Chương 45: Cụ Hại Chết Người Rồi Cụ Ơi
Xe khách dừng lại ở một đoạn đường vắng, sau khi chiếc xe khách biến mất ở một đoạn cua, không còn ai khác ở đoạn đường này Lê Khải liền túm bả vai Trần Thiên Nam nhảy một cái xuống vách núi, Trần Thiên Nam thấy cụ ngoại túm cổ mình rồi cả hai người nhảy xuống vách núi trái tim của hắn như muốn nhảy ra ngoài, dù biết là cụ ngoại rất có bản lĩnh nhưng hắn vẫn thấy sợ, lớ ngớ cụ không cẩn thận tuột ta thì hắn c·hết toi.
"Bịch."
Qua mất phút thời gian hai người liền rơi một cách nhẹ nhàng trên mặt đất, cụ ngoại chắp tay sau đít đi trước còn không quên gọi Trần Thiên Nam.
- Đi nhanh lên không lạc bây giờ.
- Cụ đợi chắt, chắt sợ ma.
Trần Thiên Nam vội vàng chạy theo cụ ngoại, ánh mắt không ngừng đánh giá con đường mòn đang đi, nơi này đồi núi chập chừng rất cao, hắn đoán nơi này thuộc dãy Hoàng Liên Sơn ngay lập tức, rất cả khả năng Nam sơn chính là một ngọn núi nào đó ở sâu bên trong dãy Hoàng Liên Sơn hùng vĩ, hắn cũng không hỏi cụ ngoại, cho dù tò mò hắn cũng không dám hỏi mà vội vàng đuổi theo bước chân cụ ngoại.
Đi thật lâu vòng vèo không biết bao nhiêu lâu, hai chân của Trần Thiên Nam đã có chút nhũn ra, nhưng vẫn thấy cụ ngoại sinh long hoạt hổ nhẹ nhàng bước đi khiến hắn không thể không cố gắng đuổi theo, đi càng sâu vào trong rừng rậm cây cối to lớn hiện ra, con đường mòn dưới chân đã biến mất từ lâu, nơi này đã ít có dấu chân người bước vào, khung cảnh trời chiều đã chuyển, không gian đã có chút âm u đen tối.
- Cụ ngoại còn xa không cụ? Nghỉ một lúc được không ạ? Chắt sắp không đi nổi nữa rồi.
Không phải hắn yếu đuối, nhưng sự thật là đã đi rất xa, khoảng chừng gần năm mươi cây số đường rừng rồi, cụ ngoại đi rất nhanh còn hắn thì phải chạy đuổi theo, đấy là thể lực của hắn đã được nâng cao, hiện tại chân có chút nhấc không nổi rồi, nếu còn tiếp tục hắn sợ ngất ở đây mất, Lê Khải chỉ một tảng đá đầy rêu phong gật đầu nói.
- Tố chất thân thể tạm được, vậy nghỉ ở đây đi.
Trần Thiên Nam ngồi xuống tảng đá, móc từ trong balo ra một chai trà xanh không độ ngửa cổ tu ừng ực một hơi, Lê Khải đứng ở bên cạnh Trần Thiên Nam đột nhiên lên tiếng.
- Đã tìm đến đây rồi sao không tiến lên nói chuyện, uống miếng nước chắt ta mua.
Trần Thiên Nam nghe cụ ngoại nói liền vứt cả chai nước đã hết sang một bên, ánh mắt liếc nhìn bốn phía, không nhìn thấy thân ảnh nào cả, chẳng lẽ có ma, hắn còn đang miên man tưởng tượng thì một tiếng nói đầy nội lực đã vang vọng từ bốn phương tám hướng vang lên.
- Lê tiền bối mắt sáng như đuốc, Tống Hành đã chờ ở đây được ba ngày, còn tưởng không có cơ hội khiêu chiến tiền bối.
"Tới khiêu chiến cụ ngoại?"
Trần Thiên Nam hai mắt sáng rực, trong suy nghĩ của hắn cụ ngoại nhìn trẻ như vậy nhất định phải là đại cao thủ cỡ tam hoa tụ đỉnh, cải lão hoàn đồng đẳng cấp chẳng hạn, hoặc ít nhất cũng là một cự đầu tông sư võ đạo, không ngờ tới lại gặp dịp có người tới khiêu chiến, hắn sắp được mở mang tầm mắt, chí ít hắn còn chưa thực sự chứng kiến võ đạo chân chính đánh nhau, chỉ thấy ông nội đấm một cái mặt nước liền nổ tung, ảo diệu như trong phim chưởng.
- Chuẩn bị xong hậu sự rồi?
Lê Khải nhàn nhạt nhìn từ trên trời hai bóng người hạ xuống, Trần Thiên Nam bấy giờ mới trợn to mắt nhìn hai người xuất hiện, người dẫn đầu là một người đàn ông ăn mặc lịch sự, mặc đồ tây tóc bạc trắng, gương mặt độ khoảng năm sáu mươi tuổi, thân thể vạm vỡ hiện lên sau bộ vest đen, theo sau lưng là một cô gái độ hai mươi, gương mặt cực kì xinh đẹp, mũi cao mắt đen, da trắng, dáng người ma quỷ, khoác trên người bộ quần áo đơn giản, áo phông quần bò, chân đi giày thể thao, tóc búi củ tỏi nhìn rất năng động, Trần Thiên Nam không biết vì sao nghĩ tới hình ảnh minh tinh màn ảnh Trung Quốc tới từ Tân Cương, nơi mà người ta gọi là cái nôi của sắc đẹp trung hoa.
- Đã chuẩn bị xong, mong Lê tiền bối nhẹ tay.
- Hừ, cho nhóc con họ Tống ngươi một cơ hội, động thủ đi.
Nhìn cụ ngoại bày ra phong thái cao thủ, còn chấp cả đối phương động thủ trước trong lòng Trần Thiên Nam hâm mộ không thôi, đây chính là phong phạm của cao thủ chân chính sao? Quá là ngầu đi, nhưng mà hắn cũng sẽ không học điệu bộ này của cụ ngoại, cho đối thủ cơ hội lớ ngớ không chừng người tạch lại là mình thì có c·hết cũng chẳng thể nào nhắm mắt nổi, quá không cam tâm, bất quá hắn mới để ý hai người dùng tiếng Việt nói chuyện, mà khẩu âm của ông bác họ tống kia cũng rất chuẩn tiếng Việt phổ thông, nhưng mà hẳn là không phải người Việt, cái này hắn có thể đoán.
- Doanh Doanh đưa kiếm.
Cô gái từ sau lưng rút ra một bao kiếm đen đưa cho Tống Hành, nhận được kiếm liền liếc qua cô gái nói.
- Con lùi về sau đi, tránh b·ị t·hương tổn.
- Vâng sư phụ.
Cô gái nhẹ gật đầu nhìn qua hai người Trần Thiên Nam, nhảy lùi hai cái về sau liền cách ngoài trăm mét, Trần Thiên Nam nhìn mà nuốt nước bọt không thôi, còn vì sao nuốt nước bọt có đ·ánh c·hết hắn cũng sẽ không nói là ngon đâu.
- Cụ ngoại, đợi chắt chạy về sau đã rồi mới động thủ.
- Khỏi đi, cứ đứng im đấy.
Trần Thiên Nam còn tính chạy lùi về sau, nhưng nghe cụ ngoại kêu không cần rời đi, ánh mắt hắn nhìn về ông bác Tống Hành nuốt nước bọt thêm một lần nữa, lần này dĩ nhiên không phải là ngon, mà là đáng sợ, từ trên người ông bác Tống Hành thanh kiếm trong tay đã xuất vỏ khí thể tựa như thủy triều, dùng mắt thường Trần Thiên Nam có thể nhìn thấy cỏ cây xung quanh lay động tựa như đón nhận một cơn báo tố thổi qua.
- Nhất Kiếm Tam Thiên Lãng.
Tống Hành kiếm trong tay huy động, lưỡi kiếm sắc bén ánh lên những tia sắc lạnh, kiếm khí bùng nổ tựa như những cơn sóng biển dồn dập xuất hiện lao tới chỗ Lê Khải, Trần Thiên Nam đứng sau lưng cụ ngoại chân run lẩy bẩy sắc mặt khó coi, hắn cảm giác toàn thân mình như bị ném vào hầm băng, một cảm giác rét lạnh chạy khắp toàn thân, trong lòng thì kêu gào thảm thiết, cụ ngoại sao không cho hắn chạy về sau cơ chứ, lớ ngớ cụ có đỡ hụt thì thằng chắt này coi như bỏ mạng, c·hết không thể nào nguyên vẹn, Trần Thiên Nam cảm nhận được sự đáng sợ của võ giả chân chính.
"Vù."
Tống Hành bổ ra một kiếm, lập tức kiếm khí trăm đoạn hướng tới chỗ hai cụ cháu Trần Thiên Nam lao tới, những nơi kiếm khí đi qua cỏ cây đất đá toàn bộ bị cắt thành nhiều mảnh, Trần Thiên Nam trợn mắt nhìn, hắn mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy những gợn sóng vô hình đánh tới.
"C·hết thật rồi cụ ơi, cụ hại c·hết người rồi cụ ơi."
Trần Thiên Nam kêu hoảng trong lòng, Lê Khải nhìn kiếm khí đánh tới lông mày nhướn lên một cái, theo đó tay phải dơ về phía trước hai ngón trỏ và giữ dựng lên, những ngón còn lại co vào, động tác giống như bắn súng.
- Nam Sơn Lạc Hồng Phá Kiếm Chỉ.
"Biuuuuu..."
Một tiếng vang lên, đầu ngón tay Lê Khải bắn ra một đạo kiếm khí màu vàng nhạt, mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nó giống như một mũi tên mang theo uy thế khổng lồ bắn phá lao nhanh về phía trước, Lạc Hồng Phá Kiếm Chỉ một đường đánh tan kiếm khí của Tống Hành, đối mặt với một kiếm chỉ phá tan Nhất Kiếm Tam Thiên Lãng của mình gương mặt Tống Hành biến sắc, kiếm trong tay chém ngang một đường ngăn cản kiếm chỉ đang đánh tới.
"Vèo...phụt..."
Lê Khải thu tay chắp sau đít điệu bộ cao thủ vô địch hiện ra trong mắt Trần Thiên Nam, tay của cụ khẽ hất hất với Trần Thiên Nam, hắn nhanh chóng hiểu ý, đây là cụ ngoại muốn hắn tung hô, muốn hắn vỗ mông tung hộ điệu bộ vô địch của cụ.
- Cụ ngoại vô địch, cụ ngoại vô địch...
Lê Khải mặt mày hớn hở cảm nhận tiếng tung hô của thằng chắt, trong lòng càng ngày càng cảm thấy hài lòng, thiên tư võ đạo tạm thời không tính, nhưng tuệ tính lại là rất có tiềm lực.
- Sư phụ!
Cô gái lao tới đỡ lấy Tống Hành, gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ hoảng sợ, một kiếm vừa rồi ở ngoài trăm mét Doanh Doanh còn cảm thấy áp lực, người trước mặt mà sư phụ cô khiêu chiến dốt cuộc là cao thủ bậc nào, Tống Hành tay phải cầm kiếm từ bả vai rơi xuống, máu tươi chảy ra nhanh chóng được cô gái điểm huyệt cầm máu, Tống Hành gương mặt xám như tro tàn nhìn về phía Lê Khải ho lên mấy cái.
- Đa tạ tiền bối tha mạng.
- Nể mặt sư phụ ngươi lúc còn tại thế, tha cho ngươi một mạng trở về đi, bước vào Khí Cảnh mới có tư cách khiêu chiến ta.
- Doanh Doanh thay sư phụ tạ ơn tiền bối, tập đoàn Hoa Thiên dâng lên tiền bối.
- Ừm, thiên phú tu luyện không tệ, trở về đi, lúc khác ta tới nhìn một chút.
Cứ như vậy cô gái mang theo sư phụ mình rời đi, Trần Thiên Nam há hốc cả mồm tiêu hóa những gì mình vừa nghe, Lê Khải nhìn qua thằng chắt điệu bộ như vậy càng thêm đắc ý chắp tay tiêu sái mà rời đi.
- Đi nhanh thôi, trời tối rồi.
- À à vâng vâng cụ.