1. Truyện
  2. Huyết Họa Tu Chân Giới
  3. Chương 14
Huyết Họa Tu Chân Giới

꧁༺༒ Chương 13 ༒༻꧂: Bản Năng Chiến Đấu - Sinh Tử Coi Nhẹ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

..-oo..-

Nhìn qua thi thể đầy đất, xuân đức lúc này hỏi lan lan ở trong đầu:

“tiểu lan, giết xong quái vật rồi huynh bây giờ cần làm gì?”

Lan lan ở trong đầu hắn ngay lập tức đáp lại:

“huynh không cần làm gì cả, việc còn lại để muội giúp huynh, bí pháp thôn phệ sinh mệnh cùng hấp hồn không phải cảnh giới hiện tại của huynh của có thể lĩnh ngộ được, khi nào cảnh giới của huynh đủ cao có thể lĩnh ngộ được bí pháp thì khi đó mới không cần muội giúp đỡ nữa.”

Nghe được cái giải thích dài dòng của lan lan thì xuân đức cũng rõ ràng, bản thân hiện tại không thể học được cái bí pháp hấp hồn hấp huyết gì đó nên mọi việc đều phải phiền tới lan lan.

“ừm, cảm ơn tiểu lan, vậy muội giúp huynh một chút.”

Lan lan nghe vậy thì nói:

“không có gì, đây là việc mà muội nên làm mà. huynh đợi một chút, một khi bi pháp thi triển ra thì thương thế của huynh rất nhanh sẽ khôi phục.”

Sau khi lan lan nói xong thì từ bên trong cơ thể của xuân đức tràn là lực lượng vô danh, lực lượng vô danh kia bao phủ lấy tất cả chiến trường nơi đây.

Bị lực lượng vô danh bao trùm, thi thể của những con quái vật nhanh chóng phân rã, hóa thành cát bụi rơi trên mặt đất, đồng thời từ bên trong cơ thể nó một luồng ánh sáng sinh mệnh màu xanh cùng một luồng sinh hồn màu trắng bay ra ngoài, bay về phía xuân đức.

Những sợi sinh hồn cùng sinh mệnh kia nhanh chóng chui vào bên trong người hắn, giúp hắn khôi phục vết thương, đồng thời một lần nữa tái tạo nâng cao tố chất thân thể cùng linh hồn hắn. xuân đức lúc này để có thể cảm nhận được một sự thăng hoa trong linh hồn của bản thân, một cảm giác thoải mái không nói nên lời.

Có điều quá trình này rất nhanh thì kết thúc, sau khi kết thúc thì xuân đức phát hiện các vết thương lớn nhỏ trên người hắn đã biến mất không thấy đâu, thân thể một lần nữa khôi phục hoàn mỹ như lúc ban đầu.

Cũng ngay sau khi xuân đức hấp thu xong sinh hồn cùng sinh nguyên của đám quái vật nơi đây thì từ bên trên cơ thể hắn tản mạn đi ra một loại khí tức sát phạt làm người ta run sợ.

Cảm nhận thân thể của mình, lại nhìn thương thế trên người thì xuân đức không khỏi than sinh mệnh kỳ diệu, thế giới này đúng là cái gì cũng có.

Đúng lúc này ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, hàn mang trong mắt bạo xạ mà ra, xuân đức lúc này nhìn về một phương hướng, xuyên qua tầng tầng vật cản hắn nhìn thấy đám người lăng vân, triệu nhã.

“không ngờ nơi đây còn có mấy con chuột, hừ, các ngươi muốn chết vậy để ta tiễn các ngươi một đoạn đường. nói xong thì hắn định động thân mà đi.”

Có điều ngay lúc hắn vừa muốn đi thì vũ y lại kéo lại góc áo của hắn, nàng dùng thanh âm non nớt nói với hắn:

“đế cho tiểu y đi bắt bọn hắn giúp huynh.”

Nói xong thì nàng rút thanh đao đang cắm trên mặt đất, dắt vào phía sau lưng, sau đó cả người thoáng cái biến mất không còn thấy đâu.

…..

Ở nơi xa đám người lăng vân đột nhiên thấy xuân đức nhìn qua bên này thì trong lòng thoáng cái lạnh lẽo, trong lòng bọn hắn đều nhanh chóng sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Lăng vân lúc này mắng:

“chết tiệt, hắn xem thấu ẩn giấu của chúng ta, nhanh rút lui.”

Có điều hắn vừa nói xong thì cảm thấy cái ót đau nhói, một loại cảm giác mê muội truyền tới đầu khiến cho hắn trong giây lát hôn mê đi qua.

“bịch! bịch! bịch!”

Không những hắn mà những người ở bên cạnh hắn cũng gặp phải trường hợp tương tự, một đám đang có ý định bỏ chạy nhưng đều bị người đánh hôn mê bất tỉnh.

Nhìn qua mấy người trên mặt đất, vũ y trong mắt hiện lên hàn quang lạnh lẽo có điều suy nghĩ một chút nàng cũng không có lập tức hạ sát thủ giết chết mấy con ruồi đáng ghét này mà là mang đến cho xuân đức xử lý.

……

Sau một lúc lâu đám người lăng vân lần nữa tỉnh dậy, lúc bọn hắn tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm trên mặt đất, cả người bị trói chặt còn ở trước mặt bọn họ, ngồi ở cách đó không xa là một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng, trong đôi mắt chớp động hào quang thị huyết, ở bên cạnh hắn còn đang cắm một thanh kiếm màu lam giống như nước biển.

Bị ánh mắt của người kia nhìn qua thì đám người lăng vân liền cảm thấy hàn ý chạy dọc sống lưng, một loại cảm giác đè nén tới cực điểm khiến cho bọn hắn hô hấp mười phần khó khăn.

Đúng lúc này, thanh niên đang ngồi ở đối diện lành lạnh lên tiếng:

“các ngươi vì sao lại đi theo ta? các ngươi lại đã nhìn thấy những gì?”

Cảm nhận được hàn khí dày đặc bên trong lời nói của xuân đức thì người ở đây trên trán bắt đầu xuất hiện lấm tấm mồ hôi, bờ môi bọn hắn run run, muốn nói cái gì đó nhưng mãi không có nói thành lời.

Xuân đức lúc này đứng dậy, hắn rút ra “lam tinh kiếm” trong mắt hiện lên sát ý nồng đậm.

“xem ra các người đã nhìn thấy không ít, vậy thì không thể lưu các người lại rồi. ta cũng chỉ có thể tiễn các ngươi về gặp người thân nơi cửu tuyền, nếu có trách thì trách các ngươi nhìn thấy những gì không nên nhìn.”

Nghe được lời này của xuân đức lại nhìn thấy hắn mang theo “lam tinh kiếm” đi về phía bên này , cảm nhận trên người hắn một loại thì huyết khát máu thì trong số bảy người có đến bốn người bị dọa cho tiểu ra quần.

Bọn họ định nói cái gì đó nhưng tất cả mọi lời nói đều nghẹn ở cổ họng, bọn họ muốn cầu xin nhưng mà tất cả đều bị sợ hãi đè ép không thể nói ra, một loại cảm giác tử vong lan tràn khiến cho đám người chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn.

Nhưng mà rồi, ngay vào lúc này xuân đức ở phía đối diện đang đi qua bên này đột nhiên dừng lại. sắc mặt hắn vặn vẹo đến đáng sợ, tay phải đang cầm “lam tinh kiếm” cũng rơi xuống.

Tiếp đó hắn ôm đầu thống khổ quỳ trên mặt đất, mọi người thấy từ trong mắt hắn hai dòng huyết lệ chảy xuôi, trong miệng hắn thì liền tục lầm bầm.

“không cần giết người, không muốn, ta sợ hãi, các ngươi đừng đánh ta.”

Thanh âm của hắn mang theo sự bàng hoàng, run rẩy cùng bất lực. đám người lăng vân thấy vậy thì một trận kinh ngạc, bọn họ không biết là đang có chuyện gì xảy ra.

……

Cùng lúc này ở bên trong đầu của xuân đức đã hóa thành một mảnh chiến trường, đủ loại ý niệm thiện ác đan xen, không những thế còn có các loại ý niệm sợ hãi cùng lúc đó là vô số hồi ức đau thương mà chủ nhân của cái thân thể này gặp phải.

Cảm nhận được xuân đức thống khổ, sống không bằng chết thì lan lan nói:

“củ cải đại ca, để muội hủy diệt toàn bộ linh hồn chủ nhân của bộ thân thể này đi, có như vậy huynh mới chân chính nắm giữ thân thể này. bằng không cứ để như thế này lâu ngày huynh sẽ không là huynh nữa mà sẽ là người khác.”

Xuân đức nghe vậy thì lại thản nhiên mà cười:

“hắn xem như là người có ơn với huynh, hơn nữa hắn cũng là một người số khổ, huynh cũng không muốn giết hắn. hãy cứ để hắn sống, chung quy tới một ngày linh hồn huynh đủ mạnh sẽ phân ra cứu hắn một mạng, xem như đền ân tình.”

Nghe được lời nói của xuân đức thì lan lan trong lòng vừa kinh ngạc, vừa kinh phục lại có chút không đành lòng. nàng nhận ra xuân đức rất đặc biệt, nếu việc hắn nhận định là nên làm thì sẽ làm tới cùng, còn việc hắn không muốn làm thì có giết hắn cũng sẽ không làm, hắn máu lạnh vô tình lần đầu giết người mà giống như là sát thủ máu lạnh giết người triền miên nhưng đối với người có ân hắn lại dốc lòng đáp lại, khi nào hắn cảm thấy đủ thì mới thôi.

“vâng, lan lan biết rồi.”

……

Bị ảnh hưởng bởi vô số phân niệm của trương đức"chủ nhân của thân xác hắn đang ở" xuân đức cảm thấy linh hồn đang có cái gì đó biến đổi, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lựa chọn ngủ sau một bộ phận linh hồn, còn một bộ phận còn lại thì để đồng hóa các ý niệm kia.

…..

Sau một hồi giằng co, lúc này đây một bộ phận tính cách của xuân đức hợp lại cùng với một bộ phận khác tính cách của trương đức, về phần ý chí sát phạt thì xuân đức lựa chọn ngủ say bởi vì loại ý chí này là không cách nào cùng với ý niệm khác của trương đức dung hợp lại với nhau.

Sau khi đã thành, đau đớn biến mất. hắn lúc này lại một lần nữa đứng dậy, hắn lúc này giống như là một người khác, toàn thân tản mạn ra thanh xuân khí tức, trên khuôn mặt lại treo một nụ cười mười phần xấu xa.

Mọi người nhìn thấy ánh mắt tham lam và nụ cười xấu xa kia cảm thấy gió lạnh hiu hiu, rùng mình liên tục, bọn họ cuối thấp đầu xuống không dám nhìn thẳng.

Nhưng đúng lúc này, xuân đức lại nhìn qua mọi người hỏi:

" các ngươi là ai? làm gì ở đây? mà thôi vấn đề này không quan trọng, quan trọng là nhà các ngươi có giàu không?"

Đột nhiên bị hỏi như vậy một câu thì khiến cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên không thôi, một đám ngẩng đầu lên nhìn qua xuân đức, trong mắt lộ ra khác thường.

Lăng vân lúc này hướng phía xuân đức nói:

“thưa tiền bối, ta là lăng…ứ ứ...”

Lăng vân mới vừa mở miệng nêu ra tên tuổi thì bị xuân đức lấy một miếng rẻ bịt miệng lại, lăng vân bị rẻ bịt miệng chỉ có thể phát ra tiếng rên ư ử.

Xuân đức nhìn hắn có phần không thích nói:

" nhìn cái mặt đã thấy ghét rồi, đồ tiểu bạch kiểm, nằm ở đó mà đợi người nhà đến chuộc không thì ta bán ngươi vào thanh lâu."

Nghe được lời này thì những người khác đều trợn tròn mắt, một đám há hốc miệng ra.

Xuân đức nhìn qua bốn người liếm liếm môi nói:

“nhìn các ngươi một thân trang phục xa hoa thế này hẳn là con nhà quyền quý rồi. hắc hắc.”

Tiếp đó xuân đức lấy rẻ nhét vào miệng từng người sau đó mang vào bên trong hang.

…...

Trong hang tối, hai người nhã uyển cùng nhã phương lúc này đã tỉnh lại, các nàng đột nhiên thấy người đi vào rồi lại nghe mấy thanh âm.

“bịch...bịch...”

Nhìn về phía phương hướng phát ra thanh âm thì nàng thấy bảy người , nam nữ đều có, tất cả đều bị bị trói cùng bịt miệng phong tu vi đang nằm trên mặt đất, hai người nghi hoặc nhìn về nhà mình thiếu gia lên tiếng hỏi:

"tam thiếu gia bọn họ là ai vậy?"

Xuân đức lúc này thay đổi một bộ dạng, hắn không còn cái bộ dạng u sầu như lúc trước mà thay vào đó là vẻ tươi cười, hắn chỉ mấy người vừa bắt được nói:

" sơn tặc mới bắt được, đừng hỏi nhiều coi chừng bọn hắn ta vào chữa thương, mai phải về đế đô gấp, ta đã hứa đi cổ vũ cho tỷ tỷ ta."

Nghe được lời này của xuân đức, lại nhìn bộ dạng của hắn lúc này thì hai người nhã phương, nhã uyển đều mộng bức, các nàng có chút không biết thiếu gia nhà mình bị sao, làm sao chỉ một thời gian ngắn như vậy không gặp thì thay đổi nhiều như thế, có điều nghi hoặc các nàng cũng chỉ giữ trong lòng mà không nói ra.

Các nàng lúc này nhẹ gật đầu nói:

"vâng! tam thiếu."

......

Sáng hôm sau

"đã viết lại //"

Mời đọc stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào

Truyện CV