Chương 1: Trương di
Dưới chân một ngọn núi lớn, một thôn dân nhỏ nằm lẳng lặng. Hoàng hôn mờ ảo phủ xuống, từ trong thôn, bốc lên những cột khói bếp trắng toát. Đầu thôn, đám hài đồng cùng nhau chơi đùa, thi thoảng vang lên tiếng chó sủa. Cảnh tượng dị thường yên bình hiền hoà.
Mộ An tay cầm một xâu thịt lợn nhỏ, miệng ngâm nga tiếng ca vui vẻ bước về nhà. Khi đi vào thôn, lập tức dấu xâu thịt vào trong áo, ánh mắt đề phòng nhìn bốn phía, cố tỏ ra hết sức bình thường.
Không có cách, nhà hắn quá nghèo rồi, quanh năm không có đủ gạo để ăn, ngày đông chỉ có chiếc áo bông cũ tàn rách rưới, nếu để người quen thuộc biết bọn hắn có thịt ăn, e là sẽ tạo nên một tràng oanh động.
Lúc gần bước về đến nhà, hắn nhìn thấy một tên ăn mày nằm rạp bên vệ đường, bên cạnh hắn là một con chó vàng, lưỡi dài lè ra không ngừng chảy nước.
Con chó nhìn thấy Mộ An, cái mũi nhúc nhích, chợt hai mắt sáng lên, chạy tới Mộ An.
"Tiểu Hoàng, ngươi đi đâu a?"
Tên ăn mày gọi lại nhưng con chó không nghe.
Thứ súc vật này chạy đến bên người Mộ An, dùng sức hít ngửi, dường như phát hiện xâu thịt lợn trong người hắn, liền há miệng muốn cắn lôi ra.
Oanh!
Tiểu Hoàng b·ị đ·ánh bay về tới trước mặt tên ăn mày, rên lớn đau đớn.
"Cẩu vật, đến chó cũng muốn giành ăn của ta!"
Mộ An mắng một tiếng, thu hồi nắm đấm.
Nội tâm hắn không ngừng mắng thầm, Hàng Long Quyền tổ truyền của gia tộc hắn lại dùng để đánh chó, thật hết sức phí phạm.
Tên ăn mày ôm Tiểu Hoàng lên, run rẩy chỉ tay vào Mộ An mắng:
"Ngươi thật là ác độc a, ỉ có chút võ công lại đánh Tiểu Hoàng của ta gãy răng."
Mộ An không thèm để ý hắn, bước chân về nhà.
Tên ăn mày tức giận run người, nhưng dường như hắn nhận ra nếu hắn đi lên, nhận một quyền của Mộ An, nhiều khả năng sẽ nằm ngửa, nên sau khi mắng vài câu, tức tối bỏ đi.
Mộ An đi vào nhà, phát hiện trong bếp có mùi thơm liền chạy vào.
"Trương di, ngày hôm nay ngươi nấu món gì vậy, thật thơm a!"
Trong bếp, một thiếu phụ đang say sưa nấu ăn, miệng ngâm ca. Thân mặc áo vải bạc, Trương di mới hơn ba mươi tuổi, dù trải qua thời gian cùng khổ cực mài mòn, trên nét mặt tư sắc thời trẻ vẫn còn rất đậm.
Trương di tên thật là Trương Hạ Nương, là nhà hoàn đi theo mẫu thân hắn từ nhỏ, hiện tại phụ mẫu hắn đều cưỡi hạc về trời, trong nhà chỉ còn hắn và Trương di sống cùng nhau.
Trương di quay lại, lau mồ hôi, mỉm cười nói:
"Tiểu An đã về a, hôm nay Trương di ra sông, thấy có người câu cá, hắn câu được rất nhiều, cái chân của Trương di không an phận, liền đá hắn ngã xuống sông. Ai nha, ngày hôm nay không hiểu sao bước ra cửa dẫm phải tà vật gì, cái tay Trương di như có ai điều khiển, liền lấy cá trong giỏ của kẻ kia..."
Mộ An đi đến dùng tay áo lau mồ hôi cho Trương di, hai tay ôm eo nàng mũi ghé vào cổ thon trắng dùng sức hít hà, ngửi thấy hương thơm tinh tế của nữ nhân, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái vạn phần.
Trương di đẩy Mộ An ra "Ngươi làm gì mà người vừa hôi vừa bẩn, mau ra giếng tắm rửa rồi ăn cơm a!"
Nàng cười gõ trán trêu đùa hắn. Dù sao Trương di là người tận mắt nhìn thấy Mộ An lớn lên, cũng coi như là một người thân thiết nhất của hắn, nên quan hệ hai người rất thân mật, nhiều thứ không cố kỵ.
Mộ An lấy xâu thịt lợn trong người ra, lắc lư trước mặt nàng:
"Trương di chậm một chút làm thêm một ít món, ngày hôm nay chúng ta ăn sướng một phen."
Hai mắt Trương di toả sáng, cầm lấy xâu thịt lợn, vỗ vai Mộ An khích lệ, "Tiểu tử tốt, ngươi tìm được thịt lợn ở đâu, đã hơn nửa năm rồi Trương di chưa được ăn thịt a!"
Mộ An được nàng khen ngợi, vui vẻ vỗ ngực, "Hôm nay ta cũng giống như Trương di a, cũng không biết bước ra cửa dẫm phải tà vật gì, gặp phải người bán thịt dọn hàng về, cái chân ta không nghe lời chặn đường hắn, một lúc sau không hiểu vì sao trên tay ta xuất hiện xâu thịt này."
Trương di gật đầu "Tốt rồi, xem ra ngươi cũng học được một phần bản lãnh, a, không, xem ra ngươi cũng gặp xui xẻo giống Trương di. Bất quá Tiểu An, ngày sau ngươi chớ làm như vậy, nếu không Trương di sẽ rất lo lắng. Trước khi mẫu thân ngươi nằm xuống, đã giao ngươi cho Trương di chăm sóc a..."
Mộ An an ủi nàng "Trương di không cần lo lắng, cũng không phải ngày nào ta đều dẫm phải tà vật a. Tốt tốt, ta đi tắm rửa."
Mộ An đi ra giếng ngoài sân, múc lên một thùng nước lớn, trước tiên uống một ngụm lớn, sau đó cởi y phục ra, làn nước mát lạnh vừa dội vào người, lập tức một cảm giác thư sướng truyền khắp cơ thể.
Còn việc hắn t·rần t·ruồng thì không sợ Trương di nhìn thấy, dù sao lúc hắn sinh ra, Trương di một nha hoàn mười mấy tuổi đã ở cạnh mẫu thân giúp đỡ chăm sóc hắn, số lần nhìn thấy thân thể hắn còn nhiều hơn hắn ăn muối.
Trương di từ trong bếp bước ra, nhìn đến thanh niên tắm tại giếng, miệng khen ngợi "Tiểu An à, xem chừng ngươi thật sự đã lớn a!"
Khoé miệng Mộ An khẽ co giật.
Dù không ngại nhìn, nhưng vẫn còn có chút e ngại nhất định a!
Bất quá, là nam nhân hắn không thể biểu lộ thẹn thùng như hoàng hoa khuê nữ trước mặt Trương di được, quá mất mặt đi.
Mộ An đứng thẳng người kiêu ngạo nói "Cái đó là đương nhiên! Nhưng Trương di nói lớn... Là cái nào lớn?"
Trương di cười khanh khách một tiếng quay đầu đi, làn da trước ngực nhiễm một tầng đỏ ửng che khuất Mộ An không thấy được, "Ngươi tự hiểu a, tắm xong, để Trương di nói cho ngươi một sự kiện."
Không lâu sau, Mộ An khoác y phục lên toàn thân ướt sũng, đánh một bài Hàng Long Quyền, nước vẩy tung toé rồi mới vào nhà.
"Trương di, ngươi muốn nói với ta chuyện gì?"
"Ha ha, một chuyện kinh hỉ."
Trương di dẫn Mộ An vào nhà kho, từ trong một góc nhuốm bụi dày lôi ra một hạp gỗ lớn.
Một màn tiếp theo làm cho Mộ An giật mình.
Trương di đưa tay vào yếm, lấy ra một cái chìa khoá bạc, mở hạp gỗ ra.
Từ trước đến nay nàng luôn dấu chìa khoá ở trong này?
Mộ An nhịn không được nói, "Trương di thật cẩn thận tỉ mỉ a, đoán chừng cả đời cái chìa khoá này sẽ không bị mất, bội phục bội phục!"
Trương di vểnh miệng nhỏ lên đắc ý "Ngươi biết Trương di lợi hại là tốt."
Trương di mở hạp gỗ ra, Mộ An nhìn vào bên trong, thấy có đủ loại đồ vật hỗn tạp, từ chủy thủ, chén rượu, cho đến... quần cộc.
Trương di biết Mộ An thắc mắc, chậm rãi nói "Đây là toàn bộ đồ vật tổ gia truyền của gia tộc, trước khi phu nhân lâm chung đã giao cho Trương di bảo quản, đợi đến thời điểm ngươi trưởng thành, giao cho ngươi."
Ánh mắt Mộ An đảo qua các đồ vật trong hạp gỗ, ánh mắt kỳ quái "Những thứ này thật sự là... đồ tổ truyền?"
Vẻ mặt Trương di nghiêm túc gật đầu "Đúng vậy a" nhưng sau đó vẻ mặt nàng cũng giống như Mộ An, "Nói thật ta cũng không hiểu ý nghĩa những thứ này, nhưng phu nhân và lão gia xem trọng chúng muốn truyền cho ngươi, hẳn là phải có ý nghĩa đặc biệt."
Trương di bất ngờ hỏi Mộ An "Ngươi có biết nguyên do vì sao Mộ gia chúng ta phải đến nơi này ở không?"
Mộ An lắc đầu "Trương di hỏi dư thừa a, nếu ta biết, ngươi phải hỏi ta sao?"
"Cũng đúng a!" Trương di hơi ngẩn người, tiếp tục chậm rãi nói "Mộ gia cũng từng là một gia tộc lớn trong kinh thành, lão gia là quan trong triều..."
Trương di nhìn ra phía ngoài, đi ra đóng cửa nhà kho lại, rồi mới nói tiếp "Ngày hôm đó có tin tức lão gia bị triều đình t·ruy s·át, phu nhân cùng ta cải trang, đưa ngươi ra khỏi kinh thành, một thời gian sau phu nhân bệnh nặng mà mất đi, lão gia ở triều đình cũng không còn tin tức."
Lời nàng nói làm cho Mộ An chấn động, lúc ấy hắn mới sáu tuổi, hồn nhiên không lo lắng, nên cũng không hiểu tình thế thời điểm đó.
Sau này nhớ lại cũng rất nghi ngờ, thường xuyên thắc mắc hỏi Trương di, nhưng Trương di chỉ nói đợi hắn trưởng thành mới nói cho hắn.
Một tin tức động trời như vậy, Mộ gia hắn có hiềm khích với triều đình, Trương di giữ kín miệng là có lý do của nàng, hoàn toàn rất đúng, nếu để lộ ra thì quan binh sẽ t·ruy s·át đến đây a!