạc Khôi không xoắn xuýt chuyện này nữa, hắn hướng Quan Kiện nói thật lòng:

"Ban đầu vốn muốn xé ngươi từ chân lên đến đầu, nhưng hiện tại ta nhìn ngươi có chút thuận mắt, cho nên thay đổi một chút cách thức. Ta xé ngươi từ đầu đến chân vậy."

Đúng là Lạc Khôi có ý nghĩ xé Quan Kiện thành một trăm khối như Quan Kiện muốn làm với hắn, hắn cũng muốn Quan Kiện chứng kiến một chút cảnh xé da rọc thịt.

Hiện tại hắn sẽ ban ân cho Quan Kiện, hắn bẻ đầu Quan Kiện trước, Quan Kiện đương nhiên không thấy cảnh rùng rợn sau đó.

Một trăm khối vẫn phải đủ.

Nghe Lạc Khôi nói, Quan Kiện cứ nghĩ Lạc Khôi bị hồn ảnh của hắn làm cho điên rồi, phá lên cười to.

Nhưng, phựt một tiếng rất ư là vô tình, cái đầu Quan Kiện lăn lông lốc trên sàn võ đài, đánh mặt sàn lên một đường sơn màu đỏ máu.

Quả thật Quan Kiện không mạnh về đấu pháp thực chiến, hắn trông cậy là ở hồn ảnh đem linh hồn của đối phương đi sai bảo, nhưng linh hồn của Lạc Khôi quá mạnh, hắn chết không oan.

Phựt, phựt, phựt nghe đến liên hồi, móng tay Lạc Khôi xé đến thân thể Quan Kiện, không thừa không thiếu, đủ đúng một trăm miếng tàn thi, vứt khắp sàn đấu.

Lạc Khôi đưa tay cuốn lấy túi trữ vật của Quan Kiện, đi xuống đài.

Tên này?

Có người đã bắt đầu nghĩ nhiều về Lạc Khôi, về Cổ Mạch Môn.

Một kẻ ăn vận thần bí, tính tình lại như thế tàn độc, Cổ Mạch Môn đây là muốn nổi loạn?

Truyện CV