Sau mỗi lần hội chợ triển lãm GamExpo kết thúc, thị trường trò chơi trong nước sẽ đón nhận một đợt biến động.
Những trò chơi có biểu hiện nổi bật trong suốt thời gian hội chợ diễn ra sẽ nhanh chóng tiến vào tầm mắt những người hâm mộ, nhất là trò chơi đã chứng minh được giá trị của mình qua các cuộc tranh tài lại càng được truy phủng.
Và tất nhiên những nhà phát hành trò chơi trong nước sẽ không ngồi yên trước cơ hội cuối cùng làm đẹp thêm thành tích của mình trong năm nay. Cho nên, ngay sau khi hội chợ thường niên kết thúc tất cả ngay lập tức chạy đua một cách ráo riết trong cuộc chiến tranh giành quyền phát hành những trò chơi chất lượng tốt còn đang vô chủ.
Chỉ có điều, đã là cuộc chiến thì phải có bên thắng bên thua. Có người bằng lòng với những gì đã đạt được, có người không hài lòng khi nhìn người khác đạt được đồ vật mình muốn nên tìm mọi cách để quấy phá.
“Vẫn không tìm được thông tin sao?”
Phòng làm việc của bộ phận đối ngoại HoasGame, một vị trưởng phòng đang ngồi nghe một người nhân viên báo cáo lại những tình hình mới nhất. Mà cái người đang báo cáo đó lại chính là người cầm đầu đội ngũ từng nổ ra tranh chấp với Tịch tại công ty SmileIndie.
“Xin lỗi anh, em đã làm hết sức. Thông tin tác giả đăng ký tại Hiệp hội lại bị chính tác giả ẩn đi. Thông tin bên ngoài thì trước giờ cậu ta chưa từng hợp tác với bất cứ ai ngoài SmileIndie. Anh cũng biết rồi đấy, bên đó nhất định cắn chặt không chịu nhả ra.”
“Thế à. Đã vậy thì thôi, chúng ta sẽ chuyển sang phương án B. Em quay sang đàm phán với tác giả của trò chơi “Virus Quest” luôn đi. Thông tin liên lạc anh có ở đây rồi.” Dứt lời người trưởng phòng đưa ra một tấm giấy nhỏ.
“Vâng.”
“Có điều nghe nói SmileIndie lần này kiêu căng lắm à?”
“Đúng thế, nhất là thằng Tịch, con chó săn của mấy thằng sếp bên đó ghê gớm nhất anh ạ. Anh không ở đấy nên không biết chứ, nó coi thường bọn em ra mặt luôn!” Được lời như cởi tấm lòng, người này bèn đổ thêm dầu vào lửa.
“Hừm, một công ty nhỏ như cái lỗ mũi mà oai phong ghê nhỉ? Em đi xuống tầng gọi cái Nụ lên đây, bảo là anh có chuyện muốn nhờ. Để anh đòi lại công lý cho em.”
“Cảm ơn anh, được thế thì tốt quá!”
...
Phân bộ trò chơi Thiên Không tập đoàn.
“Cuối cùng vẫn là không được chứ gì?”
Trong văn phòng làm việc, người chủ quản Hậu đang nghe một người nhân viên cúi đầu báo cáo.
“Vâng thưa sếp.” Người này cúi đầu thấp giọng trả lời, bộ dạng trông như chỉ chờ bị la mắng. Song ngạc nhiên thay là chủ quản Hậu tỏ ra tương đối bình tĩnh:
“Thôi không sao. Bỏ đi, coi như chúng ta không có duyên.”
Chủ quản Hậu phất tay cho nhân viên ngẩng đầu lên rồi nói tiếp: “Không cần phải tiếp tục theo đuổi “Slither” nữa, bên Khánh vừa mới nắm được quyền phát hành của “Lời nguyền Huynh đệ hội” rồi. Hiện giờ tôi muốn anh về tập hợp toàn bộ phòng phát hành lại để phối hợp cùng Khánh lên kế hoạch phát hành trò chơi ấy ngay lập tức. Sáng ngày kia tôi muốn một bản kế hoạch thật chi tiết được gửi vào hòm thư của tôi.”
“Vâng.”
“Đi đi, tài liệu cần thiết sẽ có người gửi xuống cho anh.”
Nhìn người nhân viên giống như được đại xá nhanh chóng rời đi, chủ quản Hậu đột nhiên thay đổi nét mặt. Ông tức giận trở tay xé nát một bản kế hoạch nháp trên bàn rồi vứt vào sọt rác. Liếc qua những mảnh vụn giấy rời rạc, người ta có thể thấy được lờ mờ hai cái tên “Dương Khoa” và “Slither” trên đó.
Sau đó, ông xoay người với lấy chiếc điện thoại trên bàn, bấm số gọi cho một ai đó:
“Tài năng trẻ!”
Trong lúc chờ máy, chủ quản Hậu lẩm bẩm một cách khinh miệt: “Tài năng đến đâu mà không biết thời biết thế, vẫn muốn đi theo con tàu sắp chìm đó thì cũng đừng trách!”
...
Tại một nơi mà người ta đã từng coi đây là thánh địa trò chơi trong quá khứ - công ty GETA.
Trong một căn phòng thuộc bộ phận phát hành, một cuộc thảo luận nhóm đang được diễn ra trong bầu không khí vui vẻ hòa đồng, cả nhân viên lẫn người quản lý ai nấy cười nói khá tự nhiên.
“Anh ơi, “Grand Chef” có lẽ phải đến cuối tuần mới có thể chính thức được đưa ra thị trường.”
“Vì sao? Gặp vướng mắc ở chỗ nào hả em?”
“Dạ không, chỉ là bên kỹ thuật họ nói là muốn kiểm tra lại một lượt trước khi phát hành thôi anh.”
“Kiểm tra? Không phải sếp Hiện đã nói trò chơi này vô cùng hoàn mỹ, có thể ngay lập tức đem phát hành sao?”
“Vâng nhưng bên kỹ thuật cứ khăng khăng đòi phải tiến hành kiểm tra cặn kẽ, tránh cho có lỗi phát sinh ạ. Em cũng nói hết nước rồi nhưng họ không chịu.”
“Thế thì em bảo họ cố gắng hoàn thành nhanh hết mức có thể. Với lại tất cả công việc chuẩn bị phát hành vẫn tiếp tục tiến hành độc lập đi, một khi bên kỹ thuật xong việc cũng là lúc chúng ta sẵn sàng đưa trò chơi lên luôn. Đối thủ năm nay của chúng ta không ít, thế nên bằng mọi giá chúng ta phải giành được lợi thế đi đầu các em ạ.”
“Vâng, mà anh cũng lo xa quá. Năm nay chúng ta thắng là cái chắc, quán quân GamExpo mà lại phải ngại đứa nào à?”
“Đừng chủ quan, GamExpo năm nay cũng không thiếu đối thủ nặng cân đâu. Có cả Tú ở đây thì anh nói luôn, em cho bộ phận truyền thông của mình vào cuộc đi. Chuẩn bị liên kết càng nhiều bên quảng cáo càng tốt, tăng thật mạnh thanh thế của mình lên để làm sao khi trò chơi vừa ra mắt một cái là tạo được sự bùng nổ luôn. Còn nữa, nếu cần thiết anh cho phép em dùng mọi thủ đoạn để dìm đối thủ xuống, nhất là với những đối tượng này thì nhất định phải có hành động cụ thể nhắm vào.”
Dứt lời, một người ngồi chính giữa bàn họp đột nhiên đẩy ra một tập giấy kẹp sẵn dưới tay mình cho một cô gái ngồi cạnh. Trên giấy có ghi thông tin một số trò chơi đã từng tham gia hội chợ GamExpo mà theo GETA đánh giá là có khả năng gây ảnh hưởng tới việc đưa “Grand Chef” ra thị trường thành công.
Sau đó, người này như để minh hoạ cho lời mình vừa nói đưa ngón tay chỉ lần lượt vào một số trò chơi được khoanh màu đỏ - màu của sự cảnh báo trên tập giấy. Thông điệp đưa ra vô cùng rõ ràng, đây là những đối tượng trọng điểm cần phải được “chiếu cố” đặc biệt.
Mà “Slither” của Dương Khoa, vinh dự có một suất ở trong đó.
...
Tại những công ty khác tình cảnh cũng diễn ra tương tự.
Không cầm được “Slither” về, tất cả đành phải chuyển sang tìm những phương án khác khả thi hơn. Có điều không ăn được thì đạp đổ, mọi người không hẹn mà gặp đều nhất trí chọn mục tiêu công kích của mình trong thời gian tới: SmileIndie và tác giả của trò chơi – Dương Khoa.
Tổng bộ SmileIndie, ba ngày sau đợt “vấn an” của đoàn đội khai thác thông tin.
“Ghê thật! Đã quay sang đối phó với chúng ta luôn rồi đây này.”
Trong phòng làm việc, Tịch chăm chú theo dõi mấy trang web đưa tin trên màn hình máy tính. Trên mạng lúc này một cuộc chiến dư luận đã nổ ra. Các công ty trò chơi bắt đầu đua nhau tìm người viết những bài quảng cáo rầm rộ sản phẩm của mình, đồng thời không tiếc công sức bôi đen những trò chơi của đối thủ.
Mà làm người ta ngạc nhiên là năm nay chịu dư luận công kích nhiều nhất lại chính là công ty của anh và trò chơi công ty sắp sửa ký kết – một điều chưa từng xảy ra trong quá khứ thành lập và phát triển của SmileIndie.
Cái gì mà “Điểm mặt trò chơi lỡ hẹn tháng : tiếc nuối “Slither”.”,”“Chú sâu nhút nhát” lặng lẽ rút lui trước khung cảnh cạnh tranh kịch liệt.”, “SmileIndie – ánh lửa sắp lụi tàn.”, vân vân.... Nghe rất kinh người, bài sau hùng hồn hơn bài trước gấp mấy lần.
“Mấy công ty này chơi lớn thật đấy. Làm ra thanh thế hoành tráng như vậy chỉ để đối phó với một công ty “sắp lụi tàn” như chúng ta.” Ở bên cạnh đọc một mẩu tin tức khác trên điện thoại Liễu giận quá mà cười, hiển nhiên cô cực kỳ phản cảm trước những chiêu trò cạnh tranh không lành mạnh thế này.
“Người ta có tiền có quyền mà.” Tịch giang hai tay rồi ngả người ôm đầu, bộ dạng bất đắc dĩ bày ra đó.
“Anh có thấy lo lắng lắm không anh Tịch?” Buông điện thoại xuống, Liễu tỏ ra quan tâm.
“Có chứ. Nhưng nếu thời gian quay trở lại mấy ngày trước, anh vẫn sẽ cứng rắn như vậy. Dù sao đều là đối thủ của nhau cả, cái gì không thể nhượng bộ không cần phải nhượng bộ.”
“Chỉ e mấy sếp lại không hiểu nỗi khổ tâm của anh thôi.”
“Hê, mấy sếp sao lại không hiểu? Lúc sau biết tin còn gọi điện khen ngợi anh nữa kia, nói là hiệu quả bằng mấy lần đi thuê PR mà lại miễn phí!”
Dứt lời Tịch ngồi dậy ngay ngắn: “Lo mấy thứ vớ vẩn này không bằng lo chính sự thì hơn. Cậu Khoa bảo em hôm nào ký kết hợp đồng và bàn giao trò chơi nhỉ?”
“Thứ hai tuần sau. Cậu ta nói là đến hôm ấy mới hoàn thiện trò chơi %.”
“Thế thì hơi căng nhỉ. Năm nào cũng thế, kết thúc GamExpo xong mọi công ty khác họ chỉ cần một tuần để vừa ký kết trò chơi họ ưng ý vừa chuẩn bị xong hết công tác phát hành. Ước chừng đầu tuần sau là những trò chơi của họ được tung ra thị trường rồi mà chúng ta mới bắt tay vào làm. E là chúng ta sẽ bị chậm lại khá nhiều.”
“Em cũng biết thế nên đã gọi điện thúc giục, nhưng cậu ta một mực khăng khăng cần tới một tuần nên em cũng đành chịu. Chỉ hi vọng lần này chúng ta không bị ảnh hưởng quá nhiều.”
“Từ bây giờ đến thứ hai tuần sau còn bốn ngày nữa phải không? Thế thì chúng ta hãy làm tất cả các khâu có thể làm trước đi, đợi sau khi ký kết chúng ta hoàn thiện nốt là xong. Như vậy chúng ta sẽ không bị chậm chân nhiều so với đối thủ.”
“Bọn em đang tiến hành rồi anh yên tâm. Nhưng mà em vẫn lo những đối thủ kia lần này có cơ hội vươn lên chèn ép chúng ta.”
“Cứ để cho bọn họ đắc ý mấy ngày cũng được, coi như kèo năm nay anh chấp đi sau.”
“Anh Tịch tự tin kinh thếi!” Liễu bĩu môi.
“Hề hề hề, cậu Khoa của chúng ta còn chưa có sản phẩm nào thất bại cơ mà. Tự tin là tất nhiên.”
“Người ta mới chỉ có một trò chơi tung ra thị trường mà!”
“Thế cho nên mới là chưa có sản phẩm nào thất bại. Anh đã lừa em bao giờ chưa Liễu?”
“Chỉ vớ vẩn!”
“Được rồi, không nhắc đến nó cũng quên đi mất. Tình hình của trò chơi đó ra sao rồi?”
“Biết là anh sẽ hỏi mà.” Dứt lời Liễu vui vẻ đứng dậy đi đến máy tính, cô in ra một tờ giấy báo cáo rồi đưa cho Tịch xem. Mà càng xem, khuôn mặt của Tịch càng trở nên tươi sáng.
...
----------
Mặc kệ sóng ngầm bên ngoài cuộn trào mãnh liệt, mấy ngày nay Dương Khoa sống rất thư thái.
Tiếng là cấm túc nhưng hắn cảm thấy giống như bản thân đang trong một kỳ nghỉ ngắn ngày thì đúng hơn. Cơm có người nấu, áo quần có người giặt, buồn chán thì có anh chị để trò chuyện. Những khi rỗi rãi thì vùi đầu vào công việc hoặc đi tìm mẹ nhờ chỉ dạy mình vài chiêu thương nghiệp để sau này có cái áp dụng.
Sống trong nhung lụa không phải lo ăn lo mặc, tinh thần thì luôn được thoải mái, hiệu suất làm việc của hắn được giữ ở mức cao nhất. Và chỉ sau ba ngày Dương Khoa đã hoàn tất những công tác cuối cùng liên quan đến “Slither”. Trò chơi đã chính thức hoàn thành và sẵn sàng để bàn giao cho SmileIndie vào tuần sau – thời hạn hắn được đi ra khỏi nhà.
Công việc hoàn thành nhanh hơn so với mong đợi, cho nên hôm nay hắn quyết định trộm nghỉ một ngày trước khi bắt đầu những dự án tiếp theo của mình. Một ngày này hắn sẽ để cho tinh thần được nghỉ ngơi, không phải bận tâm đến những toan tính mưu mô.
Nhưng dường như (tác giả) ông trời thấy hắn đã nhàn hạ đủ lâu trong cuộc sống này rồi, nên đã không cho hắn được như nguyện.
“Ha ha ha! Chết này!” Dương Tâm lắc người tung vợt, quả bóng bàn bay một đường cực hiểm ngược lại so với chỗ Dương Khoa đứng. Quá xa, hắn chỉ còn biết trơ mắt nhìn anh cả ghi điểm.
“Thôi không chơi nữa! Tuyển thủ chỉ biết bắt nạt tay mơ.” Dương Khoa ném vợt lên bàn biểu thị đầu hàng.
“Khà khà khà, ai bảo vừa nãy tinh tướng, nói chơi công bằng không cần chấp điểm!” Dương Tâm cũng bỏ vợt xuống. Hai người rời khỏi bàn bóng ngồi bệt xuống hiên nhà khách, chuyền tay nhau chai nước uống cho đỡ khát:
“Mấy ngày hôm nay ở nhà cảm thấy thế nào?” Dương Tâm lên tiếng.
“Vui lắm anh ạ. Ra ngoài rồi mới thấy không đâu bằng ở nhà.”
“Tất nhiên rồi. Thế còn kế hoạch lập nghiệp đã suy tính chưa?”
“Em vẫn chưa tính đến. Mấy ngày hôm nay em vừa mới hoàn thành xong một việc lớn, mệt chết cả người nên đang định nghỉ ngơi.”
“Cũng phải lên kế hoạch dần đi chứ Khoa? Có khó khăn gì cho bọn anh biết để còn giúp đỡ. Nếu không được nữa thì bảo với bố mẹ. Mẹ thì khỏi bàn, còn bố trông thế là ngầm chấp thuận việc em muốn lập nghiệp rồi đấy.
“Em cũng biết thế. Nhưng mà hôm nay em mệt quá rồi không muốn nghĩ đến nữa đâu.”
“Lại lười rồi! Động não viết ra mấy dòng thôi cũng lười!”
“Nghỉ tý thôi mà anh. Với lại lần này lập nghiệp, em muốn tự mình thử xem sức của mình đến đâu, cho nên chắc là....”
Dương Khoa mới nói một nửa, Dương Tâm đã đưa tay đập vào người hắn cắt ngang:
“Bỏ cái tư tưởng đấy đi. Hiếu thắng như vậy là không nên. “
“Ai da! Hiếu thắng cái gì? Em muốn thử thách bản thân thật mà.”
“Anh biết em đang nóng lòng thể hiện, nhưng em phải suy nghĩ cho thật kỹ, vì đây là chuyện trọng đại trong cuộc đời rồi chứ không phải là chơi bời vớ vẩn gì nữa. Một sự nghiệp muốn đi lên cần nhất một nền tảng ban đầu vững chắc, cái này chắc em cũng thừa biết rồi.”
“Mà cái nền tảng ban đầu ấy, nếu em chọn tự mình lo liệu tất cả sẽ mất công mất sức và tốn thời gian vô cùng. Như thế nó lại ảnh hưởng gián tiếp đến công tác chính của em. Em có muốn thay vì ngồi làm những công việc mình thích thì lại phải chạy đi xử lý mấy việc lông gà vỏ tỏi không?”
“Đấy, thế cho nên mọi người mới bảo em phải cân nhắc lên kế hoạch là vì thế, để có chuyện gì có thể giải quyết được từ sớm thì cùng nhau giải quyết. Huống hồ trong nhà lại không phải là không có điều kiện gì để mà bảo em phải vất vả tự mình làm hết cái này cái kia.”
Những lời nói của Dương Tâm làm lòng quyết tâm một mình “xông ra một phen sự nghiệp vĩ đại” từ những ngày đầu của Dương Khoa bắt đầu dao động. Trông thấy vẻ mặt không ngừng biến ảo của em trai, Dương Tâm vỗ vai bồi thêm cú chốt:
“Nghe anh, bây giờ đang lúc nghỉ ngơi thì càng phải suy tính những gì cần thiết phải chuẩn bị trước nhất. Tốt nhất là tối nay ăn cơm em nên có mấy điều trình bày luôn với mọi người, để bố mẹ lẫn bọn anh còn biết đường mà giúp, cho em được rảnh tay thi triển tài hoa có phải hay hơn không?”