Chương 30: Cách Giải Quyết
Trần Thiên Nam lông mày cau chặt lại nối với nhau thành một đường, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, đã được một thời gian kể từ khi hai người nước ngoài kia bị hắn đánh b·ị t·hương, hắn vẫn không có quên đi tính cảnh giác của mình, chuyện lần trước làm cho Trần Thiên Nam không thể không sinh ra lòng cảnh giác.
- Này sao đấy? Về thôi mày.
- À ừm, về thôi.
Cả đám quyết định giải tán đi về, trên đường về Trần Thiên Nam trong lòng lo lắng không thôi, qua một thời gian được ông nội dạy dỗ hắn có thể nói là tiến bộ vượt bậc, nhưng nếu so sánh về mặt chỉ số của bản thân và hai người nước ngoài kia thật sự Trần Thiên Nam không có dám chắc bản thân có thể đánh lại họ một lần nữa, lần này chắc chắn cả hai sẽ cẩn thận hơn trước rất nhiều, dù sao cũng ăn một vố thật đau trong tay mình, lần này e là cả hai kết hợp một lượt mà tới, Trần Thiên Nam lo lắng thở dài một hơi.
"JD, có lẽ hai tên nước ngoài kia lại xuất hiện rồi."
"Đến là đón, không phải sợ đại ca."
"Ách, lần trước còn suýt c·hết, lần này không khéo Diêm Vương gạch tên tao thật cũng nên."
"Chuyện này cũng đúng, đại ca thật sự là yếu hơn bọn họ so về mặt chỉ số hiện tại, nếu cả hai kết hợp mà tới một lượt quần chiến, đại ca khả năng cao là tạch chỉ trong ba hơi thở."
"JD chú ý ngôn ngữ nói chuyện, tao không có thảm tới mức đó chứ, lần trước còn đánh cho bọn chúng chạy tụt cả quần ra kìa."
"Chuyện này ta nên nói rõ cho đại ca mới được, lần trước là Nam Thiên Chiến Giáp giải phóng năng lượng của mình, kích hoạt tế bào tiềm năng cơ thể đại ca, trong tích tắc mới có thể đem cả hai người bọn họ đánh qua một trận, còn lần này thì tỉ lệ không cao, nếu kích hoạt một lần nữa tiềm lực thân thể, chỉ sợ đại ca hưởng dương khi tuổi đời còn rất trẻ."
Trần Thiên Nam nghe JD nói xong thì mặt đã biến thành màu gan lợn, chuyện này đúng là đau đầu thật sự, tạm thời Trần Thiên Nam còn chưa có tìm ra cách nào giải quyết tốt chuyện này, cái này là nguy hiểm tính mạng của hắn và người thân không phải chuyện có thể qua loa được, nếu không c·hết là cái chắc, c·hết rồi xác của mình cũng chẳng được yên chứ chẳng chơi, lần trước có nghe bọn chúng nói muốn đem mình về nghiên cứu, Trần Thiên Nam thở dài một cái nặng nề.
"JD tao đang rất loạn, có giải pháp nào tốt không? Chính là đưa ra ý kiến."
"Có đại ca, tạm thời có thể nghĩ ra ba phương án."
"Nói nghe nào?"
"Thứ nhất chính là đại ca ngoan ngoãn b·ị b·ắt thế là xong, không ảnh hưởng tới gia đình người thân bạn bè."
"Nói như không."
"Cách thứ hai tỉ lệ thành công cao hơn, chính là gọi người thân, ông nội của đại ca thâm sâu khó dò, nói không chừng còn là loại cường giả top đầu ở Địa Cầu, đơn giản là bóp nát hai kẻ kia."
"Đường cùng dĩ nhiên là gọi ông nội rồi, còn cách thứ ba nói nốt đi nào."
"Tự lực cánh sinh, đại ca phải mạnh lên một cách nhanh chóng, giải quyết hai kẻ kia, à ừm còn phải nói tới một loạt phản ứng dây chuyền phía sau nữa, chính là kẻ này c·hết thì kẻ sau tới, dĩ nhiên là càng ngày càng mạnh hơn, và khả năng xui xẻo ngay khi lần thứ hai đã có loại cường giả mạnh mẽ chẳng hạn như dị năng giả cấp A xuất hiện, lúc đó e là đại ca tạch còn chẳng kịp ngáp, tỉ lệ này xuất hiện biến số này không quá cao, đại ca yên tâm một chút."
"Hiện tại e là phải lựa chọn cách thứ hai rồi, hazz."
"Đại ca ta chọn nhầm kí chủ rồi!"
Trần Thiên Nam:
(*__*!)
Trần Thiên Nam cất xe vào đằng sau rồi chạy đi cất cặp rửa chân tay, chạy vào chào ông bà rồi dọn cơm ra ăn, ông bà luôn đợi hai đứa cháu trở về để cùng ăn cơm, buổi chiều còn có ba tiết học thêm, ăn xong Trần Thiên Nam chạy vào phòng dọn sách vở, sau đó vơ lấy điện thoại nhắn tin với Loan.
"Cậu đang làm gì á?"
"Đang ngủ nè."
" :)) "
"Đang ngủ sao nhắn tin được?"
"Bị cậu đánh thức rồi, còn đang tức giận đây."
"Ách, vậy thì cậu ngủ tiếp đi."
"Hứ, cậu gợi đòn à?"
"Đâu có."
"..."
Buổi chiều phi xe sang đón thằng Lân đi cùng, xe nó lúc về bị thủng xăm, hai thằng vi vu trên đường đi tới gần trường học thì gặp một bạn nữ bên đường đang hí hoáy lắp cái xích xe đạp, thằng Lân vỗ vai Trần Thiên Nam nói.
- Dừng dừng mày, để tao mày tuyệt đối không được xen vào đâu đấy.
- Ok, tao không có mê gái như mày.
Thằng Lân nhảy xuống xe chạy lại chỗ bạn nữ kia nặn ra một gương mặt cực kì quan tâm hỏi.
- Xe bạn bị hỏng à?
- À ừm, xe mình bị tuột xích, nó bị kẹt rồi tớ lắp mãi không được.
Bạn nữ kia rất xinh vẻ mặt lúc này tựa như muốn khóc nói ra, tay đã có chút lấm lem do dầu nhớt trên xích dính vào, nhìn thấy vẻ mặt này thằng Lân tan chảy luôn tại chỗ, liền sẵn tay áo lao vào chiếc mini nhật màu hồng của người ta mà hổ báo nói.
- Bạn để mình lắp cho.
Trần Thiên Nam thì chống xe ở một bên khoanh tay mà nhìn cả hai người cười cười, mô típ này quen lắm tựa như mấy câu chuyện tiểu thuyết tình yêu cấp 3 vậy, một tình yêu trong sáng đẹp đẽ thời học sinh có lẽ sẽ được viết nên từ đây, nhưng mà thực tế nó vẫn luôn rất phũ phàng, thằng Lân lắp mãi không được, xích xe bị kẹt cứng làm thằng Lân lơ nga lơ ngơ mãi không lắp được, Trần Thiên Nam đưa tay lên che chán thở dài.
"Hình như mình nghĩ quá xa rồi."
- Nam, mau giúp tao một tay.
Thằng Lân quay sang cầu cứu Trần Thiên Nam, hắn thở dài, thật muốn đá văng thằng Lân đi, mô típ tình yêu này đang ở trên người nó quay đi quay lại vẫn vẽ lên đầu mình.
- Vô dụng, tránh sang một bên cho trẫm.
- Bệ hạ thần vô năng.
Hai thằng cũng không quên diễn một màn quân thần với nhau khiến cho bạn nữ kia phải mỉm cười nhìn hai người.
"Cạch."
Trần Thiên Nam thò tay vào giật một cái chỗ xích mắc đã tụt ra, hắn liếc mắt khinh bỉ nhìn thằng Lân.
- Xong rồi.
- Cảm ơn hai bạn nhá.
- Không có gì đâu hehe.
Thằng Lân làm như thế nó mới chính là công thần vậy, Trần Thiên Nam dĩ nhiên cũng chỉ cười trừ không nói gì, phủi tay mấy cái rồi nhảy lên xe định nổ máy, chợt điện thoại ở túi quần vang lên âm báo, hắn móc ra thấy Zalo có hiện tên Tuyết Công Chúa gọi tới.
- Alo, tớ nghe rồi.
- Nam đi học chưa?
- À tớ đi rồi.
- Vậy à tưởng cậu chưa đi qua nhà tớ đón tớ đi cùng với, bố tớ nay bận đi việc rồi, xe cũng hỏng không kịp sửa.
- Vẫn chưa tới trường, nổ địa chỉ đi mình đi qua tầm năm phút.
- Nhà tớ chỗ chợ Hạ Mỹ đấy, cái nhà ba tầng á.
- À rồi, tớ biết rồi, mà nhà cậu hơi to đấy?
- Mẹ tớ kinh doanh không tệ á.
Tắt máy đi nhìn thằng Lân nói một cách đầy lí với tình.
- Tao đi đón Tuyết cái, đi bộ tới trường cũng gần.
Không quên nháy mắt với thằng Lân một cái rồi mới nổ máy quay đầu phóng đi, gương mặt thằng Lân sững sờ trong chốc lát lẩm bẩm.
- Anh em chí cốt thế đấy, có gái vào bỏ luôn cả anh em ở đây.
- Bạn đi cùng mình đi.
- À như vậy cũng được, cảm ơn nhé.
Thằng Lân như mở cờ trong bụng cười tít cả mắt mà nhảy lên con mini nhật màu hồng phấn của đối phương cong lưng đạp trở bạn nữ vi vu trên đường...
- Hi, người đẹp.
Dừng xe ở trước cổng nhà Tuyết đã thấy cô nàng đeo cặp đứng đợi ở đó, thấy Trần Thiên Nam cười nói một cái.
- Hả? Người đẹp ở đâu cơ?
- À quên mất, ở đây không có ai đẹp cả, mà là siêu xinh.
- Tớ sắp bị cậu nói bay lên mây rồi, cho tớ cái mũ đi.
- Ok.
Trần Thiên Nam đưa mũ cho Tuyết, sau đó nổ máy xe chờ Tuyết ngồi lên liền phóng đi, trên đường đi đơn giản nói mấy câu đã tới cổng trường, Trần Thiên Nam nhìn lướt qua quá nước ở cổng trường đã thấy thằng Lân cùng bạn nữ vừa nãy ngồi uống nước với nhau, không biết nói chuyện gì mà cả hai cười tươi lắm, Trần Thiên Nam lẩm bẩm.
- Quái thằng này cũng thích con gái à? Cứ ngỡ nó bê đê.
Mặc kệ đôi bạn trẻ Trần Thiên Nam đem cất xe vào bãi, Tuyết đợi hắn cả hai cùng lên lớp, vào trong lớp Trần Thiên Nam đã bắt gặp ánh mắt của thằng Khánh nhìn tới, một ánh mắt tràn đầy thù địch không chút nào che dấu, Trần Thiên Nam có chút đau đầu cũng chẳng để trong lòng, buổi chiều có rất nhiều lớp học cùng nhau, cả khối mười một, mười hai cũng có, lúc này ở cửa lớp đã xuất hiện một đám con gái lớp trên kéo vào.
- Con Nga mày c·hết với tao, dám dụ dỗ người yêu tao...