1. Truyện
  2. Dị Giới Khâm Liệm Sư
  3. Chương 12
Dị Giới Khâm Liệm Sư

Chương 12: Tần Quảng Vương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Bạch đã nghe tới Ngưu Đầu, Mã Diện từ lâu, cũng đã thấy quá chúng vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được bọn chúng chủ động bắt chuyện.

"Tại hạ đúng là Khâm Liệm Sư, không biết hai vị cần tại hạ giúp điều gì ?"

Ngưu Đầu nghe vậy liền hướng Mã Diện bên cạnh mà nói:

"Mã Mã, ngươi chạy về đem "hàng" lên đây."

Mã Diện nghe vậy liền gật đầu rồi chạy đi, hắn chạy với tốc độ cực nhanh.

Lâm Bạch chỉ thấy một đạo tàn ảnh lóe lên rồi mất hút.

"Không biết tại hạ ..."

Còn chưa kịp để Lâm Bạch nói xong thì Mã Diện đã đem theo hai bao đựng thứ gì đó rất lớn từ xa chạy đến.

"Không biết hai bao này là ..."

Ngưu Đầu liền nói:

"Đây là một trăm cân Hoa Bỉ Ngạn và một trăm cân trà Mạnh Bà."

Lâm Bạch nhìn hai bao tải to và cao gần bằng hắn mà lau mồ hôi trên trán.

"Từ lâu đã được nghe Ngưu Đầu, Mã Diện cực kỳ hiếu khách, quả nhiên danh bất hư truyền."

Ngưu Đầu, Mã Diện nghe vậy liền nghiêm mặt:

"Ai nói chúng ta hiếu khách ?"

"Chứ hai vị ...!hai bao này là ..."

Mã Diện liền hừ lạnh rồi nói:

"Chúng ta có nhiệm vụ cho ngươi đây."

"Nhiệm vụ ?"

Lâm Bạch có chút mơ hồ, từ khi nào quỷ tướng lại có thể giao nhiệm vụ cho hắn.

"Đúng vậy ! Chúng ta muốn nhờ ngươi đem về đây hai trăm cân cỏ tươi ở nhân gian.

Nhớ là phải là loại cỏ thượng hạng không được có tạp chất, đạt được phẩm chất Linh Thảo càng tốt nếu được Tiên Thảo thì chúng ta sẽ cho ngươi vào Bảo Khố của bọn ta mà đổi lấy một thứ bất kỳ."

Lâm Bạch liền hiểu ra.

Hai con hàng này chắc chán ăn đồ ở Địa Phủ rồi, mà ở đây hiếm khi nào có người từ nhân gian lui tới, trừ những kẻ đặc biệt như hắn.

"Vậy hai bao này chính là vật trao đổi ?"

Ngưu Đầu và Mã Diện đồng thanh nói:

"Đúng vậy !!"

Lâm Bạch thở dài nhưng vẫn nhận lời:

"Đươc thôi, tại hạ sẽ cố gắng hết sức.

Nhưng hai bao này có chút quá to, tại hạ không cách nào mà đem về hết được.

"Xời tưởng gì, cái đó là truyện nhỏ."

Ngưu Đầu liền quăng cho hắn một cái nhẫn kì lạ.

"Cái nhẫn này ta vớt được ở sông Vong Xuyên.

Cũng không rõ ai vứt ở đó nhưng nó có thể chứa được oán linh đồng thời cũng có thể trữ vật nữa.

Ta thấy ngươi với chúng ta hữu duyên, cái nhẫn này coi như là quà gặp mặt."

Lâm Bạch thấy cái nhẫn này liền mừng ra mặt.

Đây chính là thứ hắn mơ ước bấy lâu - Một cái Không Gian Giới Chỉ, nó còn có thể thu được oán linh nữa.

Hắn cầm cái nhẫn trong tay nhìn ngắm thật kỹ, cái nhẫn này có màu tím đúng màu hắn thích, trên mặt nhẫn còn được khắc "Tử Mai Giới Chỉ".

Hắn đem cái nhẫn trích huyết nhận chủ rồi đeo lên trên tay.

Sau đó hắn lại trước hai đống "hàng" khẽ động ý niệm, hai đống "hàng" liền được thu vào giới chỉ, nếu muốn lấy ra hắn chỉ cần một ý nghĩ trong đầu là được.

Lâm Bạch liền chắp tay cảm ơn Ngưu Đầu Mã Diện.

"Thật sự cảm tạ hai quỷ tướng, tại hạ đảm bảo sẽ đem về Linh Thảo thượng hạng nhất cho hai vị."

Còn về Tiên Thảo ...!mơ đi, Tiên nhân còn chưa chắc đã có, sẽ không đến lượt rơi vào tay hắn đâu.

Lâm Bạch lại hỏi:

"Không biết hai vị dẫn ta đến gặp Tần Quảng Vương được không ? Ngài ấy có hẹn với ta."

Ngưu Đầu, Mã Diện liền hào sảng đáp:

"Được thôi dù sao bon ta cũng đang rảnh rỗi."

Event

Sau đó Lâm Bạch được Ngưu Đầu, Mã Diện dẫn tới gặp Tần Quảng Vương.

Tần Quảng Vương là một trong Thập Điện Diêm Vương của Địa Phủ.

Ngài có quyền hạn cai quản hầu hết mọi chuyện ở cõi u minh và nhân gian bao gồm thưởng phạt thiện ác phán định đúng sai.

Tần Quảng Vương lúc này ngồi duyệt một chồng tấu sớ được các quỷ sai đi khắp nơi thu thập rồi tổng hợp về đây.

Hắn thấy Lâm Bạch đang từ ngoài bước vào liền nói:

"Tiểu tử thối, đến rồi đấy à, mau ngồi đi ta có việc cần nói với ngươi."

Lâm Bạch ngồi vào ghế liền đáp:

"Thưa sư phụ, không biết người tìm con có việc gì ?"

Dù bình thường Tần Quảng Vương rất nghiêm khắc trong mọi việc, dù sao ngài chính là người cai quản sinh, lão, bệnh, tử, cát, hung của nhân gian.

Nhưng đối với việc dạy dỗ Lâm Bạch thì Tần Quảng Vương rất từ ái, thậm chí coi hắn như con trai ruột mà đối đãi.

Tần Quảng Vương nhìn ngắm Lâm Bạch rồi mới cảm khái:

"Năm mươi năm trước, khi tàn hồn của ngươi được Thái Bạch Kim Tinh đem từ Tử Hải giới tới chỗ ta, lúc đó ta còn tưởng ngươi là một cái anh hùng hào kiệt.

Mãi đến khi đem ngươi nuôi dạy lớn tới chừng này mới phát hiện mình nuôi là một cái tiểu quỷ, ham ăn lười làm, chỉ được cái khôn vặt, dù thực lực tiềm năng của ngươi là đỉnh cấp nhưng chưa bao giờ chăm chỉ tu luyện, toàn lo chuyện bao đồng là giỏi."

"Còn không phải là học theo ngài ..."

"Ngươi vừa nới cái gì ??"

"Ý đệ tử là đệ tử sẽ học theo ngài, đem ngài làm tấm gương sáng để noi theo, ai mà không biết ở Địa Phủ Tần Quảng Vương là người siêng năng chăm chỉ nhất !!"

"Hừ, thả ngươi ở nhân gian mấy năm cũng luyện được tài ăn nói kha khá rồi."

Lâm Bạch liền cười khà khà nhưng hắn có điều thắc mắc:

"Ngài luôn nói quê hương của con là Tử Hải, nhưng Tử Hải là nơi như thế nào ?"

Tần Quảng Vương trầm ngâm một hồi mới nói:

"Ta cũng không quá rõ ràng.

Chuyện phải kể tới Đại Chiến Tiên Ma hơn năm trăm năm mươi năm trước.

Ma Tộc âm mưu dẫn binh chiếm đóng Thiên giới, bọn chúng muốn thay Thiên Đình nắm giữ vạn giới.

Cuộc đại chiến năm đó diễn ra vô cùng kịch liệt, vô số tiên thần đã ngã xuống, đến ngay cả Âm Gian cũng phải tạm phong bế vì phải xử lý lượng hồn phách quá nhiều.

Sau đó không biết bằng cách nào Ma Tộc tìm ra vị trí của Tử Hải cũng là giới diện quê hương của ngươi.

Giới này từ trước đến nay chưa từng ai biết đến kể cả Thiên Đình cũng không biết đến sự tồn tại của giới này, nên Địa Phủ cũng chưa từng thu nhận hồn phách từ nơi đây.

Nhưng Thiên giới là trung tâm của vạn giới, thành ra bất cứ giới diện nào cũng có thể tới được Thiên giới.

Nên Ma Tộc muốn từ Tử Hải giới mở ra một cánh cổng hoàn toàn mới thông tới Thiên giới hòng đánh úp Thiên Đình.

Nhưng có lẽ bọn chúng đã gặp sự ngăn cản của thế lực bản địa nên chậm trễ mất năm mươi năm.

Sau đó năm trăm năm Thiên Đình tạm đẩy lui được Ma Tộc về Ma giới, tới tận lúc này Thiên Đình mới có thể cử người đến Từ Hải giới để khảo sát, trong lúc này mới vô tình phát hiện ra tàn hồn của ngươi."

Lâm Bạch liền hỏi:

"Nơi đó không còn ai nữa sao ?"

Tần Quảng Vương liền lắc đầu:

"Ta cũng từng tự thân đi đến đó xem xét.

Cả một giới diện không còn bất cứ sinh linh nào.

Việc này tương đối hiếm gặp, vì Ma Tộc rất hiếm khi có hành vi đồ sát cả một giới, điều đó cũng chứng tỏ Ma Tộc đối với toàn bộ sinh linh của Tử Hải cực kì căm giận."

Lâm Bạch liền xiết chặt lòng bàn tay vang lên từng tiếng khớp xương răng rắc, dù ai cũng vậy khi nghe thấy quê hương của mình đồ diệt tới mức không còn một sinh linh nào đều khó có thể kiềm nén được nỗi tức giận.

Tần Quảng Vương thấy vậy liền thở dài:

"Ngươi ráng tu luyện lên Đại Thừa đi, thì ta mới có thể cho ngươi tới đó xem xét.

Ta bây giờ bận tọa trấn Địa Phủ nên không thể mang ngươi đi được.

Ngoài ra từ nơi này tới Tử Hải giới liền phải băng qua hai cái giới diện khác là Bôn Ưu giới và Huyết Đằng giới.

Hai giới này cực kỳ nguy hiểm chưa tới Đại Thừa cảnh đi vào ắt sẽ chết.

Hoặc ngươi có thể đi qua trung gian là Thiên Giới, nhưng để vào được Thiên Giới ngươi phải có tiên tịch ở Thiên Đình, tiêu chuẩn của Thiên Đình rất cao dù là Độ Kiếp cảnh còn thấy chướng mắt chứ đừng nói một Nguyên Anh nhỏ nhoi như ngươi."

Tần Quảng Vương lại vỗ vai Lâm Bạch mà nói:

"Tiểu tử thúi, đừng buồn, với tư chất của ngươi thì đạt tới Đại Thừa cảnh là chuyện trong nay mai.

Còn bây giờ ngươi phải làm tốt nhiệm vụ của một Khâm Liệm Sư đã, như vậy mới không uổng công Thiên Đình và Địa Phủ ưu ái ngươi.

Dạo gần đây theo Sinh Tử Bộ phát hiện có rất nhiều tàn dư của Ma Tộc còn sót lại ở nhân gian sau Đại Chiến Tiên Ma, bọn chúng đang âm thầm làm hại nhân gian, việc của ngươi bây giờ là giúp Địa Phủ tìm ra nơi ẩn náu của bọn chúng đồng thời đem bọn chúng diệt trừ hoặc bắt về Âm Ti quy án."

"Để tử đã rõ !"

Tần Quảng Vương mỉm cười hài lòng rồi lại nói:

"Ngươi kế tiếp đi đến chỗ Thôi Phán Quan lãnh đồng phục và chi tiết của nhiệm vụ.

Trong năm người thì chỉ còn sót lại mình ngươi chưa nhận đồng phục đó."

Lâm Bạch liền đáp:

" Đệ tử xin hứa sẽ không làm ngài thất vọng."

"Tốt lắm, mau đi đi."

Truyện CV