1. Truyện
  2. Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ
  3. Chương 9
Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ

Chương 9: Thiên Khuyết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ từ mở mắt, Âu Dương Huyền nhận ra mình đang nằm gục trên bàn.

Đêm qua hắn đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Giấc mơ về Nàng.

Kể từ khi Nàng mất, đã bao lâu rồi hắn không còn mơ về nó nữa ?

Thở dài một tiếng, Âu Dương Huyền vô thức liếc xuống cuốn sách đang đọc, vừa lúc đụng phải một dòng chữ:

“Tu luyện bắt đầu từ Tôi Thể, chia làm cảnh giới lớn, cảnh giới nhỏ.

Chúng bao gồm: Tôi Bì, Tôi Cốt, Tôi Huyết, Tôi Tạng và Tôi Mạch”

Âu Dương Huyền trố mắt nhìn, dòng chữ hôm qua còn làm khó hắn, hiện tại lại dễ hiểu đến vậy.

Dụi mắt cho tỉnh ngủ, hắn bắt đầu kéo xuống đọc câu tiếp theo:

“Tôi Thể tầng một được gọi là Tôi Bì Sơ Cấp, Tôi Thể tầng hai được gọi là Tôi Bì đỉnh phong.

Tôi thể tầng ba được gọi là Tôi Cốt Sơ Cấp, Tôi thể tầng bốn được gọi là Tôi Cốt Đỉnh Phong.

Cứ lấy đó mà suy , Tôi Thể tầng mười chính là Tôi Mạch đỉnh phong, cũng là giai đoạn quan trọng nhất trước khi bước vào Hóa Hải Cảnh”

Âu Dương Huyền hoàn toàn không nhầm, hắn hiện đã có thể đọc vanh vách những chữ cổ này.

Chẳng lẽ có liên quan đến giấc mơ đêm qua ?

Tuy hắn không biết tại sao lại như vậy, nhưng đây rõ ràng là một chuyện tốt.

Sự vui sướng trong hắn dâng lên, bắt đầu đọc hết cuốn này đến cuốn khác.

Tầng một đa phần lưu giữ sách liên quan đến lịch sử Lục Địa và Gia Tộc, do đó không bị giới hạn.

Chỉ có điều hắn không nhận ra, trong vô thức tốc độ đọc của hắn đang tăng lên một cách chóng mặt.

.....

Bên thác nước, Âu Dương Phong cũng tỉnh giấc.

Sự mệt mỏi đêm qua đã chấm dứt, thay vào đó là cảm giác dễ chịu bao phủ khắp toàn thân.

Đang muốn đứng lên, hắn chợt cảm giác có gì đó không đúng.

Tim hắn đập nhanh hơn bình thường, làn da đỏ ửng, tốc độ lưu chuyển của máu tăng cao một cách bất thường .

Đây chính là dấu hiệu Khí Huyết Như Cương, chỉ có được khi đạt đến Tôi Thể đệ ngũ tầng: Tôi Huyết.

Nhưng làm sao có thể, đêm qua hắn mới chỉ là Tội Thể đệ nhị tầng: Tôi Bì Đỉnh Phong, hiện giờ lại trực tiếp đột phá ba cấp độ, biến thành Tôi Huyết Sơ Kỳ.

Chẳng lẽ là do Uẩn Thể Dịch?

Không đúng, Uẩn Thể Dịch tuy không tệ nhưng tuyệt không có tác dụng nghịch thiên như thế.

Hắn lập tức ngồi xếp bằng, hai tay đặt trước bụng.

Tay trái mở lên, tay phải úp xuống, tạo thành tư thế cơ bản của thổ nạp.

Linh khí xung quanh bắt đầu tụ lại, thông qua huyệt Thủ Tâm ở lòng bàn tay trái tiến vào trong ngực.

Dòng khí đi tiếp lên đầu, vòng qua sau lưng, đi xuống hai chân, từ hai chân lên đến bụng, lại đi qua ngực, cuối cùng theo cánh tay phải thoát ra ngoài.

Cứ một vòng như thế được gọi là một tiểu chu thiên, mười lần như vậy là một đại chu thiên.

Âu Dương Phong thử thổ nạp vài lần, phát hiện kinh mạch hoàn toàn bình thường, không hề gặp cản trở.

Hắn mở bừng mắt:

“Kinh mạch của ta…kinh mạch của ta khôi phục rồi !HA..ha…ha.ha.hahahaha, thực sự khôi phục rồi”

Hắn cười, cười như điên dại, nhưng trong mắt lại ánh lên hai hàng lệ quang.

Hắn vốn là một thiên tài, cuối cùng bị ám toán mà tàn phế.

Ở thế giới này, điều đó tương đương với cái chết.

Suốt hai năm qua, hắn chịu biết bao sự ghẻ lạnh và khinh bỉ từ gia tộc.

Tuy bên ngoài hắn không nói gì, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là thiếu niên, làm sao không đau khổ.

Biết bao nhiêu đêm, hắn không ngừng khổ luyện, thất bại rồi lại khổ luyện, rồi lại thất bại.

Biết bao nhiêu lần đôi tay hắn chảy máu, thân thể rã rời nhưng kết quả thu lại vẫn là con số không tròn trĩnh.

Mỗi lần như vậy hắn lại hận, hắn hận sự vô dụng của bản thân, hận những kẻ đã gây ra chuyện này, hận sẽ vĩnh viễn không thể báo thù.

Cho đến hôm nay !

Âu Dương Phong đứng dậy, ngửa cổ lên trời mà gầm thét:

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

“PHỤ THÂN, MẪU THÂN, GIA GIA, CÁC NGƯỜI CÓ THẤY KHÔNG, TA LẠI CÓ THỂ TU LUYỆN RỒI, LẠI CÓ THỂ TU LUYỆN RỒI…TA KHÔNG PHẢI PHẾ VẬT, KHÔNG PHẢI PHẾ VẬT”

Tiếng hét của hắn vang vọng khắp khu rừng, như giải tỏa đi nỗi uất hận đã kìm nén suốt bao năm.

Cuối cùng hắn giơ tay lên trời:

“Âu Dương Phong ta xin thề, những gì ta phải chịu trong suốt hai năm qua, ta nhất định sẽ đòi lại toàn bộ.

Những kẻ đã gây ra chuyện này, sẽ có ngày ta khiến chúng phải trả giá”.

Mang theo lòng căm thù, mang theo nhiệt huyết vì khôi phục.

Hắn vác chiếc bao lên lưng, quay người rời khỏi khu rừng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Bên trong Tàng Thư Các có một bóng người đang ngồi, xung quanh chất đầy sách là sách.

Khuôn mặt Âu Dương Huyền lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng tinh thần thì sáng ngời.

Rốt cuộc hắn đã biết đây là nơi nào.

Nơi mà hắn tới là một mảnh đại lục có tên: THIÊN KHUYẾT.

Sở dĩ có cái tên này vì thời rất xa xưa, từng xảy ra một trận chiến.

Không ai biết đó là cuộc chiến của ai, vì sao họ chiến đấu, chỉ biết nó khiến cho sông ngòi bốc cháy, đại lục tách rời, bầu trời giống như nứt ra làm đôi, từ đó sinh ra cái tên THIÊN KHUYẾT.

Đại lục này người người tu luyện, chính là lấy võ vi tôn, vì tu mà sống.

Nơi hắn ở là Linh Hư Thành, thuộc Thanh Bằng Châu, do Thiên Khôn Vương Triều quản lý.

Bên cạnh Thiên Khôn Vương Triều còn ba đại Vương Triều khác có cấp độ tương đương.

Mỗi Vương Triều sẽ quản lý hai Châu, tám Thành, gộp chung lại là tám châu, ba mươi hai thành.

Với diện tích như vậy, thật khó tin khi nó chịu khống chế của một thế lực duy nhất : Liên Minh Tứ Trụ.

Cái gì gọi là Liên Minh Tứ Trụ ?

Chính là Nhất Môn, Nhất Giáo, Nhất Tông, Nhất Phái.

Nhất Môn, Hóa Kiếm Môn.

Nhất Giáo, Thiên Nguyệt Giáo.

Nhất Tông, Địa Ẩn Tông.

Nhất Phái, Vũ Yên Phái.

Bản thân người viết sách cũng không biết vị trí chính xác Liên Minh nằm ở đâu, chỉ biết mỗi Vương Triều đều có phân bộ của nó.

Việc tuyển chọn diễn ra vô cùng khắt khe, thường chỉ lấy người từ các gia tộc ở tám châu, tứ quốc.

Riêng tam thập nhị thành có thể vào được là cực kỳ hiếm.

Điều này xuất phát việc tam thập nhị thành tài nguyên ít ỏi, khó có thể so sánh với Châu Quận hay Hoàng Tộc Đế Đô.

Nghe đồn vài trăm năm trước Linh Hư Thành cũng có một người vào được, chính là con trai Thành chủ khi đó.

Gấp cuốn sách lại, Âu Dương Huyền lấy trong áo ra một chiếc nhẫn màu đen.

Điểm khác biệt giữa Hóa Hải Cảnh và Tôi Thể Cảnh không chỉ nằm ở việc sử dụng linh lực, mà còn ở khả năng vận dụng thần thức.

Con người có Lục Thức: Mắt để nhìn, Mũi để ngửi, Tai để nghe, Lưỡi để nếm, Tay để sờ.

Năm thức này hoạt động mạnh mẽ nhất khi thức, nhưng đóng lại khi ngủ, chỉ có Thần thức là luôn hoạt động.

Thần thức đến từ Tâm, sâu nữa là Hồn, Hồn lực càng mạnh thì Thần thức càng mạnh.

Thần thức ở Tôi Thể Cảnh rất yếu, gần như chẳng có một tác dụng gì, nhưng một khi đạt tới Hóa Hải Cảnh liền sẽ lột xác.

Cầm nhẫn trên tay, Âu Dương Huyền nhắm mắt lại, không ngừng lẩm nhẩm yếu quyết.

“Đóng lấy ngũ quan, tập trung vào vật trước mắt, cảm nhận sự tồn tại của nó, chạm vào nó một cách vô hình”

Đột nhiên, Âu Dương Huyền rơi vào một trạng thái kỳ lạ, như thể tầm nhìn của hắn thoát ly ra khỏi cơ thể, sau đó không ngừng bị kéo dài về trước, hướng đến cái nhẫn trên tay.

Chiếc nhẫn lúc đầu còn nhỏ, sau đó lớn dần, lớn dần, cuối cùng bao trùm toàn bộ tầm nhìn của hắn.

Xuyên qua một màu đen, Âu Dương Huyền nhìn thấy một không gian nhỏ.

Bên trong chứa đầy rương hòm, chai lọ, một vài cuốn sách, một tấm lệnh bài và một thanh đao.

Hắn tập trung thần thức vào hai vật gần nhất, chỉ thấy lóe một cái, hai thứ này liền biến mất.

Khi mở mắt ra, trước mặt đã xuất hiện một thanh đao cùng một tấm lệnh bài.

Tấm lệnh bài màu vàng kim, trên có sơn một chữ ÂU đỏ chót.

Thanh đao đen tuyền, lưỡi bạc sắc cạnh, thân dài chừng tám tấc, khi cầm cảm giác rất thuận tay.

Phía trên cán được khắc hai chữ “CỰ KHUYẾT”.

Âu Dương Huyền vuốt nhẹ thân đao, cảm thấy thân đao khá nhẹ, chứng tở người chế tạo ưu tiên về tốc độ hơn là sức mạnh.

Cầm đao trong tay, hắn không nhịn được mà múa thử vài đường.

Đâm trái, chém phải, vụt lên rồi hạ xuống.

Đương nhiên cũng chỉ là múa cho vui, kiếp trước hắn ít khi luyện võ, càng đừng nói đến dùng đao.

Nghịch chán, Âu Dương Huyền lại cầm đao đặt trước người, bắt đầu vận dụng thần thức.

Chỉ thấy vừa buông tay ra, thanh đao liền lơ lửng giữa không trung.

Âu Dương Huyền quát lên: “Đi”.

Thanh đao lập tức lao đến phía trước với một tốc độ đáng kinh ngạc.

Ngay trước khi sắp đâm vào tường liền đột ngột chuyển hướng bay lên cao rồi lộn lại về phía hắn, đảo quanh một vòng rồi tiếp tục vút về phương xa.

Một cảm giác vui sướng lan khắp toàn thân Âu Dương Huyền.

Hắn giống như đứa bé phù thủy lần đầu nhìn thấy chổi bay, không ngừng chơi đùa, không ngừng thử nghiệm.

“Thì ra đây chính là phi đao trong truyền thuyết” – Âu Dương Huyền nghĩ thầm.

Nghịch chán, hắn thu hồi thanh đao, có chút khó hiểu:

“Trong sách có nói muốn vận dụng thần thức cần luyện tập ít nhất một tháng.

Nhưng ta thử ngay lần đầu đã thành công.

Là do thần thức ta mạnh bẩm sinh hay là bởi chủ thể mà ta nhập vào có gì đó đặc biệt ?”

Âu Dương Huyền không có đầu mối, chỉ có thể lấy sách ra tiếp tục đọc:

“Đối với tu luyện giả mà nói, thần thức càng mạnh thì càng có lợi.

Khi đạt đến một trình độ nào đó còn có thể phân ra làm nhiều luồng, từ đó tăng cường năng lực chiến đấu”

Phân thân thức ra thành nhiều luồng ?

Âu Dương Huyền có chút hứng thú, đang muốn nghiên cứu thì chợt bụng kêu “Ọc ọc”.

Từ đêm qua tới giờ hắn vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.

Tôi Thể Cảnh và Hóa Hải Cảnh tuy thay đổi về chất nhưng cơ bản vẫn giống phàm nhân, vẫn cần nạp thức ăn.

Chỉ khi vượt qua giai đoạn này, tiến lên giai đoạn cao hơn mới có thể Ích Cốc, nghe đồn chỉ cần vài bình Tích Cốc Đan là đủ no.

Âu Dương Huyền mở cửa bước ra ngoài.

Mặt trời đã lên cao, xem ra hắn ở đây đã được hơn nửa ngày.

Không gian lúc này im ắng, cũng không thấy bóng dáng của vị Tứ Trưởng Lão cùng người trung niên mặc áo trắng.

Âu Dương Huyền thầm thở phào, nhanh chóng rời khỏi Tàng Thư Các.

Họ Âu cũng không biết nhà ăn ở đâu, chỉ có thể lựa tạm một con đường.

Đi thêm một đoạn, hắn bất giác đi tới một quảng trường rộng lớn.

Lúc này quảng trường đang có rất đông người.

Bọn họ trẻ thì mới tuổi, lớn cũng đã ngoài , nhưng đều tụ xung quanh một sàn đầu, chăm chú theo dõi một cuộc chiến đang diễn ra vô cùng ác liệt.

"Là nàng ta" - Âu Dương Huyền bất giác thốt lên.

Chỉ thấy một trong hai người chính là thiếu nữ đêm qua hắn từng gặp.

Hôm nay nàng mặc một thân cam nhạt, đai xám cuốn quanh eo.

Phần trên khoét sâu để lộ ra bầu ng ực đầy đặn, trắng muốt.

Nữ tử tay cầm kiếm, động tác mau lẹ hết đâm trái rồi lại chém phải, vô cùng linh hoạt.

Mà đối thủ của nàng là một nam tử tay cầm côn.

Côn nặng, kiếm nhẹ, mỗi cú vung ra đều dễ dàng gạt đi đòn tấn công của nữ tử.

“Âu Hàn Bân đánh bại nàng, không thể để thua” – Hội mam tử phía dưới không ngừng hò hét

“Mộng tưởng, Hàn Bân chỉ là Tôi Thể Tầng Chín, làm sao là đối thủ của Uyển Nhi tỷ, chờ một lát nữa xem hắn bị đá đít” – Phe nữ cũng tỏ ra không hề yếu thế.

Âu Dương Huyền cảm thấy hứng thú.

Đây làn lần đầu tiên hắn được chứng kiến tu luyện giả ở thế giới này quyết đấu.

Nam tử tên Âu Hàn Bân nắm chặt tay, cả người bỗng chốc đỏ rực.

Một côn giơ cao nhắm trúng vị trí thiếu nữ váy cam mà bổ xuống.

Lực đạo cỡ trăm cân đủ để khiến người trúng bị trọng thương.

Thế nhưng thay vì lùi lại né tránh như nhiều người nghĩ, nữ tử lại tiến lên.

Mũi kiếm nhanh chóng đâm thẳng vào phần ngực đang để lộ sơ hở.

Kiếm tuy ngắn nhưng đến trước khiến cây côn của gã không cách nào hạ xuống, chỉ đành trơ mắt nhìn đối phương đâm tới.

“Đủ rồi, Lâm Uyển Nhi chiến thắng” – Một giọng trung niên vang lên, dường như là trọng tài.

“Ha ha, ta biết mà”- Phe nữ tử hét lên trong khi bên nam thì lườm nguýt.

Cũng có vài kẻ không nhịn được liếc nhìn thiếu nữ trước mặt, trong đầu ao ước mình có thể đứng đó sóng vai với nàng.

Lâm Uyển Nhi thu kiếm lại, cái cằm trắng ngẩng cao, hưởng thụ sự ngưỡng mộ của đám đông bên dưới.

Đột nhiên ánh mắt nàng chú ý tới gã nam tử mặc hắc bào đừng phía xa.

Nụ cười trên mặt toét đến mang tai.

“Huyền ca”

Đám đông bị tiếng gọi của nàng thu hút, cũng lập tức quay đầu.

“Nhìn xem, là Huyền ca đấy”

“Âu Gia Song Kiêu Âu Dương Huyền.

Thật không nghĩ huynh ấy cũng đến đây.

Ngươi nói xem ta có nên nhờ huynh ấy chỉ dạy cho vài chiêu không”

“Hừ, nói dễ nghe thật, Huyền ca đã là Hóa Hải Cảnh tầng ba, còn ngươi ngay cả Tôi Thể tầng năm cũng chưa tới thì chỉ điểm cái gì”

Đám đông cứ người một câu ta một câu làm Âu Dương Huyền không khỏi chột dạ.

Nếu còn đứng đây nói không chừng sẽ bị bọn họ gọi ra chỉ điểm thật.

Tốt nhất là nên rời đi.

“Huyền ca”

Sau lưng hắn lại vang lên tiếng gọi của Lâm Uyển Nhi.

Thân pháp của nàng rất nhanh, chỉ vài hơi thở đã bắt kịp hắn.

Âu Dương Huyền bất dắc dĩ phải quay đầu.

“Hôm qua là ta không đúng, huynh cũng không cần cả ngày đều tránh mặt ta như vậy”

Lâm Uyển Nhi vừa nói vừa khẽ cười, so với hôm qua đã mị lại càng mị.

“Muội nghĩ nhiều rồi.

Đại điển gia tộc sắp đến, ta chỉ là muốn tập trung cho tu luyện thôi"

Âu Dương Huyền cũng chẳng có tý ấn tượng nào về nữ nhân này, chỉ đành tìm cớ cho qua chuyện.

Truyện CV