1. Truyện
  2. Nam Thiên Chiến Hỏa
  3. Chương 27
Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 27: Khả Năng Mô Phỏng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 27: Khả Năng Mô Phỏng

Cả mấy tiết sau hai người không nói chuyện với nhau câu nào, Trần Thiên Nam có chút xấu hổ cộng thêm sắp tới ngày giỗ bố mẹ, hắn không có quá quan tâm mấy chuyện khác, xách balo ra khỏi lớp đút tay túi quần ra về, bên cạnh là thằng Lân mặt đầy bi thương nhìn Trần Thiên Nam.

- Nay mày với Tuyết có vụ gì à?

- Không có gì.

Trần Thiên Nam nhún vai trả lời, biết là không moi móc được thông tin gì từ trong miệng thằng bạn, thằng Lân không thèm nói nữa mà tia gái lớp khác, ra cổng trường đứng đợi thằng Lân lấy xe, Trần Thiên Nam nhận được rất nhiều ánh mắt của các chị em con gái nhìn tới, hắn cũng chẳng có để tâm mấy, hắn tự đánh giá nhan sắc của mình ở mức dễ nhìn, con gái nhìn hắn là chuyện bình thường, con gái hay con trai cũng đều giống nhau trong cái vụ ngắm gái, ngắm trai cả.

- Ê mày, hình như Tuyết đi với thằng Khánh kìa.

Thằng Lân phi xe ra trước mặt Trần Thiên Nam hất mặt về phía trước, thằng Khánh đi chiếc xe cup 82 Đài Loan đang dừng xe bên cạnh Tuyết, Trần Thiên Nam nhìn qua rồi nhìn thằng Lân nhún vai.

- Hâm à? Liên quan gì đến tao.

- Ách, thật không biết mày nghĩ gì nữa, thôi về.

Trần Thiên Nam ngồi lên xe thằng Lân vít ga phóng qua, Tuyết thấy Trần Thiên Nam đi qua ánh mắt như có gì mất mát, lắc đầu nói với Khánh.

- Khánh về trước đi, mình nhờ My trở về rồi.

- Vậy à? Mình đợi cả My về nói chuyện trên đường về cho vui.

- À ừ.

Một lúc sau My phóng con xe máy điện đi ra.

- Em iu lên xe đê.

My nhìn thằng Khánh nheo mắt một cái, rồi nhìn Tuyết cười nói, hôm nay bố có việc bận không về nhà Tuyết liền nhờ My trở về, dù sao cũng về cùng đường, đợi Tuyết ngồi lên My phóng xe đi tựa hồ như không nhìn thấy Khánh ở bên cạnh, nói gì đi nữa trong lòng vẫn muốn thằng Nam với Tuyết thành một cặp, My dĩ nhiên không để thằng Khánh cơ hội.

"Nam à bộ tiểu thuyết ngôn tình này không thể nào không viết, tao thật sự rất chờ mong vào cái kết."

- Thằng Khánh nó có ý với bạn đó, không rung động chút nào sao? người ta đẹp trai nhà giàu lại học giỏi nữa, hot boy của của trường đấy.

- Nói linh tinh gì đấy My.

My bĩu môi thấy thằng Khánh đuổi theo đi song song liền không nói chuyện gì nữa, thằng Khánh trò chuyện mấy câu với Tuyết, đơn giản là thằng Khánh hỏi gì Tuyết chỉ trả lời đơn giản, My ở một bên cười thầm trong bụng, tình tiết này chuyển biến thành chuyện tình tay bốn rồi, thật sự chờ mong vào kết thúc quá đi mất, My kêu gào trong lòng một trận, hận không thể viết nên một cái kết đầy bi ai cho chuyện này.

Thằng Khánh chỉ đi chung một đoạn đường rồi rẽ về lối khác, thằng Khánh chào hai người mới vít ga chạy xe đi, lúc này Tuyết mới chọc chọc eo My làm cho chiếc xe loạng choạng, còn My thì kêu lên.

- Đừng có chọc tớ, buồn lắm ngã ra đường bây giờ.

- Cho tớ hỏi cái này đi.

- Hỏi gì cứ hỏi, chuyện về thằng Nam chứ gì, tớ học chung với nó từ mẫu giáo có gì cậu cứ hỏi đi.

- Bố mẹ Nam mất lâu rồi à? Hôm nay thấy cậu ấy rất buồn.

- Ừm, bố mẹ nó mất vì t·ai n·ạn hơn mười năm rồi, hình như sắp đến ngày giỗ bố mẹ nó thì phải, thấy bọn thằng Lân hay đi cùng nó thắp hương ở mộ...

- Cậu ấy chắc đau khổ lắm!

- Nam nó mạnh mẽ lắm, tớ còn chưa thấy nó khóc bao giờ từ hồi bé luôn...

Cất cặp sách vào phòng chạy ra rửa chân tay, chào ông bà một tiếng sau đó ra sau nhà xách cái xe đạp ra chạy thẳng đi giữa trời trưa nắng, bà nội nhìn theo thở dài một hơi, thằng bé từ nhỏ rất hiểu chuyện, cho dù làm sai chuyện gì b·ị đ·ánh cũng không hề khóc, nhưng vào ngày giỗ của bố mẹ thằng bé trốn một góc khóc một mình không để ai thấy, có lần nửa đêm nó trốn ông bà chạy ra mộ bố mẹ ngủ lại ở đó, Trần Bá Hùng cũng đi ra nhìn cháu nội phi xe đạp chạy đi thở dài một hơi, ánh mắt của ông nặng nề ẩn chứa rất nhiều suy tư.

Trần Thiên Nam dừng xe trước nghĩa trang của làng, hắn đi một mình vào bên trong dừng lại ở trước hai ngôi mộ được xây quanh một khu vực đầy hoa dại, một loài hoa hắn không biết tên, chỉ đơn giản mỗi lần nhổ cỏ để lại chúng mà thôi.

- Bố mẹ con tới dọn dẹp cho hai người.

Trần Thiên Nam thắp hương cho bố mẹ, ngẩn người nhìn hai ngôi mộ một lúc hắn bắt đầu nhổ đi những cây cỏ dại, vừa dọn dẹp hắn vừa kể lại tất cả mọi chuyện phát sinh trên người, hắn kể cả việc bản thân mình có chút yêu thích Loan, tới chuyện bản thân có dị năng, tất cả đều kể hết ra, năm nào cũng vậy, tới gần ngày giỗ bố mẹ hắn để ra đây nói cho bố mẹ nghe hắn đã làm được gì, chưa từng giấu bố mẹ chuyện gì cả.

- Mẹ, con muốn được mẹ ôm vào lòng như hồi con còn nhỏ, bố à chúng ta là đàn ông con sẽ không ôm bố đâu nhé...

Từng con gió thổi qua Trần Thiên Nam nghẹn lại nhắm mắt lại như muốn cảm nhận được vòng tay của mẹ, khi mở mắt ra hắn khẽ mỉm cười thật vui vẻ chào hai người rồi hắn trở về.

"Bố mẹ con trai về đây."

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, thoáng cái đã một tuần sau ngày giỗ của bố mẹ, Trần Thiên Nam dần dần cũng lấy lại được tinh thần của mình, việc rèn luyện vẫn được ông nội dạy bảo, sáng tập luyện ở hang động, buổi chiều rảnh cùng ông luyện quyền cước, ông nội dạy cho hắn một môn võ có tên là Nam Sơn Quyền Pháp, trình độ võ thuật của Trần Thiên Nam được nâng lên một tầm cao mới, một buổi tối đang học bài cũ trong đầu Trần Thiên Nam vang lên âm thanh của JD.

"Quá trình liên kết hoàn tất tiến trình 3% đang tải dữ liệu được cài đặt."

Trần Thiên Nam có chút vui vẻ, cuối cùng sau mười ngày chờ đợi JD cũng đã liên kết thành công thêm 1% đừng nhìn con số nhỏ bé này mà khinh thường, rất có thể đem đến cho Trần Thiên Nam một chuyện vui khổng lồ là có thể, hắn bắt đầu triệu hoán bộ giáp ở ngón tay trỏ của mình, mật độ bao phủ của Nam Thiên Chiến Giáp đã hơn trước kia một chút, gật gù cái đầu một cái thu lại bộ giáp.

"JD đâu rồi? Có tiến triển gì không?"

"Dĩ nhiên là có rồi đại ca, bất quá có chút không thực tế cho lắm."

Trần Thiên Nam liền khẳng định trong lòng con hàng JD thuộc loại hàng thải trăm phần trăm, bất quá nhân sinh cái gì cũng tốt liền không được, phải có khó khăn thử thách thì con người ta mới có ý chí vươn mình vượt qua.

"Nói rõ chút đi?"

"Là khả năng mô phỏng."

"Hử? Mô phỏng sao?"

Trần Thiên Nam xoa xoa cằm, không có khả năng nào là phế, chỉ có người phế mà thôi, khả năng mô phỏng này làm như thế nào để phát huy hết tác dụng của nó đây? Mô phỏng không gian luyện tập, cái này không phải là tuyệt vời ông mặt trời còn gì nữa.

"JD vậy khả năng mô phỏng cái nào cũng mô phỏng được sao? Ý ta là sa mạc, hay đại dương, núi tuyết..."

"Cơ bản chính xác là như vậy, nhưng không gian mô phỏng này phụ thuộc vào đại ca, dựa vào khả năng quan sát, kết cấu bộ dạng...của ký chủ, phải tự mình xây nên, ta không thể tự làm ra được."

"Cái này là làm khó đại ca như ta rồi."

Trần Thiên Nam nghe xong thì tai ù ù, đầu óc có chút trì trệ một lúc, nói đi nói lại vẫn ở phụ thuộc ở bản thân hắn, trước tiên là hắn phải giỏi, phải có kiến thức, khả năng quan sát, logic tư duy...cái này chẳng khác nào muốn biến hắn trở thành một bác học uyên thâm.

- Thôi được rồi, vậy bắt đầu mô phỏng phòng của mình trước tiên đi.

Truyện CV