1. Truyện
  2. Khoái Hoạt Tiên Vượt Hoa Viên Lá Không Dính Áo
  3. Chương 4
Khoái Hoạt Tiên Vượt Hoa Viên Lá Không Dính Áo

Chương 4: Thiếu nữ cao thủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 4: Thiếu nữ cao thủ

Mộ An cưỡi ngựa chạy được không lâu, thì nghe thấy tiếng vó ngựa đuổi theo phía sau?

Phát hiện nhanh như vậy? Không phải chứ?

Không biết thực lực đám sơn phỉ này như thế nào, Mộ An không dám liều lĩnh đối mặt, ra sức thúc ngựa chạy.

Lại nói, tuấn mã này thật khoẻ, chạy như hùng ưng giang cánh, sơn phỉ phía sau khó mà đuổi kịp.

Ha ha, chọn lựa một con ngựa, trùng hợp chọn con tốt nhất

Kéo giãn một khoảng cách xa với đám sơn phỉ, chợt Mộ An cảm thấy tình hình không đúng.

Dường như đám sơn phỉ kia chưa phát hiện hắn nha.

Có vẻ như không phải nhằm vào hắn mà đến.

Hắn cưỡi ngựa nấp sau một vách đá, để cho đám sơn phỉ đi xa trước.

Quả nhiên, không phải nhằm vào ta.

Mộ An rời khỏi chỗ ẩn nấp, thong thả cưỡi ngựa du ngoạn thưởng cảnh.

Trời đã sắp tối, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn xung quanh, không nhận ra nơi này là nơi nào.

Quái đản, vừa rời khỏi nhà ngày đầu tiên đã bị lạc đường.

Ai, chẳng lẽ đêm nay phải ngủ tại nơi hoang dã vu sơn này? Biết đi nơi nào để tìm trọ?

Mộ An lập tức thúc ngựa, bám theo phía sau đám sơn phỉ kia, cầu nguyện bọn chúng đi xuống núi đến nơi có người, chứ đừng trở về các loại hình sơn trại hang động, không tốt a.

Dường như đám sơn phỉ nghe được tiếng lòng của Mộ An, một mạch chạy xuống sườn núi, đến một thôn trấn nhỏ.

Những sơn phỉ này không cố kỵ phi ngựa chạy trên đường lớn, người dân hoảng hốt nhao nhao tránh đường.

Đến một quán trọ, bọn hắn xuống ngựa, tay rút đao chuẩn bị xông vào.

Chợt một người hỏi "Đại ca ở đâu?"

Nghe thấy lời này, đám đồng bọn còn lại giật mình, nhao nhao nhìn quanh tìm bóng dáng đại ca.

A, quả thật không thấy.

Một âm thanh vang lên "Có thể đại ca đã bọc hậu phòng ngừa người chạy mất, chúng ta mau xông vào, nếu không người Hổ Hùng Bang nghe tin chạy đến thì khó khăn."

Đám người Thổ Kình Bang gật đầu nhao nhao rút đao xoèn xoẹt, doạ cho người trong quán trọ chạy tứ tán.

Chỉ một lúc sau, từng đợt âm thanh kình bạo đánh nhau bên trong vang lên.

Lão bản đứng ở ngoài cửa không dám tiến vào, chỉ có thể bất lực khóc chảy nước mắt nước mũi "Các vị đại hiệp dừng tay a, nếu đánh thì hãy ra ngoài đánh. Đừng phá quán của ta... Không được, cái bình đó rất đắt... Mau thả bức tranh xuống. Đừng a..."

Không lâu sau, một thân ảnh thon gầy tay cầm trường kiếm chạy ra ngoài, phía sau người Thổ Kình Bang vung đao đuổi theo.

"Nữ nhân kia, muốn đi thì để tay nải lại."

"Mẹ hắn, g·iết người của chúng ta còn muốn chạy?"

"Đuổi theo nàng a, đuổi theo!"

Không biết có thằng ngu nào ném thuốc nổ, ầm một tiếng vang trời, toàn bộ nhà trọ chìm trong biển lửa, những người vừa chạy ra đến cửa, đều bị lãng khí hất văng mấy trượng.

Lão bản lúc này ngồi ở một góc phía xa, ngẩn người há hốc mồm, tựa hồ đang suy nghĩ ngày mai phải ngủ ở đâu.

Mọi người chạy tứ tán, giữa sân, mười ba tên sơn phỉ vây quanh một thiếu nữ chém loạn. Âm thanh binh khí, kim loại v·a c·hạm vang lên không dứt.

Mộ An đứng ở phía xa, nhìn thấy được thân ảnh thon gầy kia là một thiếu nữ tóc dài như thác, mặt đeo mạng trắng, mắt phượng lộ ra một tia băng lãnh.

Hắn hơi trầm tư một lúc, liền nhảy ra chỗ ẩn nấp.

Vừa mới quan sát, đám sơn phỉ này dường như chỉ biết chém loạn, bước chân phập phù, hô hấp hỗn loạn, không phải cái loại cao thủ kia.

Rất tốt, có thể h·iếp bức.

Với lại, những kẻ này đánh một trận làm cho quán trọ sập nát.

Mẹ hắn, vậy đêm nay bổn công tử ngủ ở đâu a?

Không được, không thể tha thứ!

Nhất định phải ra oai phủ đầu trước mặt mỹ nhân, a, không, nhất định phải trừ gian diệt ác.

Mộ An tiến đến phía sau một tên sơn phỉ đang chém hăng say, một quyền đánh vào gáy.

Tiếp ta Hàng Long Quyền.

Ngao ô!

Răng rắc.

Dường như có tiếng cổ gãy, tên sơn phỉ bị đấm té ngã ra xa, nằm im bất động.

Đoàn người đánh nhau hỗn loạn chợt dừng tay lại, đồng loạt nhìn về phía Mộ An.

Nhìn ta làm gì?

Sao không đánh tiếp a? Như vậy ta còn có thể đánh lén.

"Người này là đồng bọn của nữ nhân này, chém c·hết hắn!"

Không biết là ai vừa nói, đám sơn phỉ cuồng nộ, nhìn thấy đồng bạn b·ị đ·ánh ngã không rõ sống c·hết thì tức giận, hô nhau chém thanh niên trước mặt.

Mặc dù nắm đấm Mộ An cứng rắn, nhưng cũng chưa đến mức dám đối cứng với đao kiếm.

Hắn nhặt lên đao của sơn phỉ vừa gục ngã, một tay cầm đao gạt lưỡi đao của kẻ đối diện chém đến, vung ra một quyền trúng ngực.

Đối phương liền phụt máu, té ngã bất động.

Yếu, quá yếu. Như vậy cũng làm sơn phỉ?

"Cùng lên a!"

Đám sơn phỉ nhận ra Mộ An là khúc xương cứng, đồng loạt chém đến.

Con mẹ nó, không nói võ đức.

Trong lòng thầm mắng, Mộ An luống cuống vứt đao trong tay quay người chạy về phía thiếu nữ, hô lớn "Mau chạy a!"

Mắt phượng thiếu nữ loé lên một tia kỳ dị, thở dài một hơi, trường kiếm trong tay loé lên hàn quang.

Nàng đạp chân về phía sau, tung người về phía trước, tay nhỏ khẽ động, kiếm quang trong tay như phong.

Thát thát!

Mộ An quay đầu nhìn lại chảy mồ hôi lạnh. Chỉ thấy đám sơn phỉ nằm rên rỉ dưới mặt đất, mỗi người đều bị cụt một bàn tay, chính là tay cầm kiếm. Trên mặt đất, mười mấy bàn tay cụt còn đang cầm kiếm, không ngừng co giật phun ra máu.

Mẹ nó thật hổ, chơi nửa ngày, nguyên lai hắn cứu nhầm người.

Võ công như vậy còn cần hắn cứu? Đánh mười mấy hắn còn được.

Thiếu nữ chặt chân chó xong, nhìn cũng không thèm nhìn, xoay người bước đi.

Mộ An đến gần hỏi "Cô nương, võ công ngươi thật lợi hại, bội phục bội phục. Nhân tiện có thể cho ta kết giao? Cô nương đã có hôn phối chưa? Nếu chưa có, ngươi nhìn xem ta như thế nào? Nếu có, ngươi hãy nói chưa có."

Thiếu nữ lườm Mộ An một cái. Người này thật hài hước a.

Vừa rồi đám sơn phỉ tập kích vào nhà trọ, nàng nhìn thấy có người đốt thuốc nổ, không dám ở trong liền chạy ra, vừa định giải quyết bọn hắn, thanh niên này lại từ đâu nhảy ra.

Nội tâm nàng thầm cảm thấy buồn cười cùng khinh bỉ, người này thật không biết trời cao đất dày, vừa mới trang bức anh hùng cứu mỹ nhân không được, còn muốn tán tỉnh ta.

Nàng nhẹ giọng nói "Ta chưa có hôn phối, chỉ sợ ngươi không có đủ can đảm đến."

Mộ An ngẩn người.

Nàng vừa nói cái gì? Ta chỉ nói vài câu để không khí hoà hoãn, thuận tiện kết giao mỹ nữ.

Như vậy có quá gấp gáp hay không?

Lúc này, thiếu nữ cười nhẹ một tiếng rời đi.

Một bóng người chợt chạy đến chặn giữa đường bọn hắn.

Chính là Kình Tam.

Hắn thở hổn hển như heo mẹ vừa sinh bảy tám heo con, quát lớn "Kẻ nào trộm ngựa của ta, đám thuộc hạ khốn kiếp. Các ngươi g·iết ngựa của mình ăn thịt, lại dùng ngựa của ta... A?"

Hắn giật mình khi nhìn đến chúng thuộc hạ nằm rên rỉ trên mặt đất.

"Kẻ nào đánh người của lão tử?"

Thời điểm này người xung quanh đã bỏ chạy hết, đương trường ngoài Kình Tam cùng người Thổ Kình Bang nằm rạp dưới đất ra, chủ còn Mộ An cùng thiếu nữ che mặt khí chất bất phàm mỹ nam mỹ nữ phong hoa tuyết nguyệt đứng đấy.

Kình Tam dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết tất cả là do hai người này.

Hắn đảo mắt, ánh mắt dừng trên thân thể Mộ An.

Thiếu nữ kia nhìn qua mỏng manh yếu đuối, hẳn không phải là do nàng làm.

Vậy thì chắc chắn lo do thanh niên này, đối phương đẹp trai, khí vũ hiên ngang, hẳn là người không tầm thường.

Kình Tam chợt nổi lên một ngọn lửa trong lòng, bản sinh hắn ghét nhất những người đẹp trai hơn hắn. Trong thâm tâm liền nhận thức Mộ An là kẻ địch lớn.

Bị ánh mắt Kình Tam nhìn chằm chằm nổi tơ máu, Mộ An khẽ giật mình.

Làm sao, cớ gì ngươi nhìn ta như vậy, ta không đánh thuộc hạ của ngươi a!

Mộ An quay đầu lại thì giật mình, không biết từ lúc nào, một thanh đại đao đã nằm trong tay hắn, mà kiếm của thiếu nữ đã tra vào vỏ, được nàng giấu sau lưng tóc.

Truyện CV