Chương 74: Anh Hùng Của Chúng Ta
Nhìn tài liệu trong tay Lê Khải nhướn lông mày, tổ chức Nhện Đen, lại là cái đám chó săn này. Trả lại máy tính bảng cho cô gái Lê Khải nhìn người đàn ông cụt tay chậm rãi đứng dậy.
- Đến lúc ta phải đi rồi, không chơi cùng các ngươi nữa.
- Để ta gọi xe đưa tiền bối đi.
Lê Khải gật đầu bổ sung thêm.
- Đặt vé máy bay đi Hoa Kỳ luôn cho ta.
- Vâng, tiền bối.
Lê Khải nhìn chỗ cánh tay cụt của đối phương cười vui vẻ nói một câu.
- Muốn khiêu chiến ta để vượt qua ngưỡng cửa Khí Cảnh, có chút bản lãnh phong thái của sư phụ ngươi năm đó, đáng tiếc sai đường.
Gương mặt người đàn ông hiện lên kích động, cúi người thành khẩn nói.
- Mong tiền bối chỉ dạy, ân tình này nhất định ta sẽ nhớ kĩ.
- Năm đó ta cùng Tống lão nhi sư phụ ngươi cùng phá cổ mộ thượng cổ, đạt được cơ duyên, ta nội tình thâm hậu, cơ duyên tụ lại may mắn đột phá, còn lão kết cục trở thành một nắm đất vàng, nói cho ngươi cũng không sao, ân tình của ta và Tống lão nhi đến đây kết thúc.
Lê Khải vắt tay sau lưng trầm mặc nhìn khung cảnh thành phố qua ô cửa sổ của tòa cao ốc, thở dài Lê Khải nói.
- Đột phá Khí Cảnh phải dựa vào ngoại vật, tùy theo tư chất đặc thù mà bảo vật cũng phải đáp ứng được, ngươi cũng mơ hồ cảm nhận được rồi đúng không?
- Tiền bối nói đến Linh Căn.
Người đàn ông trả lời, chăm chú nhìn bóng lưng kiệt ngạo của Lê Khải trong lòng nút thắt dần dần được mở ra.
- Ừm, sư phụ ngươi cùng ta đạt được một khối thiên ngoại vẫn thạch, mang theo nồng đậm thủy khí mà sư phụ ngươi tư chất hỏa căn, ngược lại ta là thủy căn, kết quả cuối cùng ngươi biết rồi đó.
- Đa tạ tiền bối giải hoặc, ân tình này nhất định sẽ báo đáp người.
Ánh mắt của người đàn ông sáng lên, Lê Khải không nói gì quay người rời đi, dưới sảnh cao ốc có người sẵn mở cửa xe, đưa Lê Khải ra sân bay. Đưa người rời đi cô gái quay lại phòng nhìn sư phụ nói.
- Tiền bối đã đi, sư phụ có được tiền bối giải hoặc?
- Đã có đáp án, nên nói cho con biết, chuyện này không thể truyền ra ngoài, ân tình của sư phụ ta với tiền bối đã hết, có chuyện xảy ra tiền bối sẽ xuống tay không lưu tình, nên làm như thế nào con tự mình quyết định, tương lai chỉ còn có con.
- Vâng, sư phụ.
Trần Thiên Nam trở về, con bé Thảo đã chờ đón hắn ở chợ xã, không uổng công tình cảm anh em bền chặt, con bé này nhiệt tình với hắn thậm chí còn hơn con bé Anh Thư rồi.
- Thế nào rồi anh? Đã làm gì chị ý chưa?
Trần Thiên Nam đen mặt nhảy lên xe ngồi, nhét quả táo vừa mua vào miệng con bé Thảo, hòng chặn miệng lại, toàn tám mấy chuyện tào lao hết sức.
- Cầm tay.
-Không...làm...gì nữa? Anh đúng thật là...
Thảo vừa ăn táo vời nói, chẳng có tí dáng vẻ hiền thục đoan trang nào cả, Trần Thiên Nam không để ý tào lao thêm, xe nổ máy phóng về nhà, tắm rửa xong xuôi liền nhảy lên giường đi ngủ, cảm giác không đói nên thôi, không ăn cơm tối nữa, có lẽ cảm giác vui vẻ lâng lâng nó lấn áp cả đói khát.
"Mình về đến nhà ruồi nhé."
"Vậy ngủ đi nhá, mơ đẹp, cảm ơn cậu về ngày hôm nay, sinh nhật tuổi 15 bên cậu rất vui."
"Ý cậu sau này sinh nhật bên thằng khác?
"Ừ á :))"
"Tớ đi khóc, cậu ngủ ngon."
"Hơ hơ ngủ ngon, khóc vừa thôi nhé."
Trần Thiên Nam lắc đầu cười vứt điện thoại sang một bên, nhắm mắt tiến vào không gian mô phỏng huấn luyện chiến đấu, từ bắn súng ngắn, tới súng trường, súng bắn tỉa...
"Đại ca vừa trang bị thêm xe tăng, trực thăng, máy b·ay c·hiến đ·ấu, tàu ngầm...còn đang trong quá trình tìm kiếm dữ liệu, chỉ có vài thứ cũ kĩ, dữ liệu máy bay tối tân hiện nay không dễ kiếm, có khả năng phải hack vào cơ quan đặc biệt mới tìm được dữ liệu chi tiết."
Trần Thiên Nam nghe JD nói thì trầm mặc, hack vào cơ quan đặc biệt nói thì dễ nhưng khi làm khó khăn cực lớn, chưa nói đến trình độ hack trộm dữ liệu của hắn cùng JD, tội hack vào hệ thống bất kỳ của quốc gia nào là phạm tội, b·ị b·ắt được thì tù mọt gông, không ai cứu được.
"Việc này nên hỏi ông Long mới được, không chừng sẽ có chút tài liệu, hoặc nhờ ông dẫn đi tham khảo một số dữ liệu không tới mức bảo mật cao hẳn là có thể."
Trần Thiên Nam bây giờ mới cảm nhận được câu "Nhất quan hệ, nhì tiền tệ." Rốt cuộc lợi hại như thế nào, không để ý thêm Trần Thiên Nam lao vào những chiếc trực thăng, xe tăng những thiết bị cơ giới phổ biến nghiên cứu làm quen, những kiến thức điều khiển những thiết bị cơ giới này tràn ngập trên internet không phải thông tin gì bảo mật, lái chiếc xe tăng T-54 được Liên Xô sản xuất, vẫn được biên chế trong q·uân đ·ội của nhiều quốc gia.
- San bằng bọn chúng, tiến lên.
Trần Thiên Nam kích động điều khiển xe tăng lao đi san phẳng những thân cây chắn đường, hắn không nghĩ tới một ngày bản thân có cơ hội lái xe tăng như vậy, độ chân thật, cảm giác bên trong thế giới mô phỏng giống đến 80% so với thực tế, như vậy là quá đủ với Trần Thiên Nam.
"Ầm."
Xe tăng Trần Thiên Nam điều khiển chúng đạn phá nổ phá mảng UOF 412, sau đó là đạn pháo xuyên giáp khiến chiếc xe tăng biến thành một khối sắt vụn, Trần Thiên Nam ở bên trong đăng xuất c·hết còn không phát hiện ra xe tăng địch, thân hình chó tám mũi của JD ngồi trên nóc xe tăng đang bay lơ lửng trên bầu trời nhếch miệng cười lộ ra hàm răng chó trắng tinh.
"Đại ca chắc không biết đâu."
Trần Thiên Nam mở mắt vẻ mặt khó coi không thôi, lần nào cũng thế, cùng trận đánh với con chó JD hắn đều bị g·iết một cách quỷ dị, chưa một lần nào chiến thắng, Trần Thiên Nam một phần phải công nhận kĩ năng của JD, trong lòng vẫn đinh ninh nó chơi bẩn, nhưng không có bằng chứng chỉ đành ngậm ngùi ăn hành.
Hôm sau đi học vừa tới lớp bọn trong lớp đã hú ầm lên nhìn Trần Thiên Nam.
- Our hero arrives.
"Anh hùng của chúng ta đến." Trần Thiên Nam tiếng Anh không dốt lên hiểu bọn này nói gì, trên chán hắn đầy dấu hỏi, quay ra sau xem có ai ngoài mình không thì thấy mỗi hắn đến chẳng có ai đứng sau.
- Bạn của tôi, bạn ngầu vãi shit.
Thằng Lân lao tới muốn ôm lấy hắn bày tỏ sự hâm mộ nhưng bị Trần Thiên Nam hất văng ra, để thằng này ôm ôm ấp ấp danh tiếng của hắn còn đâu, bị vấy bẩn sau này làm sao ngẩng mặt nhìn đời.
- Dừng lại, nói cho tao biết chuyện gì đã và đang xảy ra?
Thằng Lân dơ điện thoại lên dơ lên một tấm ảnh, Trần Thiên Nam ngớ người nhận ra là bức ảnh của hắn, gương mặt rõ ràng, trên lưng cõng một người, phía sau là khói lửa làm nền.
- Ôi vãi cả shit.
Trần Thiên Nam cũng ngu người luôn, đây đúng là hắn hôm qua cứu người trong vụ t·ai n·ạn xe, thế quái nào lại lên cả báo thế này, với tiêu đề là một câu tiếng anh "Our hero arrives." Đại loại là anh hùng của chúng ta xuất hiện, đã đến, cùng miêu tả lại hành động cứu người của hắn. Với tiêu chí thầm lặng góp phần làm đẹp cuộc sống, vậy mà lại được lên báo, cuộc sống đúng là nhiều chuyện bất ngờ.
- Nhà trường đã biết chuyện, các cấp ban ngành xác minh, hẳn là rất nhanh cậu sẽ được nhận bằng khen của UBND Tỉnh, bố tớ nói thế.
Tuyết đã ngồi ở chỗ cũng tham gia náo nhiệt mà xen vào một câu, một hành động xuất phát từ lòng tốt không muốn nhận báo đáp, ông trời hình như không cho Trần Thiên Nam cơ hội chối từ, hắn chỉ có thở dài cảm thán trong lòng không thôi, nhận cái bằng khen về treo ở nhà, bà con làng xóm đến chơi ông bà nội cũng mát mặt vì hắn.
- Thật muốn gả cho cậu quá đi.
Thằng Lân dẫm chân bành bạch lắc mông làm trò, cả bọn cười ầm lên, Trần Thiên Nam mặt đen thui nói.
-Cút xa ra, ghê tởm.