1. Truyện
  2. Định Mệnh
  3. Chương 7
Định Mệnh

Chương 5: Cung chủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gió sông thổi khiến cho cái nóng của không khí không quá nặng nề, trong khi Pudtan nghe bà Kui giới thiệu rằng con sông này là con sông Chao Praya vốn giống với nơi mà cô rời khỏi, đủ để suy ra rằng có lẽ là cùng một thế giới nhưng khác thời gian. Và lúc này cô cũng thấy thêm được điều khác biệt, chính là bức tường cao to mà nhìn thấy được cho đến tận phía xa tít. Cô nàng nhìn chăm chú cùng sự sững sỡ vì trong thời đại của cô thì có nhà ở dày đặc được xây chen chúc trong khu vực đến mức nhìn không thấy và không biết rằng trong quá khứ từng có một bức tường cao to như thế này được đặt. Chiếc thuyền nhỏ lướt ngang qua cửa được xây từ cả một cái cây, có sợi dây thừng to giữ cửa thành cho vững chắc. Ở chỗ pháo đài cao nhìn thấy một góc đầu của người lính đội nón màu đỏ có hình dáng kỳ lạ, tựa như từng thấy nhân viên chính phủ đội trong nghi lễ Tiết Xuân Canh, và có vài nhóm đi kiểm tra công việc. Giữa sông có nhóm nhà bè là chợ nằm cách không xa cửa vào thành. Cô cứ nhìn cho đến khi thuyền chèo vào bên trong thành.

“Cửa kênh Tàu, để rồi sẽ đến đường khu chợ Chompu tìm vải váy quấn in cùng với vải Chompu thường giá không quá đắt để về làm sabai. Rồi đến khu rừng than đá tìm chút hạt giống về trồng, xong mới đến khu rừng vải xanh hoặc rừng bao cau tìm mua khoảng một hai cái băng ngực rồi hãy trở về nhà.”

Tên loại vải nhưng mình kiếm không ra ảnh minh họa.

“Đi đâu thì đi cùng ạ. Nhưng nơi này chợ nhiều thật đấy ạ, lại còn gọi là rừng nữa. Hẳn là giống rừng phải không ạ? Nơi đây nhiều cây nên gọi là rừng cây. Chợ rừng vải xanh thì sẽ có nhiều vải xanh phải không ạ?” Bà Kui nghe lời nói kỳ lạ rồi phải thở dài.

“Gần đúng nhưng không phải toàn bộ, vải xanh không có nghĩa là vải màu xanh thôi đâu, mà còn bao gồm cả vải màu khác nữa. Rừng Chompu cũng không phải màu hồng mà là một loại vải, ngoài ra thì còn có chợ bán đồ khô gọi là chợ đồ khô. Ôi! Nơi buôn bán tìm mua rất nhiều đồ đạc, cả trong thành lẫn ngoài thành. Để ngươi sống ở đây một thời gian rồi sẽ cho con Eung và thằng Perm đưa đi. Ta sẽ giao con Eung và thằng Perm cho sai bảo cho đến khi ngươi có thể đứng vững được. À… thế ngươi có cần quay về hay không? Hay định ở đây cả đời, chết rồi thì mới về cõi tiên.” Nghe câu hỏi rồi Pudtan thầm sợ hãi trong lòng.

Từ ‘Chompu’ đồng âm với từ ‘màu hồng’.

“Ta hẳn phải tìm được quyển sổ duối đó trước.”

“Ngươi định đi làm phiền ngài Meun Rit sao? Xem ra hơi khó một chút, dù cho gia đình Praya Wisutsakorn không có ngạo mạn nhưng không ai có thể đến ép buộc đe dọa được. Meun Rit là cận thần của Vua đấy, nếu không có sai sót gì thì có lẽ sẽ được thăng tước vị thành Jameun sớm thôi. Trước kia Vua Cọp, cha của Người và Người từng qua lại một cách bình thường với nhà Praya Wisutsakorn, ta nghĩ ngươi đừng động đến ngài Meun Rit, sẽ trở thành tội đấy.”

Tước vị tương đương với Pra/Bá tước. Jameun là những người đứng đầu cai quản các cận thần trong phủ nội vụ.

Pudtan lặng lời, dù cho vẫn bối rối hoang mang không thể dịch được nhiều nhưng cũng đủ để hiểu. Thật lạ khi cô không cảm thấy lạ xứ theo như lẽ ra nên như thế. Cả lời nói và môi trường khác lạ xung quanh gặp phải đấy thì cô đều chấp nhận dễ dàng đến mức quá là dễ dàng. Dường như có thể nói rằng có thứ gì đó ở nơi này là thứ từng qua mắt qua tai.

“Tại sao mình lại không loạn trí nhiều hơn vậy chứ? Tại sao lại cảm thấy quen thuộc với nơi này? Não mình xem ra bị bóp méo rồi.” Miệng lầm bầm khiến cho người nhìn thấy cho rằng lý trí của người nói không được ổn. Hai mắt nhìn quanh như thể có thể nhớ được nhưng đồng thời cũng chưa quen thuộc.

Hai chủ tớ, Meun Maharit và Nai Jerm, đi đường tắt theo rìa vườn ngang qua gian bếp của đám hầu tớ một cách gấp gáp. Nhiều người hầu làm việc mà không quan tâm người đi ngang qua cho đến khi cả hai đi gần đến nhà chính.

“Anh Jerm, nếu trong hòm này thật sự là kinh Kritsana Kali của dòng họ Bà La Môn chúng ta, vì cớ gì lại bị chôn dưới đất và vì cớ gì lại có ánh sáng vàng phát ra từ quyển kinh chứ?” Meun Maharit hỏi trong khi nhìn hòm nhỏ trong tay.

“Ờ… Chuyện này tôi cũng không chắc chắn lắm đâu, chỉ là quyển kinh này có ảnh hưởng mạnh đối với Khun Ying Karaket.”

Không phải kiểu xưng tôi trong hiện đại, mà là tôi trong ‘tôi tớ’.

“Có ảnh hưởng mạnh đến mẹ? Ảnh hưởng gì?”

“Trước khi ngài Meun ra đời, tiểu thư Karaket từng bất tỉnh nhiều ngày do sờ vào quyển sổ duối này đây.” Nai Jerm kể trong khi thở dài, nghĩ thấy e dè chiếc hòm nhỏ này quá, chỉ là không dám ngăn cản cậu chủ vốn chiều chuộng theo ý từ thuở bé, khi đối phương khẳng định sẽ mang hòm kinh Kritsana Kali về nhà.

“Còn có chuyện như vậy xảy ra sao? Nếu thế thì ta nên làm gì? Xem ra ta đã làm sai khi đào chiếc hòm này lên rồi.”

“Đi báo cho ngài Praya Wisutsakorn trước có được không ạ? Nếu không được gì thì đem chôn lại chỗ cũ. Lần đó cho đến khi tiểu thư tỉnh dậy thì Okya Horathibordee, ông nội của ngài và ngài Praya Wisutsakorn đều ra sức tụng kinh gọi linh hồn tiểu thư Karaket về đến mức gần như không ăn không ngủ. Lần đó cũng đã e rằng sẽ không tỉnh lại.”

Meun Maharit vừa suy nghĩ thắc mắc vừa e sợ nhưng sự hiếu kỳ đấy có nhiều hơn nên quyết định đi vòng ra đằng sau nhà để tránh né người khác, và trước hết thì ngầm mang hòm kinh Kritsana Kali giấu dưới phảng giường ngủ.

“Anh Jerm khoan hãy đi nói với cha ta nhé. Cho ta suy nghĩ một lúc xem nên làm điều gì. Và giúp tìm chìa vặn đai ốc đến chốt cửa cho phòng ta. Mẹ ta thường xuyên vào giúp hầu tớ dọn dẹp phảng ngủ đồ đạc cho ta, có thể lỡ thấy hòm kinh này. Khi mà sách kinh này là tài sản của dòng họ, để cho chôn mất dưới đất thì cũng thật đáng tiếc. Nếu có thế nào thì ta sẽ để cho anh Reuang nhỏ đem đến thành Song Kwae cất giữ xa mẹ cho thật tốt. Để cho con cháu chúng ta được học, không cần nhẩm bùa qua miệng đến mức khó nhớ như ta và anh trai phải làm.”

“Thưa vâng ngài Meun.”

“Người con gái đó cũng kỳ lạ, như thể cần quyển kinh Kritsana Kali vậy. Nàng ta liên quan thế nào với quyển kinh? Dáng vẻ, mặt mũi nàng ta cũng tương tự mẹ không ít, hay nàng ta là họ hàng của chúng ta?”

“Nàng ta có thể là ma rừng biến thân đến cũng nên. Hay là thử đi hỏi cái Pin cái Yaem không ạ?”

“Ma rừng sao? Người nàng ta ấm, hẳn không phải… Để sau ta sẽ hỏi han chị Pin chị Yaem. Giờ ra ngoài trước đã, có lẽ anh em ta đã về đến nơi rồi.” Meun Maharit bước ra ngoài hiên, suy nghĩ hỗn loạn tạm thời lắng lại khi nhìn thấy nhóm người ở trong đình giữa nhà.

Chàng trai có gương mặt không khác gì mình đang cúi xuống lạy lên đùi cha mẹ. Cả hai vuốt đầu tròn đấy một cách tự hào vui vẻ. Bà nội Jampa thì cười vui không ngớt trong khi rướn nhìn về phía cửa như đang đợi người chưa đến. Mẹ liền kéo anh trai của anh lại ôm theo kiểu chưa một gia đình nào ở Ayuthaya từng làm. Và cũng không có ai thấy kinh ngạc với hành động của mẹ vì ai nấy đều đã quen hết rồi.

“Anh Reuang vừa về sao?” Meun Narongratcharitha ngẩng lên đối mặt với người em sinh đôi trong khi nhếch khóe môi cao lên một chút đến mức gần như không nhìn thấy răng. Dấu vết của sự nghiêm nghị vẫn đang tỏa ra khắp mặt. Dù cho mặt mũi giống nhau đến mức gần như không phân biệt được nhưng hành động lại khác nhau hoàn toàn. Meun Maharit mỉm cười với anh trai sinh đôi cho thấy hàng răng trắng, nụ cười tươi thế này anh chỉ đặc biệt dành cho người trong gia đình mà thôi, vì mẹ từng bảo rằng thấy nụ cười này rồi thật là sảng khoái.

Đọc là ‘na-rồng-rát-cha-rít-thà’

Tất cả con của Ketsurang đều chịu thua về mặt di truyền, chính là không ai có thể ăn trầu cau được. Khi thử ăn thì có tình trạng choáng váng, hai con gái lại càng đến mức nôn mửa sưng miệng nhiều ngày mới giảm.

“Mẹ của con cười đến mức sắp rách cả má luôn rồi. Con trai có mặt đầy đủ, một chút nữa thì miệng đã đến tận mang tai rồi đấy.” Praya Wisutsakorn nói giễu cùng lúc suy nghĩ thấy yêu chiều vợ, tay nâng trà lên nhấm nháp cùng tâm tình thoải mái.

“Khi nào sẽ đến nhậm chức ở Ayutthaya? Lòng dạ định sống ở Song Kwae cho đến khi già hay sao? Hay là… ngấm ngầm giấu diếm vợ ở đó?” Khun Ying Karaket nói đùa con trai lớn.

“Nào có đâu ạ. Xem ra con là trai ế rồi.” Pin, Yaem, nhiều hầu tớ cúi mặt cười đến rung vai, lời nói này rất lạ tai nếu như người khác nghe thấy, nhưng khi ở trong gia đình này thì mọi người đều quen thuộc.

“Nếu không có ai có đặc tính được như một góc của mẹ, thì con không muốn cưới đâu.” Con trai lớn nhắc lại cùng giọng kiên quyết.

“Chuyện này con cũng đồng tình với anh Reuang.” Người con trai thứ hai cũng gật gù theo, lòng lại lạc đi suy nghĩ về người con gái vừa gặp hôm nay.

“Thế thì hẳn sẽ khó một chút rồi, phụ nữ như vợ của cha không dễ tìm đâu đấy.” Praya Wisutsakorn tỏ vẻ mặt nghiêm trọng ưỡn người lên nói đầy tự hào, tạo nụ cười cho người nghe. Dù cho tay chân không có chạm gần người bạn đời nhưng ánh mắt đó lại gieo đến nhìn cùng sự yêu thương đến mức người bị nhìn không nhịn được mà phải liếc lại đôi chút, má mịn phát nóng phớt đỏ không khác gì thiếu nữ.

“Cho lúc này rồi vẫn còn khoe với ngay cả con cái. Nhưng nó ấy mà, là sự thật không cãi lại được lời nào. Nhưng mà đến lúc này rồi cớ gì mà Mae Kaew Mae Prang vẫn còn chưa đến nhà? Chị Pin, chị Yaem hãy ra xem ngoài bến sông một chút.” Sau khi nói một cách không xấu hổ thì Ketsurang liền lên tiếng ra lệnh cho hai người hầu thân cận, trước khi quay sang chỉ đạo hầu tớ đang đến ngồi ngắm hai con trai của mình đến mức đầy nhà thêm một lần.

“Đi mang bánh, đồ ăn nhẹ lên trước. Nếu thấy hai tiểu thư đến bến rồi thì có thể mang đồ ăn lên luôn. Mẹ hẳn là đói rồi phải không ạ?” Nàng quay sang hỏi mẹ chồng vốn gật đầu đáp lại, trước khi cất tiếng đuổi con trai lớn đi tắm rửa, còn em trai thì đi theo sát anh trai. Hẳn vẫn như mọi khi khi mà Por Rit của nàng phải hỏi han anh trai về chuyện Song Kwae do sự hiếu kỳ theo tính cách. Sau khi sắp xếp chuyện trong nhà xong thì Ketsurang mới quay sang phía chồng.

“Khun Pi à, chúng ta tìm thời gian rảnh khoảng một tháng để lên Song Kwae có được không? Đi xem xem Por Reuang nhỏ ăn ở thế nào.” Praya Wisutsakorn lắc đầu vì thừa biết cô nàng lắm trò.

“Muốn đi chơi chứ gì.”

“Ôi chao, cũng muốn một chút ạ. Nhưng mà muốn đi xem con sống thế nào. Ookpra Ramnarong ngài ấy cũng chuyển nhà đến đấy hết rồi, sẽ có thể sắp xếp đường lối cho cả gia đình chúng ta đi nghỉ ngơi thư thái được đấy.” Ketsurang nói đến Por Reuang lớn vốn là người đồng hành cũ của gia đình.

Đọc là ‘oọc-prá-ràm-nà-rồng’.

“Nếu đi thì có lẽ chỉ được mười ngày, nào đi được cả tháng. Và nàng định cho Mae Kaew Mae Prang đi cùng chúng ta sao? Cũng khó đấy, không bao lâu nữa Mae Kaew sẽ gả cho Jameun Srisornrak rồi, có thể sẽ không hay.”

“Chàng đừng nói thế này thế nọ, ta còn muốn con bẩm chào bề trên để mà ở nhà. Mẹ cũng sẽ có các cháu xung quanh cho thỏa lòng. Mae Kaew cũng khóc, tội nghiệp con mỗi một lần phải tạm biệt bà nội để vào cung, không bao lâu nữa thì gả đi rồi.”

“Thôi vậy, để ta sẽ thử suy nghĩ xem sẽ tâu báo nghỉ với bề trên thế nào, và còn phải hỏi han Mae Prang Mae Kaew xem có muốn quay về ở nhà hay không.”

“Hỏi han gì chứ, Por Dech nuôi con chiều ý quá rồi đấy, cứ toàn cho tự suy nghĩ. Chúng ta là cha là mẹ che chở đầu cho con, nghĩ thế nào thì nói cho con làm theo là đủ rồi. Nếu bề trên không vướng mắc thì cho về nhà mà ở. Theo tuổi tác thì ngoài Mae Prang ra, các cháu cũng nên cưới gả đi hết rồi.” Khun Ying Jampa phản bác không nghiêm trọng lắm, bản thân bà thật sự cũng muốn cho con cháu ở gần như con dâu nói, vì mỗi ngày một già đi.

“Và nếu đưa nhau đi Song Kwae thì mẹ xin Mae Kaew ở lại bầu bạn, để có thể chuẩn bị. Gả đi rồi sẽ không có ai đến trách con gái của Praya Wisutsakorn không biết điều.” Nói rồi thì vội nói ra nhu cầu của bản thân trước, do biết rằng con trai chưa từng trái ý vợ một lần nào. Không bao lâu nữa nhất định sẽ dắt cả đoàn đến Song Kwae. Nếu không quá khả năng thì Praya Wisutsakorn đều toàn theo ý vợ đến mức tất cả mọi người đều thấy quen.

“Anh Reuang, ta có chuyện muốn bàn bạc.” Mày rậm của Meun Maharit chau lại, có dấu vết của sự căng thẳng và nóng ruột khi cất tiếng nói với anh trai sinh đôi.

“Chuyện gì thế Por Rit?” Rất khó để thấy Por Rit em trai trông sốt ruột như thế này, vì sau khi lớn hơn tuổi thì người em trai này của anh thường có hành động đúng mực im lặng suy nghĩ đến mức nhìn không ra được trong lòng nghĩ thế nào nhiều hơn. Ngoại trừ những lúc có điều lạ mắt lạ tai thì sẽ có ánh mắt của sự thắc mắc muốn tìm kiếm mọi sự thật cho nhìn thấy.

“Hôm nay ta đào đất, phát hiện thấy hòm bên trong có để quyển sổ duối vốn là kinh Kritsana Kali. Anh Jerm kể cho nghe rằng hẳn là hòm mà cha đem chôn vì trước đây khi mẹ chạm vào quyển sổ duối này thì bị ngất đi đến gần như không tỉnh dậy. Và lúc này hòm kinh đó cũng ở trong gian phòng ngủ của ta.”

“Có chuyện này xảy ra sao?” Đôi mắt sắc nheo lại hạ xuống trong khi trầm ngâm suy nghĩ.

“Và ta gặp người con gái có hành động nói năng ngay cả mặt mũi cũng tựa như mẹ.” Nghe kể đến đây thì người làm anh nhướn cao mày.

“Ngươi gặp người con gái vừa ý rồi sao?”

“Nào phải, nhưng nàng ta có gì đó tựa mẹ rất nhiều. Nhưng cũng không phải là vấn đề bằng cái hòm đựng quyển kinh. Ta không muốn xảy ra chuyện gì với mẹ, nên ta muốn nhờ anh Reuang đem chiếc hòm này đến Song Kwae, để cho xa tay mẹ, anh Reuang nghĩ rằng có được không?”

“À, như thế thì chấp nhận được, nhưng chúng ta có nên kể cho cha nghe hay không?”

“Ta nghĩ… nếu nói ra thì cha nhất định sẽ đem chôn lại chỗ cũ. Ta không muốn quyển kinh này phải biến mất khỏi dòng họ chúng ta. Hơn nữa nếu như chúng ta có con có cháu, thì sẽ truyền dạy lại mà không cần phải nhẩm truyền bằng lời nói như hai chúng ta phải làm, khiến cho nó quá khó khăn.”

“Ngươi cũng thật là… lấy làm thú vị khi có bí mật với cha phải không?” Meun Maharit mỉm cười nhẹ đến suýt rách má khi nghe lời nói của anh trai vốn hiểu ý gần như mọi chuyện.

“Coi nào, ta sẽ nhận lời làm cho và giữ gìn kinh Kritsana Kali thật tốt. Chỉ là nên kể cho cha nghe, ngộ nhỡ có chuyện không tốt khác thì còn có thể suy nghĩ đề phòng trước.”

“Để ta sẽ tìm cơ hội thích hợp kể cho cha. Hẳn nên là sau khi anh đem kinh Kritsana Kali đến thành Song Kwae rồi thì sẽ tốt hơn, anh Reuang.” Meun Narongratcharittha gật đầu vì thấy thích hợp.

Khi được như ý rồi thì Meun Maharit để cho anh trai đi tắm rửa thoải mái. Còn bản thân thì đi thay đồ trước khi đi về phía đình giữa nhà vốn đang trở nên nhộn nhịp hơn, do hai người em gái đã về đến. Cả hai nàng đều có gương mặt đáng yêu chiều. Mae Kaew xinh đẹp, gương mặt ngọt ngào, da dẻ tươi sáng, còn Mae Prang xinh đẹp thu hút sắc bén nhưng trước kia vẫn có da ngăm hơn chị gái. Nhưng khi trưởng thành thành thiếu nữ, không chạy chơi phơi nắng thì có da dẻ xinh đẹp không kém gì người làm chị. Dù cho nhanh nhảu hơn chị gái, nhưng hành động dáng vẻ cũng trông mềm mại hơn trước, xứng đáng với việc được đi gọt giũa hành xử phép tắc bên trong tường thành hoàng cung lâu suốt cả năm.

Truyện CV