1. Truyện
  2. Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử
  3. Chương 20
Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 20: Quái Tự.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trầm Sơn.

Nằm hơi tách biệt ra khỏi dãy Tử Trầm.

Có hòn núi đá mang hình dáng của một con Phượng hoàng.

Đơn côi, kiêu ngạo.

Trên đỉnh núi có một cổ tự đã ngoài trăm năm.

Chùa gọi Vô Ưu

Đỗ Anh Vũ nheo mắt nhìn ngôi chùa phía xa xa, rồi quay đầu nói với hai gã tuỳ tùng:

- Hẳn là đây, chúng ta đi thôi.

..............................................

Chuyện quay lại vài tiếng trước.

- Vô Ưu tự?

- Đúng, Vô Ưu tự.

Cao bá bá, bá có biết gì về chùa này? - Đỗ Anh Vũ hướng Cao Viễn hỏi thăm về Vô Vi tự.

Lão Cao trầm ngâm một hồi rồi đáp:

- Chùa này ta biết, cách đây rất gần.

Ngay tại phía bên kia Trầm Sơn, Công Tử từ đây đi về hướng tây là tới.

Đỗ Anh Vũ tiếp tục hỏi thăm, muốn Cao Viễn nói rõ hơn về nơi này.

Lão Cao cũng thật thà đáp, kể về vị trí, lịch sử cũng như trụ trì hiện tại của chùa.

Kì thực vị trụ trì này cũng là khách hàng tương đối quen thuộc của Cao lão trang, pháp danh Văn Minh.

Chùa khi phải dùng đồ sắt nông cụ các loại thì luôn đặt hàng ở chỗ lão Cao nơi này.

Trụ trị cũng là người hoà ai dễ gần, xuất thủ cũng tương đối hào phóng.

Đỗ Anh Vũ chăm chú nghe từng lời của lão Cao, đợi lão dừng mới hỏi tiếp:

- Cao bá bá, vậy gần đây Vô Ưu tự....có điều gì bất thường chăng?

Cao Viễn ngẫm nghĩ một hồi lâu, rồi lắc đầu nói:

- Cũng không có gì bất thường, chỉ là dạo gần đây không thấy trụ trì qua thường xuyên, thay vào đó lại là một chú tiểu qua đặt hàng.

Nghe bảo trụ trì có việc bận....còn lại thì cũng không thấy có thông tin gì bất thường cả.

Đỗ Anh Vũ nghe vậy liền hiểu, chắp tay cảm tạ lão Cao rồi mang theo hai cái đuôi tiến về Vô Ưu tự.

Đây chính là việc Lý Dương Quang muốn hắn đi làm.

Điều tra về Vô Ưu tự.

Tiểu Hầu Gia nói với hắn, điểm đột phá chính là tại nơi này.

Điểm đột phá của cái gì? Nhìn ánh mắt của Lý Dương Quang hắn liền không hiểu.

Trong lòng nghĩ

“Mẹ kiếp, thằng này đang mưu toan điều gì?”

Quay trở lại thời điểm hiện tại, hắn đã đứng dưới núi, chuẩn bị lên chùa.

Đang toan tiến vào vì gặp một nhà sư tuổi không lớn, áng chừng - cản ba người bọn hắn lại.

Nhà sư này cũng ôn tồn lễ độ, nói là chùa hiện có việc, không thể tiếp khách, mong ba vị thí chủ ngày khác lại tới.

Đỗ Anh Vũ quan sát nhà sư thần sắc bình thường, duy chỉ có da mặt hơi nhợt nhạt, Đỗ tiểu tử cũng không làm khó người, cười một tiếng rồi cáo từ.

Ba người đi được một đoạn, Công Đàm tiến tới nói nhỏ cho Đỗ Anh Vũ nghe:

- Công tử, nhà sư kia có chút bất thường.

Trần Kình liền dỏng tai nghe ngóng.

Đỗ Anh Vũ mỉm cười ra hiệu có mặt cương thi nói tiếp.

Công Đàm hắn nhíu mày nhớ lại rồi từ tốn nói:

- Trên người hắn....có mùi máu tươi, dù rất nhạt, người thường không thể cảm nhận thấy.

Đỗ Anh Vũ nghe xong liền cười mắng:

- Mẹ kiếp mũi ngươi là mũi chó sao?

Công Đàm không giận, hắn giải thích:

- Ta...từ nhỏ đối với mùi máu có chút vẫn cảm...

Đỗ tiểu công tử mắt trắng dã liếc hắn, lòng thầm than bản năng sát thủ thật là mạnh à.

Đỗ Anh Vũ gật đầu tỏ vẻ tán đồng rồi ranh mãnh ra hiệu cho hai tên kia cúi người xuống nghe hắn nói nhỏ, hai kẻ tuỳ tùng cúi đầu chăm chú.

Đỗ Anh Vũ thấp giọng nói:

- Mà kẻ chúng ta vừa gặp.....hắn kì thật cũng không phải người!

Nghe xong, Trần Kình cùng Công Đàm nhìn nhau, hít một hơi lạnh.

Đỗ Anh Vũ ha ha cười chế giễu hai kẽ này, Trần Kình u oán nói:

- Công tử, ban ngày ban mặt ngươi còn nói chuyện mà quỷ.

Từ ngày hắn theo vị tiểu công tử này, thỉnh thoảng cũng thấy hắn lên cơn điên, nói kể này là ma, tên kia là quỷ, nữ nhân có bộ mông lớn kia kì thật chính là yêu quái hoá thành.

Lúc đầu hắn vậy mà còn thật tin.

Đỗ Anh Vũ liếc liếc hắn, trêu ghẹo hỏi:

- Sao? Ngươi sợ à?

Lão Trần tất nhiên phủ quyết, vỗ vỗ ngực tuyên bố:

- Lão Trần ta người sống còn không sợ, sợ gì đám yêu mà quỷ quái.

Công Đàm một bên ngẫm nghĩ, nhẹ giọng nói:

- Công tử, vậy chúng ta giết trở lại.

Đỗ Anh Vũ ra hiệu để cho hắn khoan thai chớ vội.

Hắn nói:

- Hiện tại không cần, chúng ta đêm nay lại tới....

Sau đó nhoẻn cười nói tiếp:

- Muốn bắt gian....phải tới ban đêm mới đúng thời cơ, mới hợp phong thuỷ.

Trần Kình mắt trắng dã nhìn tiểu công tử, lòng thầm nghĩ :”công tử đừng nghĩ ta ít học mà lừa ta, bắt gian thì liên quan chó gì đến phong thủy???

Sau đó ba người liền quay đầu bỏ đi.

Đỗ Anh Vũ không nói cho hai tên kia biết kì thật câu hắn nói không phải là lời nói dối.

Kì thật tên kia....thật sự sắp còn không phải là con người nữa!

...............

Ở một nơi khác, một trung niên nhân mang theo một tiểu tử béo mập một đường đi loạn.

Tiểu tử béo mập một thân đạo bào thùng thình, sau lưng ôm bao bố to quá khổ phối hợp với hắn toàn thân mập lùn trông rất không hài hoà.

Tiểu mập lùn nhìn trung niên nhân với vẻ đang thương, kêu ca:

- Tam sư thúc, ta nói ngươi có đi đúng đường không vậy...

Sau đó nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp:

- Chúng là loanh quanh chỗ này đã nửa ngày rồi, chỉ riêng đoạn đường này đã đi qua lần rồi sư thúc à.

Vị trung niên sư thúc tuổi chừng , dáng vẻ đạo mạo, tay cầm phất trần phe phẩy, hắn cũng híp mắt nhìn quanh một vòng rồi quay xuống nói với tiểu mập lùn:

- Ta nhìn đâu có giống, Nghĩa Hiền, ngươi là không tin tưởng sư thúc sao.

Tiểu mập lùn không ai khác chính là tiểu đạo đồng ở Trấn Vũ Quán Hoàng Nghĩa Hiền.

Hắn vừa nghe sư thúc của hắn nói, trong lòng liền nhổ nước bọt “ta tin ngươi mới là có quỷ” nhưng bên ngoài vẫn làm một bộ kính cẩn, hắn nói:

- Sư thúc, hay là chúng ta về thành tìm xe ngựa đi, nếu không đến tối cũng không đến nơi được.

Trung niên nhân lẫm liệt từ chối, hắn nói:

- Nghĩa Hiền, là làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi.

Ngươi phải biết rèn luyện không chỉ dừng tại cơ thể, mà còn phải rèn luyện cả ý chí.

Ngươi một chặng đường ngắn cũng không chịu nổi nhọc nhằn, sau này sao có thể tại đường dài gánh vác Đạo môn chúng ta....

Hoàng Nghĩa Hiển nghiêm túc lắng nghe, nhưng trong lòng một vạn cái không tin, nghĩ thầm “ngươi trong túi ngượng ngùng thì cứ nói thẳng, nhiều lời thuyết giảng như vậy làm gì.”

Đây không phải tiểu tử mập tâm tư vô lễ, chỉ là hắn quá hiểu vị tam sư thúc của hắn.

Vị này hoàn toàn một dạng Đạo môn bại hoại.

Hắn tại kinh thành coi như là lão lưu manh, thanh lâu tửu sắc, chọi gà cờ bạc...!các loại tệ nạn hắn không gì không rành.

Một bộ hiên ngang lẫm liệt lời nói “ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục” phát ra từ hắn làm tiểu mập mạp sững sờ không thôi, “mẹ kiếp, câu đấy của Phật môn mà.” Tiểu đạo đồng cũng phải bạo chửi tục.

Nói đến đâu xa, vài ngày trước vị sư thúc của hắn “trừ yêu diệt ma” tại Hồng Phường ba ngày ba đêm.

Không biết con yêu quái kia pháp lực khủng bố như nào mà sư thúc hắn trở về liền thành một bộ kiệt lực phờ phạc, sinh không thể luyến.

Ai!!!!!! Tiểu đạo đồng trong lòng thở dài.

Thao thao bất tuyệt như trường giang đại hải một hồi.

Trung niên sư thúc híp mắt nhìn xuống tiểu mập mạp đang làm dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng, chốt hạ:

- Mà ngươi còn cần phải rèn luyện thêm, cả ý chí lẫn thể xác, ngươi một bộ dạng này....

Hắn từ trên xuống dưới đánh giá Hoàng Nghĩa Hiền một hồi rồi khinh bỉ nói:

- ......quá mập rồi.

Hoàng Nghĩa Hiền liền xị mặt, hừ lạnh một tiếng.

Hắn từ trong bao bố sau lưng moi móc ra một thứ nhìn như một chiếc gương bát quái, ở giữa lại có kim màu bạc nhỏ như la bàn.

Tất cả tránh gia, tiểu đạo gia muốn phát uy!

Tiểu mập mạp tức giận thầm quát trong lòng, một tay nâng vật, tay còn lại bắt quyết tạo thành dáng chỉ kiếm, miệng lẩm nhẩm:

“Thiên linh linh.

Địa linh linh.

Cấp cấp như luật lệnh...”

“Phong Thuỷ pháp! Cho ta tìm!”

Chú ngữ vừa dứt, kim bạc trên chiếc kính liên quay loạn vòng, sau đó dừng lại, một mực chỉ về hướng nam.

Hoàng Nghĩa Hiền làm một bộ dạng “tiểu đạo gia không kiêu ngạo” lỗ mũi hếch lên tận trời.

Sau đó nhìn sư thúc của hắn nói:

- Sư thúc, tìm thấy rồi, hướng này.

Vị trung niên sư thúc nhìn thấy, vuốt râu gật gù đáp:

- Được rồi, chúng ta đi.

Một lớn một nhỏ theo nhau đi.

Được một lúc, đầu nhỏ quay lên nhìn đầu lớn, bất đắc dĩ nói:

- Sư thúc, người lại đi nhầm đường, hướng này cơ mà sư thúc.....

Trung niên sư thúc không tin, nheo mắt nhìn xung quanh một hồi, miệng lẩm nhẩm:

- Đâu có, rõ ràng không sai mà....

Sau quay sang tiểu mập mạp, giả bộ quát lớn:

- Tiểu tử, còn làm tốt nhiệm vụ của ngươi đi.

Người cầm Địa La Kính trong tay, vậy liền an phận làm một cái công cụ người, chuyên tâm dò đường đi, mà công cụ thì không nói chuyện.

An tâm theo sư thúc là được.”

- Sư thúc à.......!

Tiểu mập mạp lúc này tuyệt vọng kêu lên.

Chân chính tuyệt vọng.

Nếu có người hiện đại ở chỗ này nhìn qua vị trung niên sư thúc hoàn toàn có thể nhận ra....

Hắn rõ ràng là một tên cận thị!

.................

- Tiểu Văn tử, ta đói...

- Im lặng đi, đừng làm phiền ta.

- Ta nói ta đói!

- Còn ta nói ngươi câm mồm.

Hai thiếu niên một đường cãi nhau chí choé.

Thiếu niên tiểu Văn tử tràn đầy phẫn nộ nhìn bạn mình, trên tay tầm chiếc quạt lông rách nát chỉ vào tên kia nói:

- A Tín, ta đã nói rồi, nói rất nhiều rồi, kết quả ngươi nhân lúc ta ngủ cầm hết kinh phí vào kinh của chúng ta một đường nướng sạch.

Hại ta bị đuổi ra khỏi khách sạn trong đêm, giờ gặp ta ngươi chỉ nói ngươi đói!!!

Thiếu niên A Tín u oán nhìn tiểu Văn tử, không phục nói:

- Rõ ràng lúc đầu ta thắng thật nhiều, đáng tiếc vận khí dùng hết.

- Ta nói bao lần, bài bạc xưa nay toàn lừa người, không có người cho ngươi ngon ngọt, ngươi làm sao nhập hố đây.

- tiểu Văn tử nhìn gã thiếu niên lão thành trước mặt, có chút hối hận mang theo hắn vào kinh.

Hai kẻ dở hơi cãi nhau một hồi thì tiếng ọt....ọt từ bụng của hai kẻ vang lên, hai gã nhìn nhau một hồi

- Tiểu Văn tử, ta là thật đói.

- ..........

- Chúng ta đi tìm chỗ ăn đi tiểu Văn tử.

- Đi đâu tìm?

- Ta không biết, ngươi là quân sư của ta, người phải biết.

Tiểu Văn tử thở dài, nhìn A Tín đánh nhận mệnh nói:

- Tô Văn ta đời trước đúng là thiếu nợ ngươi...

Hắn nhìn trời một hồi thấy cũng sắp tối đánh nói:

- Chúng ta tìm kiếm nhà dân nào đó ở gần đây đi thôi, nói với họ chúng là lên kinh đi thi, nửa đường vị cướp, vừa đói vừa mệt xin một bữa cơm liền đi.

A Tín gật đầu đáp ứng rồi đảo mắt xem có cái nhà dân nào không, hắn nhìn về xa xa, chợt phát hiện ra mục tiêu, quay sang vỗ vào tay tiểu Văn tử rồi chỉ về phía trước, cười nói:

- Ngươi nhìn thấy ngôi chùa kia như thế nào.

- Chùa?

- Đúng a, đám sư sãi không phải thường xuyên cầm bát đi khất thực sao? Nay chúng ta đến cửa bọn chúng xin ăn một bữa, cũng coi như là của thiên trả địa, thời thế tốt luân hồi.

Nói dứt lời, A Tín liền hưng phấn kéo tiểu Văn tử một đường hướng bắc chạy như điên.

Tiểu Văn tử thì nghĩ về câu ngụy biện của A Tín, trong lòng chửi thầm nhưng bụng đói cồn cào, hắn cũng đành đâm lao theo lao.

Lòng thầm nghĩ :

“Cha mà biết ta tới Phật môn xin ăn không đánh chết ta mới là lạ.”

.............

Truyện CV