"Phá cho ta!!!".
Tuyết Sinh gầm nhẹ, đem khí thế toàn thân tại giờ khắc này hoàn toàn bộc phát, Kiếm Mệnh Chi Môn trực tiếp mở rộng, Huyết Kiếm càng thêm ngưng thực, từ Mệnh Môn phát ra từng đợt kiếm minh bén nhọn, huyết quang trên người hắn vô cùng dày đậm, tán loạn bao trùm hư vô bốn phía, nhấc chân trực tiếp vượt qua bậc thang thứ năm.
Băng Chi Cảnh.
Đạp xuống bậc thang thứ sáu.
Mặc Diệt.
Bầu trời tối đen không có tinh thần chiếu rọi, khắp nơi đều là hủ bại mục nát, mặt đất nhuốm máu, xương cốt chất thành núi lớn, thế giới này dường như vừa trải qua một lần thanh tẩy.
Chân trần đạp trên thi cốt, tại trong Mặc Diệt mò mẫm tìm đường.
Hắn đi như vậy không biết bao lâu, tựa hồ đã vượt một toà thành trì, qua một cái quốc gia, đi hết một châu địa vực, hắn đang tìm kiếm cái gì không ai biết được, chỉ là thế giới này hoàn toàn không có sinh mệnh.
Cảm giác cô độc đến tận cùng đánh vào tâm linh, muốn trực tiếp bóp cht hắn, Tuyết Sinh mơ màng, phó mặc hết thảy mặc kệ tâm tình biến hoá.
"Thiên địa là quán trọ, sinh linh khách vãng lai, ta nguyện Vũ Hoá phụng chí Tu Chân Hành.
.
Nhân gian là dạo chơi, sinh mệnh như tấm áo, ta nguyện Trường Sinh tùy tâm Tu Chân Hành.
.
"
Tuyết Sinh thẳng tắp bước về phía trước, miệng lẩm bẩm Vũ Hoá Kinh.
Đi qua núi thây biển máu, từ thâm uyên vạn trượng bước ra, chặng đường này điêu linh đáng sợ, giống như những kẻ Phụng Chí Tu Chân tìm kiếm Đại Đạo Trường Sinh, bọn hắn đều là kẻ bất hạnh, cô độc tại bên trong sinh mệnh của chính mình.
Năm tháng dài đằng đẵng, hồng trần như bọt nước nổ tan.
Quang âm đi qua, tuế nguyệt sẽ nhấn chìm hết thảy, thân nhân bằng hữu thành bụi phấn, hồng nhan tri kỷ hoá khô lâu, khi đó sơ tâm ngày xưa chỉ sợ cũng mất rồi.
"Rốt cuộc tu hành là vì cái gì!!" Có ai đó hỏi, thế giới im bặt không thanh âm hồi đáp.
Nhắm mắt đi trong Mặc Diệt, Tuyết Sinh không biết bản thân đã vượt qua bao nhiêu cái bậc thang, đáy lòng hắn dần dần thanh minh, bởi hắn có một quả đạo tâm, tại trong năm tháng nhất định không hủ bại.
Rất lâu.
.
Rất lâu.
Bên tai hắn bỗng nhiên có tiếng chuông vang quanh quẩn.
Một âm như Thiên Địa đại đạo nổ tung ở hư vô tràn vào não hải:" Chúc mừng khảo nghiệm giả vượt qua Huyền Vũ Thăng!".
Tuyết Sinh mở mắt, phía trên lương đình có mấy đạo ánh mắt đang hướng dưới này nhìn xuống, ba người ngồi trong lương đình, một vị lão giả thanh bào bạch phát, một trung niên nhân tử bào, trước sau thêu Long Phượng Triều Dương, đầu đội Kim Quan Mão.
Một nữ nhân bạch y trắng tinh như tuyết.
Nàng đứng đó tại trong kiêu dương giống như nhân gian Tiên Tử không nhiễm bụi trần, thanh nhã thoát tục.
Bốn phía lương đình có một đám thanh thiếu niên cúc cung mà đứng, đạo bào tím nhạt, ai nấy trên trán mơ hồ một cái tinh điểm mờ ảo như đom đóm đang phát sáng, sát khí trên người bọn hắn quá nặng, khiến cho Tuyết Sinh vừa nhìn liền co rút hai mắt.
Dưới núi, khảo nghiệm giả cũng bắt đầu đi lên, nhìn sơ không dưới ngàn người, một phần trong số bọn họ đã đạp vào Huyền Vũ Thăng.
Ngã ba Nam Giang tàu thuyền nhộn nhịp qua lại, chân núi, một mảnh đầu người đen đặc lộn xộn bát nháo điểm thành nét chấm phá, như ai đó vung bút vẫy mực lên cát vàng.
Trong số năm người cùng chuyến thuyền Nam Giang, bên cạnh Tuyết Sinh lúc này chỉ còn mỗi tên thiếu niên áo đen trước đó khiến cho hắn khắc sâu ấn tượng, những người khác có lẽ vẫn đâu đó bên dưới Huyền Vũ Thăng.
Đang chật vật truy cầu.
Hai tên thiếu niên sóng vai mà đứng, áo đen bị gió núi nhấc lên, tung bay.
Thiếu niên quét mắt nhìn hắn, Tuyết Sinh cũng lặng lẽ quan sát đối phương, đều là hạng người ngôn từ bất thiện, không ai mở miệng chào hỏi, rời khỏi Huyền Vũ Thăng cùng lúc đi vào khoảng sân rộng phía dưới lương đình.
Hai tên thiếu niên áo đen dáng người thon dài tuấn lãng, khí tức trên thân cũng khá tương đồng, lạnh nhạt thâm trầm, trùng điệp một chỗ để cho người trên lương đình nhíu mày nhìn xuống, trong đó không thiếu những đạo ánh mắt khắc nghiệt đến từ đám thanh thiếu niên tử bào mà Tuyết Sinh suy đoán có lẽ là đệ tử La Sát Môn.
"Hai thiếu niên thú vị, đều là Pháp Thể đồng tu! Một tên Phục Cân kỳ Luyện Khí tầng hai, Tên còn lại Trùng Huyết viên mãn Luyện Khí tầng thứ sáu, chỉ mới lượt đầu tiên đã cho ra hai cái hạt giống tốt, kỳ khảo hạch này rất đáng để mong chờ" Lão giả bạch phát liếc mắt nhìn xuống, cùng trung niên tử bào nhẹ giọng nói chuyện.
Trung niên gật đầu tán thành, ánh mắt loé lên một tia hứng thú:" Đều là thiếu niên, không biết bọn hắn trải qua cái gì trên thân lại mang theo bậc ấy sát khí!"
"Thế giới này rất nhiều người từ khi xuất sinh đã phải vật lộn sinh tồn, từ trong chém giết lớn lên, sát khí càng nặng càng phù hợp tông ta.
.
La Sát Môn không tuyển phong hoa công tử, không tuyển thiếu niên ngây thơ" Lão giả bạch phát ung dung nói, ngón tay lốc cốc gõ xuống mặt bàn, một lúc sau nhắm chặt hai mắt định thần, giống như không thèm để ý hết thảy.
Nữ nhân bạch y yên lặng đứng bên cạnh, tâm tình của nàng hoàn toàn không đặt ở đây, đối với thế giới này tỏ ra lạnh nhạt, nhưng mà nàng quá đỗi kinh diễm.
Gió núi đi ngang nhấc lên mấy sợi tóc rơi trên làn da trắng nõn như ôn ngọc, dưới hàng lông mi thật dài là một đôi mắt lấp lánh tựa sao trời, eo thon không đủ một nắm tay, váy dài phủ tới gót chân bao trùm lên cơ thể thon dài cân đối, nàng đứng ở đó để cho nắng nhạt rơi trên góc áo.
Thỉnh thoảng có mấy đạo ánh mắt mang theo ý dâm tà quét qua người nàng.
Nửa ngày sau, chuông đồng lại điểm báo hiệu thời gian leo Huyền Vũ Thăng đã kết thúc, cuối cùng chỉ có thiếu niên thiếu nữ vượt qua khảo nghiệm, rất nhiều người tỏ ra phấn khích, bọn hắn nhìn thấy tương lai tươi sáng ở trước mặt, cửa vào Tiên Môn đã mở, kể từ hôm nay một bước lên mây.
Tại Thương Quốc lưu truyền rộng rãi một câu nói.
Thà làm đệ tử Tiên Môn, không làm Đế Vương phàm tục.
Chỉ có vài người ít ỏi trước sau vẫn duy trì bình tĩnh, Tuyết Sinh tách biệt đám thiếu niên, chọn một chỗ yên lặng, hai mắt hướng phía lương đình trầm mặc ngóng nhìn, hắn biết khảo nghiệm La Sát Môn chưa kết thúc, hiện tại vui mừng vẫn còn quá sớm.
Góc sân bên kia thiếu niên áo đen cũng yên lặng ngồi một chỗ, nhắm mắt nhập định.
Tâm tính thiếu niên tương đối đơn giản, bọn hắn hoà hợp rất nhanh, bắt đầu làm quen lẫn nhau, nhóm năm nhóm ba cười nói rộn ràng.
"Đạo hữu! Có thể xưng tên được hay không? Ta gọi Chu Nhất Tiên, gia phụ Thương Quốc Bình Nam Hầu, cùng là Thương Quốc chi tu, hiện tại quen biết, ngày sau vào Tiên Môn dễ bề chiếu cố lẫn nhau!" Một tên công tử thế gia thanh tú nho nhã ăn mặc lộng lẫy chủ động đi tới bên cạnh Tuyết Sinh, ôm quyền mỉm cười chào hỏi.
Xuất thân Vương Hầu, hắn thừa hiểu khái niệm nhân mạch quan trọng đến mức nào, bất kỳ ai đặt chân vào chỗ này đều đáng giá để hắn lôi kéo.
Tuyết Sinh quay đầu quét mắt nhìn đối phương, im lặng không đáp.
Chu Nhất Tiên phẫn nộ hừ lạnh một tiếng, nhếch môi cường gượng phủi áo rời đi, trước đó hắn cũng tìm đến một thiếu niên áo đen cũng nhận về một cái trừng mắt khinh miệt.
"Chỉ là một đám bần hàn mà thôi.
.
Bổn công tử chủ động tìm tới chính là xem trọng các ngươi.
.
Hừ! Thật không biết điều!" Chu Nhất Tiên chửi thầm.
Lúc này, một tên thanh niên áo tím đi tới phía trước lương đình, ôm quyền chào hỏi ba người bên trong lại hướng dưới sân phất tay ra hiệu im lặng.
"Im lặng! Các ngươi đừng nên vui mừng quá sớm, ở mỗi quận thành La Sát Môn chỉ nhận mười ba người, cho nên vẫn còn một vòng khảo hạch nữa để chọn ra trong số các ngươi mười ba vị chính thức trở thành môn hạ La Sát Môn".
Thanh âm của hắn rất lạnh nhạt mang theo cao ngạo, giống như quý nhân ở địa phương lớn đi đến thôn quê nhìn thấy kẻ phàm phu.
Nói xong nhếch môi khinh miệt.
Cứ cách ba năm La Sát Môn sẽ chiêu sinh một lần, lần nào cũng vậy, đều là một đám thiếu niên non nớt, bọn hắn mơ mộng La Sát Môn là chốn Tiên Môn Thiên Cảnh nhưng hoàn toàn không hiểu hai chữ La Sát này có ý vị thế nào.
"Vẫn còn khảo hạch?" Chu Nhất Tiên kinh ngạc thốt lên.
Một câu của thanh niên áo tím khiến cho phần đông thiếu niên thiếu nữ ở đây lập tức bỏ xuống vui vẻ phấn khích, trên mặt bắt đầu hiện lên sầu lo, trước khi đi trưởng bối trong nhà đã căn dặn qua loa, cũng không nhắc đến việc quá trình chiêu sinh sẽ có đến hai vòng khảo hạch.
Đại khái La Sát Môn cách ba năm sẽ tổ chức một lần chiêu sinh bên trong quốc cảnh Thương Quốc, mà danh ngạch lại thay đổi liên tục, mỗi một lần sẽ chọn hai toà thành trì làm địa điểm, mặc định là Mạo Nhi Thành cùng Hùng Thành Đế Đô, số lượng danh ngạch đệ tử còn tùy thuộc vào nhu cầu của La Sát Môn, vì vậy rất nhiều người không nắm bắt kịp.
"La Sát Môn chọn đệ tử phải là thiên kiêu từ trong chém giết đi ra, cho nên hai mươi sáu người các ngươi bốc thăm ghép đôi quyết đấu, người chiến thắng hoặc người sống sót sau cùng được bái làm môn hạ La Sát Môn.
.
Kẻ sợ chết có thể trực tiếp từ bỏ!" Thanh niên áo tím lớn tiếng nói, thanh âm của hắn chấn nhiếp toàn trường.
Một cái danh ngạch kia quá quý giá, trong quá trình tranh giành rất khó lấy thắng bại ra làm quy chuẩn, chỉ có sinh tử.
Những người nhạy bén rất nhanh liền hiểu, đây cũng không phải khảo hạch gì mà là tranh đoạt, chém giết công khai.
Dưới sân có tiếng thở dồn dập, một vài người bắt đầu dâng lên thoái ý.
"Không hổ La Sát Môn.
.
Trước đó ta cảm nhận không sai, đám đệ tử niên trước đều là hạng người hung tàn, từ trong chém giết tranh giành lấy danh ngạch!" Tuyết Sinh thì thào, đối với La Sát Môn chính thức có thêm nhận biết.