1. Truyện
  2. Nam Thiên Chiến Hỏa
  3. Chương 71
Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 71: Tai Nạn Bất Ngờ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 71: Tai Nạn Bất Ngờ

Sáng chủ nhật Trần Thiên Nam thức dậy vệ sinh cá nhân, làm bát mì tôm cởi truồng xong chạy vào phòng dựng con bé Thảo còn ngủ nướng trương cả mắt lên, bắt nó lấy xe trở mình ra chợ xã bắt xe đi Hà Nội.

- Cẩn thận chị ý có chửa nhé.

Trần Thiên Nam vừa trèo lên cửa xe khách nghe Thảo ở đằng sau nói với theo một câu tí nữa thì quăng cổ ngã xuống, chiếc xe khách nhanh chóng lăn bánh, hắn trả luôn tiền xe một thể khỏi tí nữa đang ngủ b·ị đ·ánh thức làm phiền, khung cảnh ở cửa sổ vụt qua nhanh chóng, Trần Thiên Nam kiểm tra hộp quà nhỏ nhỏ trong túi áo yên tâm là không quên mang theo rồi nhắm mắt lại lim dim ngủ.

Ở một đoạn cua dốc chiếc ô tô tải lao đi vun v·út, tài xế gương mặt tái mét gào lớn.

- Xe đứt phanh.

Cùng lúc đó chiếc xe khách đi ngược chiều vòng cua đã xuất hiện trước mặt chiếc xe tải, cả hai bên tài xế hoảng hốt đánh lái nhưng đã muộn, phần đầu của chiếc xe tải va quệt vào thân xe khách, hai chiếc xe trượt dài trên đường đâm đổ vách ngăn đường lao xuống ven đường đồ nhào, Trần Thiên Nam ngồi trong xe lông tơ dựng ngược lên cảm nhận được nguy hiểm, niệm lực nhanh chóng bao phủ toàn thân, thần kinh Trần Thiên Nam căng cứng nhận ra chiếc xe khách mà mình đang đi bị t·ai n·ạn lật nhào đi, trong xe tiếng người la hét, máu tươi, khung cảnh hỗn loạn.

"Mẹ nó hôm nay bước chân trái ra đường rồi."

Chỉ trong vài giây chiếc xe đã dừng lại, Trần Thiên Nam dưới niệm lực bảo vệ toàn thân không sao, chỉ bị va đập nhẹ, những mảnh kính vỡ bắn tới không xuyên thủng được lớp niệm lực bảo vệ, tiếng kêu đau đớn kéo Trần Thiên Nam thoát khỏi suy nghĩ, hắn nhìn vài người toàn thân đã đầy máu, gương mặt khó coi, mùi máu, tiếng kêu la hét hòa vào nhau, đã có những người trèo ra khỏi xe theo ô cửa kính vỡ, có người mang chóng giúp đỡ người khác trèo ra, Trần Thiên Nam nhìn hai mẹ con ôm nhau bên cạnh người mẹ lưng đã ghim một mảnh kính, trên chán va đập chảy máu đã ngất xỉu, đứa bé trong lòng độ một tuổi khóc rống lên.

Bậc làm cha làm mẹ có thể hi sinh cả tính mạng của mình để bảo vệ con cái, Trần Thiên Nam niệm lực điều động tay bế cả hai mẹ con đạp vỡ kính vụn leo ra ngoài, những người ở bên ngoài không b·ị t·hương đỡ lấy người hộ Trần Thiên Nam, tài xế đã bị đầu xe đè nát c·hết tươi, có mấy người khác cũng c·hết, Trần Thiền Nam nhảy ra ngoài kiểm tra v·ết t·hương của hai mẹ con hắn vừa bế ra thấy người mẹ b·ị t·hương rất nặng ở vai, máu tươi đã chảy ra ướt đấm cả tấm lưng, đứa bé con khóc rống lên trong ngực được một bà cô bế lấy, Trần Thiên Nam xé áo của đối phương cũng chẳng quản nhiều, tấm kính vỡ vấn còn cắm ở lưng đối phương, hắn dùng tay nắm vào, niệm lực điều động nhổ văng mảnh kính ra, một vết rách dài từ phải vai dài độ hơn hai mươi centimet, máu tươi không ngừng trào ra.

- Ai có thứ gì sạch cho cháu.

Trần Thiên Nam hét với đám người đang quan sát ở bên, có người móc ra một túi bông băng gạc đưa cho hắn, Trần Thiên Nam lúc trước còn vừa mới lên xe còn nhớ có người gửi rượu trắng để ở hông xe liền bảo.

- Có rượu trắng ở hông xe, ai lấy hộ cháu với.

Trần Thiên Nam nói xong chăm chú vào v·ết t·hương, nội lực trong cơ thể tuôn ra cách tay, hắn ấn mạnh vào xung quanh vùng v·ết t·hương, tạm thời cầm máu bớt chảy ra, phim ảnh kiếm hiệp ngày xưa điểm huyệt cầm máu cũng không phải là không thể, cơ thể con người rất nhiều huyệt đạo, mạch máu, điểm huyệt giống như phong bế lại một đầu ống, khiến cho máu lưu thông đến vị trí đó dừng lại không phun ra ngoài theo v·ết t·hương, mất máu nhiều c·hết là cái chắc.

- Rượu đây cháu.

Trần Thiên Nam nhận lấy rượu trắng rồi rửa v·ết t·hương cẩn thận, trong rượu có cồn giúp diệt trùng rất tốt, nhất là rượu trắng độ cồn cao chưa bị pha tạp, sau đó hắn dùng bông băng quấn lại v·ết t·hương, nhìn gương mặt tái nhợt của chị gái độ ngoài hai mươi, Trần Thiên Nam chợt gợi lên hình ảnh của mẹ hắn nằm trong vũng máu, bố mẹ hắn cũng c·hết do t·ai n·ạn, Trần Thiên Nam có chút ám ảnh.

Trần Thiên Nam thấy v·ết t·hương đã tạm thời ngừng chảy máu thì thở phào đứng dậy để mấy người phụ nữ chăm sóc hai mẹ con, Trần Thiên Nam chạy lại theo mấy người khác lao vào trong xe cứu người, đột nhiên một ông chú kêu lên.

- Thôi c·hết c·háy rồi.

Trần Thiên Nam nhìn qua thì nhăn mày, chuyện cứ như phim đang xảy ra trước mắt hắn, không giống trong phim những chiếc xe ở ngoài đời rất khó cháy, lửa bắt xăng chảy ra bùng lên một cách nhanh chóng khiến cho sắc mặt tất cả đều khó coi, trong xe vấn còn người mắc kẹt lại.

- Ai cứu ông cháu với hu hu...

Một cô gái kêu lên khóc ở trong xe, hỗn loạn một hồi những người khác e ngại nhìn chiếc xe lửa đang bốc lên khói đen nghi ngút, Trần Thiên Nam niệm lực trào ra quét một vòng kiểm tra, một ông lão độ bảy mươi tuổi bị ghế xe đằng trước kẹp cứng lấy một bên trên, cô gái gương mặt trắng bệch trên đầu có vết rách máu tươi chảy khắp mặt, đang cố gắng kéo chân ông mình ra khỏi chỗ ghế kẹt do v·a c·hạm biến dạng.

"Nam mô a di đà phật, cầu xin phật tổ phù hộ độ trì."

Trần Thiên Nam miệng lẩm bẩm niệm phật rồi lao vào trong chui qua ô cửa kính xe vỡ tan, mau chóng di chuyển về gần cuối xe nơi đó còn hai ông cháu còn tỉnh táo, những người ngồi đằng trước bên trái xe thì nát bét người rồi, hơi thở không còn hẳn là đ·ã c·hết, thời gian gấp muốn c·hết Trần Thiên Nam cũng không có sức mà quan tâm thêm, cứu được người sống là trên hết.

- Anh cứu ông em với hu hu...

Thấy Trần Thiên Nam cô gái khóc bù lu lên nói lắp bắp, Trần Thiên Nam nói to.

- Ra ngoài trước đi.

- Em ở lại giúp anh, ghế kẹt cứng...

- Nhanh lên, ở lại để c·hết cả nút à, lửa cháy đến đít rồi còn lằng nhằng nhiều thế nhở.

Trần Thiên Nam trợn mặt chỉ tay đẩy văng cô gái, ông cụ lúc này cũng thức dậy, nhanh chóng ý thức được chuyện liền yếu ớt mắng.

- Nhanh lên cháu, chạy trước đi.

Cô gái nhanh chóng được những người khác lao vào thúc dục kéo ra, họ nhìn Trần Thiên Nam một cái rồi có người khuyên.

- Cháy to rồi, không kịp đâu, âu nó cũng là cái số, đừng liều lĩnh cháu còn trẻ...

Trần Thiên Nam không để ý nhìn ông cụ như đang muốn khuyên hắn rời đi liền nở ra một nụ cười trấn an.

- Ông yên tâm, ông với cháu còn chưa c·hết được, cháu mang ông ra.

Trần Thiên Nam thò tay xuống chiếc ghế kẹt chân ông lão, hắn vận chuyển niệm lực, nội lực cả hai cùng lúc, gân xanh trên chán, trên tay đã căng lên, hắn giật mạnh chiếc ghế bằng sắt bung mạnh ra, sau đó thò tay bế thốc ông lão rồi xoay người cõng lên lưng, khói đen đã kín cả khoang xe khiến Trần Thiên Nam nghẹt cả thở, mắt cay xè vì khói lao nhanh hết sức ra khỏi chiếc xe.

- Ông ơi hu hu...

- Giỏi lắm chàng trai.

Trần Thiên Nam đem theo người ra khiến những người khác hoan hô một đợt, lập tức có người lao lại giúp đỡ Trần Thiên Nam, hắn thở phì phò do vận sức quá mức, cả người ướt đấm mồ hôi, nhem nhuốc trên gương mặt lại lộ ra nụ cười mỉm nhẹ nhàng, ít nhất hắn cứu được hai người, phần công đức này có lẽ lúc xuống Địa Ngục cũng nhẹ nhàng một chút, tuy chẳng biết là dốt cuộc có tồn tại Địa Ngục trong truyền thuyết thật hay không, với tiêu chí "không gặp được người tốt hãy trở thành họ." Hắn vui vẻ vì mình đã và đang làm điều đó.

Trần Thiên Nam không biết dáng vẻ cứu người của hắn đã được một người ghi lại bằng máy ảnh, nhìn chiếc xe b·ốc c·háy Trần Thiên Nam cùng những người khác thở dài, trên xe còn có mấy người hẳn là đ·ã c·hết, ngáp ngoải hiện tại cũng c·hết vì khói lửa.

- Thôi c·hết muộn mất rồi.

Truyện CV