Chương 10: Đào Sơn Lang Diệp Tam Kiếm
"Công tử, ta cũng có nữ nhi vừa đến tuổi thành thân, ngươi nghĩ..."
Âm thanh này dưới đài vừa vang lên, tuy nhỏ yếu bị đám đông ồn ào dìm xuống, nhưng không hiểu vì sao Phàm Liễu vẫn nghe được, hắn quay đầu chuẩn xác hướng về nơi phát ra âm thanh, mở miệng, thịt mỡ trên mặt nhộn nhạo:
"Quý cô nương là...? Phàm mỗ ưa thích kết giao bằng hữu, nói không chừng cũng từng quen biết."
Ưa thích kết giao mà hắn nói, sợ là có ý nghĩa khác.
Đám đông tách ra, một vị phụ nhân cầm một bàn tay nhỏ nhắn, cánh tay thon gọn trắng nhỏ, Phàm Liễu vừa thấy được, khấp khởi mừng thầm.
Người lộ diện, tuy cánh tay nhỏ gầy, nhưng thân hình như thùng cơm, mỗi bước đi mặt đất rung động một lần, Mộ An nhìn đến mà giật mình.
Sao có thể có người thân hình mập mạp, cánh tay lại nhỏ như vậy được.
Nhìn lại, cùng Phàm Liễu này thật có tướng phu thê.
Đều là heo chuyển thế?
Vị phụ nhân kia dắt tay nữ nhi muốn bước lên đài, người sau mỗi bước đi đều rất khó khăn, thở hổn hển.
Phàm Liễu sầm mặt lại:
"Thứ gì cũng dám sánh cùng bổn đại gia?"
Lập tức vài tên lính xen qua đám đông cản hai người đó lại.
Đám đông vây quanh thì lại cười nói châm chọc.
"Phàm Liễu ngươi không nên từ chối nha, ta thấy vị thiếu nữ này rất phù hợp với ngươi."
"Đúng vậy đúng vậy, nếu các ngươi kết hợp, ắt hẳn sẽ thành một đôi phu thê hoàn hảo."
"Liệu sau này có sinh ra một đàn heo con? Ha ha ha..."
Mỡ thịt trên mặt Phàm Liễu rưng động, hắn rất ghét người nào gọi hắn là heo. Ném một ánh mắt cho một tên lính phía dưới, tên lính kia lĩnh hội ý tứ, rút kiếm chém đứt cổ một người vừa mở miệng chế nhạo.
"Giết người rồi g·iết người rồi!"
"Mau báo quan a!"
"Cẩn thận, đừng dẫm ta."
Người xung quanh sợ đám lính đại khai sát giới, nhao nhao tản đi bỏ chạy.
Phàm Liễu không quan tâm đến cảnh tượng phía dưới, quay đầu lại, mắt lộ hung quang nói với Mục Hồ Nguyên:
"Ta đã chiến thắng, để ta mang Mục cô nương đi được rồi chứ?"
Nét mặt hắn khinh bỉ, sống trong danh gia đại tộc, đối với loại người thân phận thấp này, giang hồ thảo mãng này Phàm Liễu rất khinh bỉ.
Hắn còn có ý nghĩ, nếu Mục Hồ Nguyên không đáp ứng, hắn sẽ g·iết đối phương rồi mang Mục Tử Ngưng đi.
Mục Hồ Nguyên lắc đầu nói: "Không thể, ngươi còn phải đánh bại ta... a... ?"
Mục Hồ Nguyên vừa nói được vài lời, đột nhiên sắc mặt kinh biến, khuỵu người xuống, dùng kiếm làm gậy chống đỡ thân thể, ôm ngực run rẩy, cúi đầu ho khan, thổ ra máu đen.
"Phụ thân!" Mục Tử Ngưng kinh hãi đỡ Mục Hồ Nguyên, lo lắng suýt khóc.
Mục Hồ Nguyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn Phàm Liễu, mắt nổi tơ máu, giọng khàn khàn nói: "Vô Sắc Tuyền Hoàng Tán? Ngươi có mục đích gì?"
Trong lúc vô tình, hắn đã trúng phải loại hương độc vô thể vô vị này.
Suy nghĩ trong đầu Mục Hồ Nguyên điên cuồng xoay chuyển, xem ra dù kẻ đứng đằng sau Phàm Liễu là ai, hôm nay hắn cũng khó thoát.
Phàm Liễu một mặt vô tội nói: "Các hạ nói cái gì ta không hiểu? Bây giờ ta phải đấu một trận với ngươi mới được mang thiếu nữ này về? Tới đây, tới đây a?"
Mục Hồ Nguyên nắm chặt chuôi kiếm, bây giờ nội lực trong thân thể hắn hỗn loạn, dần dần tiêu tán không thể cử động, ngũ tạng lục phủ tổn thương, kinh mạch t·ê l·iệt, nếu đánh một trận với Phàm Liễu, chắc chắn sẽ thua!
Mắt Mục Tử Ngưng nổi lên một tầng hơi nước, rút kiếm: "Nữ nhi trả thù cho cha!"
Nàng vừa đứng dậy muốn tiến lên, Mục Hồ Nguyên đã gắt gao dữ chặt lại: "Đừng, không thể!"
Mục Tử Ngưng tức giận nói: "Phụ thân đừng lo, dù nữ nhi có c·hết, cũng phải báo thù cho ngươi, tuyệt không khuất nhục. Chúng ta hành tẩu giang hồ bấy lâu nay, vì đạo có thể c·hết, vì nghĩa có thể tan xương. Không phải phụ thân từng dạy cho Ngưng nhi như thế sao?"
Ánh mắt Mục Hồ Nguyên co lại, tay nắm chặt ống tay áo nữ nhi hơi buông lỏng.
Hắn giật mình, đúng vậy, lúc trước hắn đâu có nhát gan như vậy đâu.
Phàm Liễu cười lớn: "Tốt cho một đôi phụ tử tình thâm, Mục đại nhân yên chí, nếu ta mang được Mục cô nương về, cũng sẽ không để nàng trông coi nhà xí, ta tặng cho bằng hữu ta được không?"
Một thanh niên trẻ tuổi dung mạo thanh tú bước đến bên cạnh hắn chắp tay: "Phàm huynh, tạ ơn ngươi trước, ha ha!"
Mục Hồ Nguyên giật mình, mặt phẫn nộ: "Là ngươi? Lương Côn ngươi không ở Lãnh Sơn, đến đây làm gì?"
Lương Côn cười nói: "Nha, ngươi đang nghĩ đám ruồi kia có thể quấy phá đánh lạc hướng được bọn ta? Nghĩ quá đơn giản rồi, Đào Sơn Lang Diệp Tam Kiếm đại hiệp."
Phàm Liễu nhắc nhở: "Tốt rồi, ngươi mau mau đưa nữ tử này đi, nếu không quan phủ tới thì rắc rối. Kinh động vừa rồi khá lớn, hẳn đã đến tai quan binh."
"Được, lần này bận bịu, lần sau hội ngộ ta sẽ chiêu đãi Phàm huynh một tràng no say!" Lương Côn gật đầu, cất bước hướng về phía phụ tử Mục Hồ Nguyên đi đến "Mục đại hiệp đừng chống cự, theo ta về Lãnh Sơn đi."
"Nơi dơ bẩn ấy dù c·hết ta cũng không bao giờ đặt chân đến lần nữa!" Mục Hồ Nguyên cắn răng, giật lấy kiếm của Mục Tử Ngưng, lại lấy một thanh kiếm đặt phía sau, tay trái ngón tay khép lại, kẹp hai chuôi kiếm lưỡi kiếm quay về hướng đối diện với nhau, tay phải nắm chặt chuôi kiếm khác, ngón tay nắm chặt đến mức đâm vào da thịt chảy máu.
"Ngưng nhi, ngươi mau chạy, phụ thân sẽ vì ngươi kéo dài thời gian."
Mục Tử Ngưng lắc đầu bộ dáng lã chã nước mắt: "Không, nữ nhi không đi, nữ nhi bồi phụ thân, có c·hết cùng c·hết, có sống cùng sống."
Mục Hồ Ngưng trầm mặc, nói: "Ngươi yên lòng, phụ thân đã luyện kiếm Đào Hoa Kiếm Quyết tới đại thành, sẽ không c·hết được, mở ra một được máu là chuyện dễ dàng. Nhưng nếu ngươi ở lại ta sẽ khó bảo vệ ngươi, ngoan, nghe lời phụ thân."
Mục Tử Ngưng nghe vậy quả quyết gật đầu: "Tốt, vậy ta chạy."
Nói xong liền quay lưng chạy mất không một thoáng do dự.
A?
Mục Hồ Nguyên có phần sững sờ, nói chạy là chạy? Nữ nhi, ngươi thật tin tưởng phụ thân a...
Ánh mắt Mục Hồ Nguyên hiện lên một tia kiên định, nâng kiếm lên, sát ý rực cháy làm người dựng tóc gáy.
"Ngày hôm nay, Mục mỗ sẽ không để bất cứ người nào trong đám các ngươi sống sót."
Lương Côn cảm nhận được khí thế của Mục Hồ Nguyên, vẻ mặt tự tin bỗng biến thành hoảng hốt, loại khí thế áp bức khủng bố ấy đã để lại dấu ấn trong tâm hắn quá sâu.
Phàm Liễu vỗ vai hắn trấn an: "Lương huynh không cần phải lo lắng, hắn đã trúng Vô Sắc Tuyền Hoàng Tán, cơ bản hiện tại chỉ là hổ giấy mà thôi."
Bỗng nhiên Phàm Liễu nhảy lên: "Ngươi... Vậy mà tiểu lên chân ta?"
Không biết từ khi nào, dưới đất đọng một vũng nước, vẫn còn đang chảy ra từ ống quần Lương Côn không ngừng.
Lương Côn bối rối, liền nói sang chuyện khác: "Ta muốn tự tay g·iết c·hết Đào Sơn Lang Mục Hồ Nguyên đại danh đỉnh đỉnh, làm phiền Phàm huynh truy theo nữ tử kia vậy, nhưng ngươi đừng xem thường nàng phận nữ nhân, võ công nàng không kém."
Phàm Liễu gật đầu, là nữ nhi của Đào Kiếm Đào Sơn Lang, võ công sao có thể không yếu?
Tuy đã hạ độc Mục Hồ Nguyên, nhưng vẫn e ngại vị này còn có hậu thủ gì, nên vẫn muốn được truy theo Mục Tử Ngưng hơn.
Lương Côn hưng phấn nở nụ cười, có thể tự tay bắt sống, hoặc kém nhất là c·hặt đ·ầu đối phương về, dù là khả năng nào, hắn cũng được cao tầng Lãnh Sơn trọng thưởng.
Phía bên kia, Mục Tử Ngưng vừa chạy vừa lau nước mắt, bộ dáng hoa lê đái vũ kia làm cho người đau lòng.
Không phải nàng không tin phụ thân, nhưng từ trong ánh mắt của lão phụ, nàng nhìn thấy được một tia tuyệt vọng.
Có thể phụ thân sẽ c·hết, hoặc có thể sẽ không c·hết.
Phụ thân trong lòng nàng luôn cao lớn vĩ ngạn, không gì không làm được, nàng luôn tin hắn, nhưng hiện tại, nàng đang nỗ lực kéo lại niềm tin dần sập đổ ấy.
Có phải phụ thân sẽ c·hết?
Không được, phụ thân, nữ nhi không tin ngươi!
Nàng dừng bước chân lại, tiện một cước đá gãy cổ một tên lính lao đến, nhặt lấy đại đao, nàng quay người lại.