Chương 48: Đưa Ra Lựa Chọn
Dựa theo lộ tuyến đã được JD phác thảo xong, Trần Thiên Nam điều khiển Nam Thiên Chiến Giáp một đường đâm qua, cảm giác đau đớn có, thoải mái có, cảm xúc đan xen lẫn lộn, ở bên ngoài thùng dược liệu vừa được Lê Khải để máu bạch xà vào xuất hiện những bọt khí, dần dần nước ở trong thùng bắt đầu b·ốc k·hói, những cột khói trắng tựa như đem lấy Trần Thiên Nam bao bọc vào bên trong, dược liệu bắt đầu thông qua các lỗ chân lông chui vào bên trong cơ thể của Trần Thiên Nam, bám vào thành kinh mạch tựa như một lớp bê tông, càng ngày càng nhiều, chúng diễn ra một cách chậm chạp.
- Lạc Ảnh con ra vườn thuốc nhổ cho ta mấy gốc Hoàng Sâm, Bạch Ô, Nhĩ Căn...
- Vâng sư tổ.
Thân ảnh của Lạc Ảnh lóe lên một cái biến mất, tốc độ di chuyển cực nhanh, Lê Khải nhìn vào Trần Thiên Nam ở trong thùng nước lẩm bẩm trên miệng.
- Mười hai đại mạch cùng mở, thằng bé này điên rồi, điên rồi ha ha...
Giọng điệu của Lê Khải mang theo nồng đậm chờ mong, kì tích sảy ra trước mặt khiến Lê Khải không thể không phát cuồng, cuộc đời võ đạo của bản thân kinh lịch mấy chục năm có thể viết thành tiểu thuyết rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Lê Khải gặp phải trường hợp như vậy, dù cho người có thiên phú thế nào đi chăng nữa bước vào cánh cửa đầu tiên thông mạch cũng phải tốn thời gian, thiên tài thì mất ba tháng thời gian, cho dù quái thai đi chăng nữa cũng mất nửa tháng, Lê Khải tự nhận bản thân thuộc vào hàng quái thai cũng phải mất nửa tháng mới có thể thông mười hai đại mạch, trước mắt thằng chắt mới qua nửa ngày đã phá bảy đại kinh mạch, đột nhiên Lê Khải nghĩ đến một chuyện gương mặt co giật một hồi.
"Nếu thằng Nam có thể giúp những người khác thông mạch, chuyện này sẽ tạo ra cái gì? Tuyệt đối là kinh thiên động địa, giới siêu phàm tuyệt đối sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu."
Càng nghĩ lông mày của Lê Khải càng cau lại, đột nhiên lông mày lại nhướn lên miệng lẩm bẩm.
- Sợ cái chó gì? Còn mình ở đây cơ mà.
Nghĩ tới điều đó ánh mắt Lê Khải lại mang theo lửa nóng, Lạc Hồng Nam Sơn tinh giả chân truyền cũng không phải dễ tìm kiếm, hiện tại mà xem nếu có năm bảy tinh giả chân truyền, lúc đó kẻ nào dám vuốt râu Nam sơn nữa, chuyện này cứ để sau rồi tính. Khi Lạc Ảnh mang theo số dược liệu trở lại, Lê Khải nhanh chóng sơ chế rồi đem dược liệu ném vào trong thùng nước, dùng chính nội lực của mình đun nóng nước thuốc bên trong.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Trần Thiên Nam cảm giác tinh thần mình đã có chút mệt mỏi, mí mắt hắn nặng trĩu, hắn cắn lưỡi dùng sự đau đớn để duy trì sự thanh tỉnh của bản thân, đã mở được mười một đại kinh mạch không lí nào lại gục ngã trước đại mạch cuối cùng.
"JD hát đi. đại ca cần giúp đỡ."
"Một con vịt xòe ra hai cái cánh."
"Nhạc trẻ, remix sôi động."
"Kình kịch kình kịch...hey...hey...đêm nay dơ tay cao, tim lao đao bay lên vì sao...bóng tối khuất xa lối...anh em mình đường về chung lối..."
Đứng trước đại mạch thứ mười hai Trần Thiên Nam tinh thần một lần nữa tập chung, hắn điều khiển Nam Thiên Chiến Giáo hóa thành một mũi khoan đâm vào.
"PHÁ CHO TAO."
Trần Thiên Nam gầm thét trong lòng, tinh thần hắn dốc lực điều khiển chợt khựng lại, Nam Thiên Chiến Giáp bắt đầu tán loạn mất đi khống chế, ý thức của Trần Thiên Nam liền trở nên mơ hồ, hắn đầu óc quay cuồng muốn ngất đi.
"Không thể ngất, mày tuyệt đối không thể ngất, tỉnh táo đi Nam, tỉnh lại..."
Trần Thiên Nam tự thôi miên chính mình bằng những suy nghĩ, nhưng hình như tác dụng không lớn, cơ thể hắn đã cực độ mệt mỏi, tinh thần cạn kiêt, giống như một kẻ bị thiếu ngủ trong một thời gian dài, hắn đang bị cơ thể phản kháng muốn nhấn chìm hắn vào trong giấc ngủ.
"Kích thích điện đồ não bộ."
Trần Thiên Nam đột nhiên cảm giác thấy toàn bộ đầu óc tê rần, hắn thanh tỉnh lại ý thức, nhanh chóng suy nghĩ thoáng qua, hắn không có thời gian nói chuyện với JD, hắn tập chung lại tinh thần khống chế Nam Thiên Chiến Giáp hóa thành một mũi khoan đen trong cơ thể xông về hướng đại mạch thứ mười hai.
- Phá.
Trần Thiên Nam miệng quát lên một tiếng, sau tiếng quát cả thùng nước thuốc sôi sục khói trắng bốc lên quấn lấy đỉnh đầu Trần Thiên Nam, theo huyệt Bách Hội chui vào trong cơ thể, Lê Khải nhìn một màn sảy ra nắm tay kích động nắm chặt lại gào lên.
- Thành công, một lần thông mười hai đại kinh mạch, đứa chắt này của ta thiên tư tuyệt đỉnh ha ha...
Trần Thiên Nam không dừng lại, hắn đã thông mười hai đường kinh mạch chính, còn những đường kinh lạc một lần làm tới luôn, Lạc Ảnh nhìn Trần Thiên Nam trong thùng nước miệng nhỏ cũng không ngậm lại được, tu luyện võ đạo từ năm lên sáu tuổi, tới nay đã là mười bốn năm tu luyện, được sư tổ cùng sư phụ khen ngợi là thiên tư tu luyện trác tuyệt, nhưng hôm nay chứng kiến chuyện này sảy ra khiến Lạc Ảnh trong lòng một trận so sánh.
Trần Thiên Nam một lần nữa mệt mỏi, hắn chính thức ngất đi mất dần ý thức bản thân, Lê Khải kiểm tra tình trạng cơ thể của Trần Thiên Nam, thấy không có vấn đề gì liền mang hắn trở về phòng.
Ba ngày sau.
- Ăn từ từ không nhẹn.
Lạc Ảnh đưa cho Trần Thiên Nam một cốc nước hắn nhận lấy tư ừng ực một hơi hết sạch cốc nước rồi mới thỏa mãn một hơi thở phì phò cảm thán.
- Suýt chút nữa thì c·hết đói rồi, cảm ơn nhé chị Lạc Ảnh.
- Nghỉ ngơi một lúc rồi đi cùng ta.
Lê Khải lên tiếng, Trần Thiên Nam gật đầu.
- Vâng cụ.
Buổi chiều Lê Khải dẫn Trần Thiên Nam ra phía hậu sơn, một đường nhảy xuống chân núi tiến về phía trong, Trần Thiên Nam bấy giờ mới cảm nhận được cảnh sắc của vùng núi này, nơi này có không ít núi non trùng điệp, bầu trời xanh thẳng, chim muông đủ loại, hắn thật sự kì quái về vùng núi này, không lẽ thật sự chỗ này là một thế giới khác ẩn giấu bên trong thế giới bên ngoài, chuyện không thể hiểu tất cả đều chỉ biết đổ cho tọa hóa thật thần kỳ mà thôi.
Lê Khải dẫn Trần Thiên Nam tới một hang động, ở trước cửa hang được thiết kế hai tấm cửa đá khổng lồ, ở một bên còn có một tấm bia đá viết mấy chữ tượng hình mà Trần Thiên Nam không hiểu được. Nhìn cụ ngoại dơ tay chạm lên chính giữa tấm cửa đá, hai cánh cửa bắt đầu chuyển động từ từ mở ra Trần Thiên Nam ngạc nhiên nói.
- Cụ dùng dấu vây tay mở cửa ạ?
- Không phải, là nội lực.
- Ách.
Bên trong hang động được khoét ra một phần trống lớn, bên trong có rất nhiều thứ, từ tủ sách, giường ghế, v·ũ k·hí lạnh như đao kiếm, thương gậy...và đặc biệt là một vách động treo súng ống, thậm chí Trần Thiên Nam còn thấy cả ông phóng rocket, súng phóng lựu...Trần Thiên Nam chỉ biết câm nín.
- Tò mò về chúng? Là cụ sưu tầm nghiên cứu một chút, thời buổi hiện đại có rất nhiều thứ có thể uy h·iếp võ giả, bị bao vây với vũ trang hạng nặng, cho dù tu vi bậc nào cũng tạch, vì thế đừng dại mà gây hấn với quốc gia.
- Dĩ nhiên chuyện đó là không rồi cụ.
Trần Thiên Nam cũng không có bị điên, hắn là một thanh niên yêu nước tiêu biểu, nếu hiện tại sảy tra c·hiến t·ranh bảo vệ tổ quốc, hắn thề mình sẽ là người xung phong đi lính đầu tiên, dùng chính máu tươi cùng sinh mệnh của mình để bảo vệ đất nước.
- Được rồi, ở đây ta có hai bộ tu luyện pháp, một là Lạc Hồng Nam Sơn công pháp, còn bộ thứ hai là Tinh Hà Thiên Đô Quyết một bộ tu luyện pháp ta tìm được ở di tích thời Hồng Bàng, lựa chọn một trong hai bộ này, đưa ra lựa chọn của mình đi.
Trần Thiên Nam nghiêng nghiêng cái đầu, Lạc Hồng Nam Sơn công pháp là tu luyện pháp chính của tông phái Lạc Hồng Nam Sơn, tốt xấu tự nhiên rõ ràng lại càng có sự chỉ bảo từ các bậc tiền bối, nhưng hắn nghĩ nghĩ một hồi lại quyết định chọn tu luyện pháp còn lại kia.
- Chắt lựa chọn Tinh Hà Thiên Đô Quyết.