Trước đây Thomas không quá khó chịu với Malfoy, ít nhất lúc đầu gặp mặt nó vẫn tương đối lịch sự. Nhưng càng về sau thì thằng nhóc đó cứ như con ruồi lượn lờ khiến người ta thật khó chịu. Thành tích học tập của nó rất tốt, chỉ xếp sau Hermione Granger, thế nhưng nó hành động cứ như không có não vậy. Tìm đủ mọi cách khiêu khích Harryvà Ron, thậm chí Thomas nằm cũng trúng đạn.
Mọi truyện tệ hơi khi có thông báo vào thứ 5 tới nhà Gryffindor sẽ học bay với nhà Slytherin.
Harry rầu rĩ:
- Sao mà khéo sắp đặt! Mình sẽ lại bị biến thành một thằng đần trước mặt thằng Malfoy cho mà coi!
Ron an ủi nó:
- Đừng nghĩ đần độn như vậy chứ! Thằng Malfoy lúc nào cũng khoe khoang là nó giỏi môn Quidditch. Nhưng mình biết thằng ấy chỉ giỏi nói thôi!
Thomas thì hứng thú thiếu thiếu. Bay cũng không tệ, nhưng học cùng một đám Slytherin thì thật chả thể chịu nổi. Bọn đó sẽ kiếm đủ cách khiến cho học sinh nhà Gryffindor khó chịu. Sao không ghép nhóm cho nhà Gryffindor với Hufflepuff ấy, Ravenclaw cũng không tệ.
Đột nhiên Thomas nhớ tới sự kiện sẽ xảy ra sau buổi tập bay đầu tiên. Thế là nó kiếm cớ lừa gạt Harry và Ron để lôi kéo 2 đứa đi luyện tập ma chú đối luyện với nó.
Tuy nhiên khó chịu vì phải học cùng lũ rắn lục nhưng cũng không quá ảnh hưởng của đám tân sinh với cây chổi bay. Ron với Seamus thì đua nhau nổ về việc chúng bay hồi còn ở nhà. Thomas thậm chí còn thấy Hermione trích dẫn đủ thứ mẹo mà nó đọc được ở trong sách mà không thèm để ý đến việc mọi người xung quanh đang phát ngán cả lên. Thật may đám cú đã cắt ngang bài diễn thuyết chán ngắt đó.
Ngày hôm ấy, con cú của Neville mang tới cho nó một gói quà nhỏ của bà gửi. Thằng bé hồi hộp mở gói ra: một quả cầu thủy tinh to bằng hòn bi ve lớn, bên trong mù mịt khói…
Neville giải thích:
- Đây là trái cầu Gợi Nhớ. Bà biết mình hay quên nên bà gởi cho mình. Trái cầu này sẽ nhắc mình những chuyện mình quên làm. coi nè, mình chỉ cần nắm chặt nó như vầy, nếu nó chuyển màu đỏ... Ah!
Mặt Neville bí xị, bởi vì trái cầu đang đổi sang màu đỏ tía:
- Chắc… chắc mình lại có chuyện gì quên làm rồi…
Neville đang cố nhớ xem mình đã quên mất cái gì thì Draco Malfoy đi ngang qua bàn của nhà Gryffindor và đưa tay chộp lấy trái cầu Gợi Nhớ trên tay Neville.
Harry và Ron đứng phắt dậy, Thomas cũng mịt mờ cầm lấy đũa phép. Nó đang tính nếu 2 thằng bạn lao vào nó sẽ không ngại mời Malfoy thử nghiệm uy lực của im lặng thi pháp mà nó mới tập được. Nhưng lúc ấy giáo sư McGonagall, người phát hiện ra rắc rối nhanh hơn hết thảy các giáo viên khác, đã có mặt trong nháy mắt.
- Chuyện gì đó?
- Thưa cô, Malfoy giựt mất trái cầu Gợi Nhớ của con.
Malfoy đành cau có bỏ trái cầu xuống.
- Con chỉ coi thôi mà.
Rồi nó chuồn đi, Crebbe và Goyle lẽo đẽo theo sau.
Tầm 3 rưỡi chiều, học sinh nhà Gryffindor vội vã xuống sân để bắt đầu khóa học bay. Trời hôm ấy, trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa.
Bọn học sinh nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn. Nghe nói chất lượng của đám chổi này không được tốt cho lắm. Hàng không mất tiền mà, đâu thể đòi hỏi một dám Nimbus 2000 được.
Giáo viên môn Bay, Hooch phu nhân, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.
Bà quát:- Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!
Cái chổi bên cạnh Thomas tả tơi như sản phẩm của thế kỷ trước. Trong thế giới phù thủy này không có khái niệm hạn sử dụng hả trời.
Hooch phu nhân đứng phía trước ra lệnh:
- Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN.
Mọi người gào to:
- LÊN.
Cây chổi của Harry lập tức nhảy tõm vô tay nó. Trong lớp, chỉ có vài giây làm được như vậy. Chổi của Thomas nằm yên không nhúc nhích. Cây chổi này chắc chắn là đồ bỏ đi. Đúng vậy, tuyệt đối vấn đề nằm ở cây chổi. May mắn thay, có một đống chổi cũng nằm im thin thít, chí ít không lo mất mặt.
Yêu cầu Hooc phu nhân đổi một cây chổi khác, ít tàn tạ hơn, Thomas đi về chỗ. Chỉ có điều ánh mắt nghi ngờ của bà làm Thomas thấy có gai sau lưng, rõ ràng là do cây chổi chứ đâu phải tại nó.
- Ê Thomas! Thay cây chổi mới cũng không làm mày khá lên đâu. – Malfoy nhảy ra giễu cợt.
- Câm mồm! Lần sau nhớ đánh răng ngày ba buổi Malfoy. Nếu mày không có tiền, tao không ngại cho mày mượn vài Galleon.
Draco Malfoy tính nói thêm gì đó. Có điều Hooc phu nhân đi đến, ánh mắt chim ưng của bà đã kết thúc cuộc nói chuyện đầy hữu hảo của 2 đứa học sinh.
Lần này Thomas không gặp bất cứ vấn đề gì với cái chổi mới. Nó vọt vào tay thằng nhóc ngay khi hiệu lệnh kết thúc.
Hooch phu nhân bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Draco Malfoy lần này xấu mặt khi bị Hooc phu nhân mắng là nhiều năm rồi vẫn làm sai.
- Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba… hai…
Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của Hooch phu nhân. Bà quát:
- Quay lại, trò kia!
Nhưng Neville đã phóng lên gần ba thước. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và…
Vèo!
Đúng lúc này.
- Wingardium Leviosa!
Một đạo ma chú chính xác tung ra khiến Neville thoát khỏi cảnh rớt như một quả dừa. Người ra tay là Thomas.
Lúc này Hooc phu nhân mới kịp phản ứng.
- Làm rất tốt trò Walker! 5 điểm cho nhà Gryffindor.
Các học sinh của nhà Gryffindor tiến lại gần để an ủi Neville. Lúc này mặt nó trắng bệnh, đôi môi thì tái nhợt còn nước mắt cứ trào ra. Thậm chí nó còn không nghe được mọi người gọi lớn ngay bên cạnh. Hooch phu nhân cúi xuống bên Neville, bà gọi nó, khẽ lay vai nó nhưng không khả quan. Bà quay lại nói với cả lớp:
- Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy.
Neville, nước mắt ràn rụa lê bước theo chân Hooc phu nhân. Bà quàng cánh tay qua vai Neville để dìu nó đi.
Cả hai vừa đi khỏi là Malfoy phá lên cười:
- Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?
Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng.
Parvati Patil quát:
- Im đi, Malfoy!
Pansy Parkinson, một con bé xấu tính nhà Slytherin châm chọc:
- Ooh! Parvati bênh thằng Longbottom đó hả? Không ngờ mày lại thích mấy con chó nhỏ khóc nhè đó, Parvati!
Chợt Malfoy kêu to:
- Nhìn nè!
Rồi nó chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ.
- À, của bà thằng Longbottom gửi cho nó đây mà!
Trái cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Malfoy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Harry điềm tĩnh nói:
- Đưa nó đây, Malfoy!
Mọi người ngưng nói chuyện để theo dõi.
Malfoy cười một cách kinh tởm:
- Tao nghĩ tao sẽ để ở chỗ nào mà thằng Longbottom dễ tìm thấy. Ngọn cây thì thế nào?
Harry hét lên:
- Đưa nó đây!
Malfoy nhảy lên cán chổi và bay vút lên. Lượn lên ngọn cây, nó gọi xuống:
- Lên đây mà lấy nè, Potter!
Harry túm lấy chổi. Hermione kêu lên:
- Đừng! Hooch phu nhân đã bảo không được rời chỗ. Bạn làm cho tụi này bị vạ lây bây giờ!
Harry không đếm xỉa gì đến lời cô bé. Nó trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất và phóng vọt lên không trung.
Harry đột ngột xoay cán chổi hướng về Malfoy, đối diện với Malfoy trong không trung. Mặt Malfoy đanh lại. Harry bảo:
- Đưa nó đây. Nếu không tao sẽ đấm mày văng khỏi cán chổi đó.
- Chắc không?
Malfoy cố giữ giọng chế nhạo, nhưng trông nó có vẻ lo lắng rồi. Harry biết phải làm gì. Nó chồm tới và nắm chặt cán chổi bằng cả hai tay, phóng thẳng tới Malfoy. Malfoy chỉ kịp né tránh trong tích tắc. Harry xoay lại tức thì và nắm cán chổi thật chắc. Phía dưới mặt đất, tiếng vỗ tay rào rào. Harry hét:
- Ở đây chẳng có thằng Crabbe, thằng Goyle để cứu mày đâu!
Chắc là Malfoy cũng vừa nghĩ tới điều đó, mặt nó tái đi. Nó hét to:
- Trả cho mày nè, ráng mà chụp đi!
Nó quăng mạnh trái cầu lên trời rồi vội vàng hạ xuống mặt đất.
Khi Malfoy chuẩn bị chạm đất cái chổi của nó đột nhiên có vấn đề. Thằng nhóc nhà Slytherin cắm mặt xuống đất và lăn đi vài vòng. May cho nó là lúc này không có người nào thèm để ý đến màn tiếp đất rẻ tiền đó.
Harry lao theo trái cầu nhanh như một mũi tên. Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Harry đã chụp gọn nó. Khoảng cách vừa kịp để nó kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu Gợi Nhớ trong tay.
- HARRY POTTER!
Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới. Chân Harry run rẩy đến nỗi nó đứng không vững.
- Chưa bao giờ trong đời … kể từ khi ta ở Hogwarts…
Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:
- Sao con dám… Con có thể bị gãy cổ!
Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ…
- Tôi không hỏi trò, trò Parvati!
- Thưa, nhưng mà tại Malfoy…
- Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay.
Thomas quay sang nhìn vẻ mặt đắc thắng của Malfoy. Có vẻ cú ngã vừa rồi không để đầu nó khôn ra thêm chút nào.
- Mày đắc ý gì thế Malfoy? Mày nghĩ nếu Harry có vấn đề thì thằng đầu têu như mày sẽ an ổn à? Lên nhớ mày là thằng ăn cướp, gây hấn đống thời leo lên chổi trước. Hay mày cho rằng ông bố thuần huyết của mày là một phù thủy còn vĩ đại hơn cả Gs.Dumbledore?
Nụ cười của Malfoy cứng lại. Nó cũng chỉ là một thằng nhóc 11 tuổi, những lời đe dọa của của Thomas thực sự có uy lực.
- Hừ! Ngu xuẩn!
Quay qua động viên Ron, Thomas lui ra một góc lấy một quyển sách nó cất kỹ để đọc nếu có thể. Theo nó biết thì Harry sẽ chẳng có vấn đề gì, thậm chí còn chuẩn bị ăn mừng nữa.