1. Truyện
  2. Giải Trí Lương Tâm
  3. Chương 51
Giải Trí Lương Tâm

Chương 51 : Tổn thương lẫn nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trường trung học phía Nam thành phố, văn phòng lớp 10.

Hứa Uyển Thanh ‌ mang theo Bao Thập Nhất tới văn phòng trước, trường học bên này có công đạo, không cho các phóng viên đi vào, chính là vì tránh cho những phóng viên kia quấy rầy Bao Thập Nhất.

Ánh mắt phóng viên bên ngoài có thể tránh né nhưng ánh mắt trong trường học, ánh mắt giáo viên học sinh, kỳ thật rất khó tránh khỏi.

Tựa như hiện tại sau khi sự kiện viện phúc lợi văn phòng lúc trước đưa tin, nữ giáo viên nhắn lại tự nhận là rất có nội hàm nhìn thấy Bao Thập Nhất đi vào văn phòng, ánh mắt lóe ra, trong mắt mang theo đồng tình, lộ ra thương cảm, đồng thời cũng muốn nói gì đó rồi lại thôi, tựa hồ rất ‌ muốn tiến lên an ủi Bao Thập Nhất một phen.

Nhưng trong lòng họ lại càng nhiều nghi hoặc!

Tại sao Bao Thập Nhất giống như không có chuyện gì xảy ra?

……

Điền Cầm thấy Bao Thập Nhất đã trở lại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhìn thoáng qua ánh mắt đồng nghiệp bên cạnh, nhíu mày, nói: "Thập Nhất, chờ chút, chúng ta cùng nhau trở về phòng học.

Nữ lão sư đi tới trước mặt Bao Thập ‌ Nhất, ôn nhu nói: "Thập Nhất, mặc kệ trong lòng có chuyện gì, đều có thể nói với ta, lão sư nhất định sẽ giúp ngươi."

Bao Thập Nhất không nói gì, hắn đã nghe được quá nhiều lời như vậy. ‌

Trong mắt mọi người, tựa hồ hắn nên chịu đủ đả kích, b·ị t·hương tổn...

Hắn phải như vậy để cho bọn họ một cơ hội an ủi...

……

Nữ lão sư quay đầu lại đối với Điền Cầm hỏi: "Điền lão sư, phát sinh chuyện như vậy, có hay không cân nhắc qua để cho Thập Nhất hắn chuyển trường, đổi nơi sống?"

Nói xong, vẻ mặt suy nghĩ cho Bao Thập Nhất.

Điền Cầm nghe thấy nữ lão sư hỏi nàng vấn đề này, liếc mắt nhìn Bao Thập Nhất, lắc đầu nói: "Thập Nhất không đồng ý."

"Lão sư, tại sao ta phải chuyển trường, thay đổi hoàn cảnh?"

Bao Thập Nhất nghe thấy lời của nàng, trong ánh mắt hiện lên một tia trào phúng, chờ cô trả lời.Nữ lão sư không nghĩ tới Bao Thập một hồi trực tiếp mở miệng hỏi nàng vấn đề này, muốn nói lại thôi, thần sắc do dự, khuyên giải an ủi: "Thập Nhất, lão sư cảm thấy ngươi đổi hoàn cảnh sẽ khá hơn một chút."

"Bởi vì tiếp tục ở thành nam trung học phổ thông đi học, nhất là ở Liễu Thành bên này, biết chuyện này người rất nhiều, khó tránh khỏi sẽ bị một số người sau lưng nghị luận, bàn tán..."

……

Một số người đó hiển nhiên liền bao gồm bản thân ngươi...

Bao Thập Nhất cười nói: "Lão sư, ta cũng không có làm gì sai, ta tại sao phải chuyển trường, muốn chạy trốn?"

"Nếu trường kế tiếp biết chuyện này chẳng lẽ lại phải ‌ chuyển trường lần nữa thì ngươi cảm thấy nên chạy tới đâu mới tốt?"

Cô giáo khựng lại, bị Bao Thập Nhất hỏi đến cứng miệng không trả lời được.

Bao Thập nhìn lướt qua tất cả giáo viên trong phòng làm việc, nói thẳng: "Ta biết giáo viên trong lòng các cô đồng tình, hoặc là có người kỳ thị ta vì bị xâm hại t·ình d·ục, các cô sẽ cho rằng chuyện như vậy rất không vẻ vang..."

"Nhưng ta vẫn sẽ luôn là chính ta..."

……

"Cuối cùng, vẫn là câu kia, ta không có phạm sai lầm, ta cũng không cần trốn tránh, không cần đồng tình, cũng không cần mọi người vì trong lòng dễ chịu mà đưa lên an ủi.' ‌

"Nếu trong lòng các ngươi nghĩ như vậy, ta cũng sẽ không tức giận, ngược lại ta cảm thấy các ngươi rất đáng thương.'

……

Điền Cầm nhìn Bao Thập Nhất, khẽ đáp : "Thập Nhất, không phải như ngươi nói đâu, chúng ta..."

"Chúng ta nói những lời này, thật sự chỉ là quan tâm..."

Thế nhưng, không biết vì sao Điền Cầm nói lời này cũng cảm thấy đau đớn bởi vì cô cảm thấy Bao Thập nói chính là sự thật.

Bao Thập Nhất bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, trên mặt mang theo một nụ cười tươi rồi lại làm cho người ta cảm thấy bi thương vô tận :

"Điền lão sư, ta không có trách các ngươi, cám ơn các ngươi quan tâm, cám ơn thiện lương của các ngươi, ta đã hiểu,..."

"Ta chỉ ước có thể luôn ngây thơ như lúc ban đầu, cũng nguyện các ngươi vẫn thiện lương như trước."

Nói xong câu đó, Bao Thập Nhất liền xoay người đi ra khỏi văn phòng, động tác giống như được chiếu chậm lại, bi thương, cô độc, khiến lòng người đau xót...

……

Một câu nói làm cho người ta kinh hãi cỡ nào, trái tim băng giá, đau lòng cỡ nào!

Hứa Uyển Thanh đứng ở một bên kinh ngạc nhìn Bao ‌ Thập Nhất nói ra những lời này, đau lòng không thể hô hấp, đây là v·ết t·hương lòng mà mẹ cô nói sao?

Sau khi Bao Thập Nhất rời khỏi văn phòng, toàn bộ văn phòng đều an tĩnh lại.

Yên tĩnh đến đáng sợ!

……

Nữ lão sư trầm mặc không nói, nàng bỗng nhiên cảm thấy Bao Thập Nhất nói không sai, nàng tự cho là đúng thiện lương thật sự là có chút buồn cười, nàng tại sao lại muốn cho Bao Thập Nhất chuyển trường, rời khỏi nơi này.

Bởi vì cô cũng giống như những người đó, trong lòng cô đã cho rằng phát sinh chuyện x·âm p·hạm t·ình d·ục như vậy, là một chuyện không vẻ vang, đáng xấu hổ, không nên để cho người ta biết.

Bao Thập Nhất cần phải rời khỏi nơi này, đi đến một nơi không ai biết chuyện này, bắt đầu lại từ đầu.

Suy nghĩ của nàng và ‌ những người đó giống nhau, thật sự rất buồn cười.

Nữ lão sư chẳng biết từ lúc nào, trên mặt đã tràn đầy nước mắt, trái tim của nàng đang bị dày vò, những lời ‌ của Bao Thập Nhất thật sự là đang khảo vấn nàng, nàng cũng đang khảo vấn chính mình.

……

Hứa Uyển Thanh, ngược tâm giá trị+50!

Điền Cầm, giá trị thương tâm+25! “

Hồ Đình, giá trị đau lòng+26!

……

What? Nói ra những lời này chính ta cũng cảm động vậy mà mới được một chút năng lượng tiêu cực như vậy!

Bao Thập Nhất đi ra khỏi phòng học, nhìn trên tấm màn ánh sáng hiện lên thu thập năng lượng tiêu cực giá trị, không khỏi trong đầu đối với hệ thống nói: "Xem ra, ta hẳn là muốn trả thù xã hội ác hơn một chút, tiếp tục thương tổn lẫn nhau."

"Lần này so với lần đầu tiên của ngươi đã tốt hơn rất nhiều rồi..."

Hệ thống cười dâm đãng trả lời: "Bất quá, trả thù con đường chưa hoàn thành, ma c·hết sớm ngươi còn cần cố gắng."

"Tuyệt đối không thể kiêu ngạo, ta xem trọng ngươi nha..."

……

Nếu như văn phòng ánh ‌ mắt là súng laser như vậy đợi đến phòng học sau đó thì một đám thì đều đổi thành AK47!

Loại v·ũ k·hí chiến đấu khác nhau, ‌ lực sát thương không giống nhau.

Đứng ở trên bục giảng, ‌ nhìn trong phòng học một đám hoặc là đồng tình, hoặc là tò mò, hoặc là quan tâm. Mỗi một ánh mắt đều là một viên đạn, điên cuồng hướng Bao Thập Nhất g·iết tới.

Bao Thập Nhất bất động như núi, ‌ lần nữa dùng 45 độ góc nhìn lên bầu trời, mê ly thương cảm tuyệt vọng thống khổ lại mang theo quật cường ánh mắt, trên mặt là tươi cười tươi đẹp, nói ra: "Nhìn thấu hắc ám mới có thể ngây thơ như lúc ban đầu!"

……

Bao Thập Nhất nhìn bạn học dưới đài, khóe miệng giương lên, trong mắt hiện lên một tia tươi cười âm hiểm, tiểu thiên nga màu đen trong lòng đang vui vẻ đắc ý thu thập giá trị năng lượng tiêu cực.

Lại đây, tổn thương lẫn nhau đi...

Bao Thập Nhất nhìn bạn học, giống như là nhìn một đống lớn năng lượng tiêu cực giá trị biết đi đang chờ người tới lấy...

Truyện CV