1. Truyện
  2. Hắc Ám Trở Lại
  3. Chương 35
Hắc Ám Trở Lại

Chương 35: Mộ địa sụp đổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ngươi dám!”

Nữ tử thổi sáo vô cùng phẫn nộ, thế nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, một kiếm kia quá nhanh khiến nàng không kịp phản ứng, thân thể lúc này không tự khống chế mà ngã xuống dưới, trong suốt quá trình ánh mắt nữ tử này không hề chớp lấy một cái như muốn khắc lấy hình bóng tu sĩ trước mặt vào trong đầu, người này chắc chắn sẽ phải chết!

“Ngươi trốn không thoát!”

Nữ tử thổi sáo lẩm bẩm sau đó thân thể như diều đứt dây rơi xuống, mà thiên kiêu tu sĩ lúc này vành mắt cũng đã đỏ tươi, hắn vốn dĩ đã sớm biết nơi đây có tia khí tức của Cổ Hoàng, thậm chí mọi thông tin trong phiến mộ địa này hắn cũng tự tin là người nắm rõ nhất, thế nhưng tại đây hắn không chỉ phải nhận một đả kích mà là tận hai cái.

Việc thứ nhất đương nhiên là tia Cổ Hoàng khí tức kia ngang nhiên bị một tu sĩ cướp đi ngay trước mắt, còn việc thứ hai là tại bên trong ảo cảnh trên thảo nguyên.

Trên thực tế, mỗi tu sĩ đều bị tiến nhập vào bên trong ảo cảnh trên thảo nguyên tương tự như Trường Nam lúc trước, cũng đều diễn ra một màn huyết tinh, tuy nhiên khác ở chỗ tu vi Trường Nam thời điểm đó quá mạnh, hắn dù có chật vật nhưng cũng dẫm đạp lên tất cả một đường quật khởi, thế nhưng những tu sĩ còn lại thì khác, bọn chúng tựu đã bị giết chết tại trong ảo cảnh, sau đó mới có một màn ngã khỏi mỏm đá phát sinh.

Mà tên tu sĩ thiên kiêu này cũng không ngoại lệ, hắn bên trong ảo cảnh cũng điên cuồng diệt sát, thần thông tất cả đều hiển lộ ra, thế nhưng có một thân ảnh của một thiếu niên lại khiến hắn không thể không chật vật, thậm chí có những lúc tên tu sĩ thiên kiêu này tưởng chừng như đã bị chém chết, thiếu niên kia một thân một kiếm huyết vũ thiên địa.

Dẫu sao đó cũng chỉ là trong ảo cảnh, ngoài bản thân ở bên trong ra những người còn lại đều là do quy tắc của phiến thiên địa này tạo thành, còn không có hình thành đi tri giác, cho nên tu sĩ thiên kiêu vẫn là vượt đi qua.

Một màn này không chỉ phát sinh tại tu sĩ thiên kiêu, toàn bộ tu sĩ ở đây đều như vậy, bao gồm có cả nữ tử thổi sáo, chỉ có Dương Thiên Long hắn trong ảo cảnh như đã quen thuộc với Trường Nam nên mới tránh đi được một kiếp, cũng nhờ có một thoáng lợi dụng quy tắc sơ hở này Dương Thiên Long mới thu được Linh Tiên Thảo, đem nó từ ảo cảnh trở về thực tiễn.

Thời khắc này tu sĩ thiên kiêu cũng đã nhận ra người trước mặt, dù thân ảnh có không giống nhưng hắn dựa trên thần thông đối phương hiển lộ ra phần nào cũng có suy đoán:

“Là ngươi!”

Tu sĩ thiên kiêu gầm lên giận dữ, hai tay bấm luyện pháp quyết, bầu trời bỗng nhiên một mảnh đen kịt, phía bên trên bóng tối, một hư ảnh khổng lồ tựa như khinh khí cầu dần dần phủ xuống, xung quanh nó từng đạo xúc tu rõ ràng hiển lộ, lúc này thiên địa như thất sắc, phong vân bạo khởi, linh khí bị ô nhiễm.

Trường Nam đang trên không trung con ngươi co rụt lại, hắn như vậy nhưng xem ra cũng không còn nhiều sức lực có thể chống cự, có thể tưởng tượng một chiêu này đi qua hắn chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Mà tu sĩ thiên kiêu phía bên kia lúc này thân thể gầy đi vài vòng, tròng mắt hắn đen kịt, hiển nhiên để sử dụng thần thông này hắn cũng đã phải đi đến cực hạn của bản thân, tu sĩ thiên kiêu mở miệng, giọng nói khàn khàn pha lẫn chút khó khăn:

“Ch…Ch… Chết!”

Uy áp phủ xuống ngày một gần thế nhưng đúng vào lúc này Dương Thiên Long ngồi bên dưới mỏm đá của mình bất chợt mở mắt ra, hắn khẽ nhếch miệng lên cắn chót lưỡi phun ra một chữ:

“Phong!”

Chữ này vừa ra tu sĩ thiên kiêu phía bên trên nhất thời cảm thấy không đúng, hắn thân thể như cứng đờ, mà tu vi lại một ngày một giảm xuống, cho đến cuối cùng thân thể hắn không tự chủ được mà cũng ngã xuống, đạo khinh khí cầu khổng lồ trên bầu trời cũng dần dần tan biến đi theo.

Đây là Dương Thiên Long bố cục hướng về phía tu sĩ thiên kiêu, kể từ khi đi cùng hắn Dương Thiên Long cũng đã âm thầm hạ một lệnh cấm chế để phục vụ cho việc tẩu thoát về sau, Dương Thiên Long tại trong tông môn hắn vậy mà lại chủ tu một bộ công pháp liên quan đến cấm chế, mà cấm chế này đặt lên người tu sĩ thiên kiêu đã phong ấn đi tu vi của hắn, thời gian tuy không được dài nhưng như thế cũng là quá đủ.

Mà việc Dương Thiên Long sử dụng cấm chế này cũng là do hắn đã nhận ra người phía trên kia không phải là Phi Vân Sơn mà chính là Trường Nam, đây cũng là vì bản thân hắn mà lưu lại hậu thủ, hắn biết rất rõ con người của Trường Nam, nếu như để hắn nợ một ân tình thì hết thảy đều đáng giá, cho nên mới nói Dương Thiên Long con người hắn rất khéo đưa đẩy có thể co ra rút vào rất hợp lý trong mọi tình huống.

Trường Nam nhìn hết thảy một màn này, hắn đảo mắt nhìn qua Dương Thiên Long, Dương Thiên Long cũng là hướng hắn cười cười, hiển nhiên chuyến đi lần này gã thu hoạch cũng không nhỏ, Trường Nam sau đó ánh mắt quét về phía nữ tử thổi sáo và tu sĩ thiên kiêu hai người sát khí nổi lên, hắn biết sự việc lần này hắn và hai người bọn chúng sẽ không chết không thôi, thế là Trường Nam Nghịch Thiên Kiếm trên tay vừa định hướng hai tên kia mà đoạt mệnh thì đúng vào lúc này đại biến phát sinh.

Nơi đây đại địa chấn động, toà đại cung tầng tầng đổ sụp, những dãy núi liên miên cũng là như vậy, sau đó Trường Nam đám người như cảm nhận có một luồng khí tức ác ý muốn đẩy bọn chúng đi ra, cuối cùng bọn chúng thân thể không tự chủ được mà bị truyền tống đi.

Mà phiến mộ địa này cũng tầng tầng sụp đổ, mọi dấu vết của năm tháng chìm dần vào dòng nước biến mất vô ảnh vô tung, có thể vào những năm tháng rất lâu sau này nó sẽ lại một lần nữa xuất hiện trong thiên địa, cũng có thể sẽ không bao giờ trở lại được nữa.

Trước khi phiến mộ địa này hoàn toàn bị nhấn chìm đâu đó có giọng nói tang thương truyền ra:

“Túc ma niệm hằng bôn na áp, ni phụng chỉ vu ca nạp la, đạo của lão phu là đúng hay sai?”

Mà lúc này còn có một giọng nói khác cũng truyền ra, giọng nói này như rất nhỏ mà lại cũng như rất to vang vẩn khắp mộ địa, giọng nói này còn tang thương cổ lão hơn giọng nói lúc trước rất nhiều:

“Đạo của ngươi sai rồi, đạo của đại lục này sai rồi, đều sai cả rồi!”

Vô Hải Đảo, hòn đảo lúc trước đám người Trường Nam tụ họp trước khi tiến nhập vào bên trong mộ địa, sở dĩ gọi là Vô Hải đảo bởi vì nơi đây mặc dù diện tích không lớn nhưng lại nằm giữa lòng sông Cấm rộng lớn câu thông với biển Thượng Lưu.

Hòn đảo này vô cùng hoang sơ, cũng chưa từng có ác ma đặt chân đi qua nhưng cũng không phải là một nơi an toàn, dã thú cùng với những tồn tại quỷ dị trong lòng sông luôn luôn là mối nguy cơ tiềm tàng, mặc dù nhân tộc cũng có nhận biết về hòn đảo này nhưng cũng là chưa từng đưa thường dân tới sinh sống đi qua.

Lúc này, tại Vô Hải Đảo một nơi nào đó bên trong, Trường Nam trong hôn mê chợt mở bừng mắt ra, hắn thân thể đầu tiên là truyền đến tầng tầng đau nhức, không lâu sau hắn cũng đã có nhận diện về nơi đây:

“Ta đã hôn mê bao lâu rồi?”

Trường Nam điều tức hơi thở, đan dược chữa thương cũng là được hắn sử dụng đi qua, ba ngày sau rốt cục thương thế của hắn cũng được cải thiện đi không ít mặc dù còn chưa có hoàn toàn bình phục.

“Nên trở về tông môn.”

Trường Nam đứng dậy tựu muốn rời đi thế nhưng đúng vào lúc này, phía sau có giọng nói một đám người truyền đến:

“Đứng lại!”

Trường Nam cước bộ dừng lại, đám người phía sau một đám đạo bào màu đỏ, tu vi đều đã Ngưng Khí đại viên mãn, bọn chúng sau khi nhìn thân ảnh của Trường Nam sau đó lại nhìn bức ảnh trước mặt rồi hét lớn:

“Chính là hắn! Hắn là một trong những người thiếu chủ nói tới, bắt hắn lại!”

Sau đó một đám đều lao vọt tới Trường Nam, Trường Nam con ngươi co rụt, biết đại hoạ còn chưa đi qua hắn Nghịch Thiên Kiếm trong tay lao mạnh tới.

Không lâu sau nơi đây đại lượng tu sĩ áo bào đỏ mạnh mẽ lao tới, thậm chí còn có cả tu sĩ Trúc Cơ, thế nhưng tới nơi lúc chỉ thấy dưới mặt đất toàn là xác chết, vết tích chiến đấu vẫn còn đang tại, lúc này bên dưới bỗng truyền đến một tiếng rên rỉ:

“Cứu… cứu ta!”

Chủ nhân của âm thanh rên rỉ này là một tu sĩ áo bào đỏ, hắn cả người suy yếu đến cực điểm, phía trước ngực hắn còn xuất hiện cự đại vết chém trông thấy mà kinh người, người này bộ dáng nếu như không nhanh tựu sẽ chết trong một thời gian ngắn.

Lúc này một tu sĩ Trúc Cơ tiến đến nói:

“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

Tu sĩ nằm dưới mặt đất khó khăn chỉ vào bức ảnh khắc hoạ một gương mặt, chính là dựa theo bộ dáng của Phi Vân Sơn mà nói:

“L…Là… hắn! Nhanh đuổi theo, hắn đi về hướng này!”

Tu sĩ vừa nói vừa phun ra liên tiếp những ngụm máu tươi sau đó cũng là hôn mê đi qua, những tu sĩ áo bào đỏ lúc này đại lượng đều vọt về hướng mà tu sĩ trọng thương kia chỉ, phần còn lại thì đưa tên tu sĩ này về con tàu của tông môn đang cập bến bên ngoài hòn đảo để chữa thương.

Thời gian một tháng kể từ ngày mộ địa sụp đổ, những tu sĩ áo bào đỏ không ngừng tìm kiếm xung quanh nhưng rốt cục cũng không thu hoạch được gì, bọn chúng bất đắc dĩ phải rời đi.

Mà bên trong một khoang tàu của con tàu rộng lớn này tên tu sĩ hấp hối lúc trước cũng tỉnh lại:

“Ngươi tỉnh rồi.”

Phía bên cạnh, một giọng nói của một tu sĩ bộ dáng trạc tuổi hắn nói ra.

Tu sĩ hấp hối lúc trước giọng nói vẫn còn chút suy yếu mở miệng:

‘Đây là…?”

Đây là chu thuyền của tông môn, chúng ta đang trở về rồi.

Tu sĩ hấp hối gương mặt như nhớ ra việc gì đó nói:

“Bắt được bọn chúng chưa?”

“Không tìm thấy ai cả, bọn chúng có thể đã chết cũng có thể bằng một cách nào đó rời đi, dẫu sao trọng điểm vẫn là tên tu sĩ này, hắn nắm giữ Cổ Hoàng khí tức.”

Tu sĩ bên cạnh này vừa nói ngón tay vừa chỉ vào chân dung của Phi Vân Sơn.

Sau đó tu sĩ này lại nói:

“Triệu Trung, ngươi mau chóng hồi phục đi, trở lại tông môn chắc chắn đại sự cần chúng ta xử lý nhiều, nhất là thời điểm này khi thiếu chủ đang bị trọng thương.”

Tu sĩ kia nói xong đứng dậy cất bước rời đi, mà tu sĩ hấp hối có danh tự Triệu Trung lúc này ngồi dậy, gương mặt biểu tình vẫn còn đau nhức, thế nhưng ánh mắt lúc này lại lấp lánh quang mang, hắn vậy mà không thật sự là Triệu Trung, hắn là Trường Nam sử dụng Hắc thư mà mô phỏng lại, lúc đó cũng chính Trường Nam tàn nhẫn với bản thân tự sử dụng Nghịch Thiên Kiếm lưu lại một đạo vết thương trên người, việc hắn suy yếu hôn mê hoàn toàn là sự thật, màn kịch này quá hoàn hảo đến mức không phát sinh bất cứ nghi ngờ nào, mà trong quá trình hôn mê Trường Nam cũng không có lo sợ bại lộ thông tin, hắn hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Hắc thư.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Truyện CV