1. Truyện
  2. Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết
  3. Chương 18
Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết

Chương 17: Để mạnh mẽ hơn (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Haam....”

Hiện tại, tôi đang nằm xuống trong một đám cỏ ở Trung Á.

Tôi rời Tháp Ước Mơ một ngày trước khi sự kiện tranh giành cổ vật Thành Cát Tư Hãn diễn ra.

Tuy nhiên, tôi không có ý định tham gia vào cuộc tranh giành. Tôi chỉ định giúp đỡ trong trường hợp có bất kì sự cố nào xảy ra.

Tất nhiên, tôi là một xạ thủ, mà khu khai quật lại nằm dưới lòng đất, nhưng điều này chẳng hề là vấn đề bởi vì tôi dự định sẽ thêm vào một thuộc tính ‘xuyên chướng ngại vật’ vào những viên đạn.

Ngay từ đầu, súng trường bắn tỉa của tôi là một súng trường bắn tỉa ‘công phá’. Nó không được chuyên môn hóa trong việc ám sát con người mà là với các đối tượng như trực thăng và xe tăng. (edit: nôm na thì có chữ công phá ‘anti-material’ đồng nghĩa súng đó có khả năng xuyên giáp các khí tài quân sự)

Dó đó, khẩu súng bắn tỉa và đạn bắn tỉa vốn đã có một thuộc tính ‘xuyên chướng ngại vật’ được tích hợp bên trong, và tôi chỉ cần là làm tăng cường nó bằng ma lực Thánh tích.

Tôi còn có một cách khác.

Hiện tại đang là 5 giờ chiều.

Tôi lấy ra [Cung Thần Horus]. Mặt trời đã lặn sớm, nên bầu trời đã tối. Nếu trận chiến xảy ra, tôi sẽ có thể kích hoạt [Con mắt của Horus] trong 5 giây.

Quyền hạn của Con mắt của Horus đó là ‘khóa-mục-tiêu không-thể-tránh-khỏi’. Khả năng này còn vượt lên cả quy luật vật lý của thế giới. Miễn là mục tiêu của tôi nằm trong phạm vi của khả năng, những đòn tấn công của tôi sẽ đánh trúng bất kể chướng ngại vật ở giữa có là gì đi nữa.

Dù có chuyện gì, tôi đã đang quan sát điểm khai quật từ một nơi khá xa xôi. Bởi vì Trung Á hoàn toàn bằng phẳng, khó tìm được nơi để trốn, nhưng tôi đã cải trang hoàn hảo với Aether. Nếu có ai nhìn vào tôi từ trên bầu trời thì tôi sẽ chẳng khác gì một đám cỏ.

“Hmm....”

Thiên Lý Nhãn bắt đầu bắt được chuyển động của các Anh Hùng. Dường như họ đang bắt đầu chiến dịch.

──Giữ im lặng và theo tôi.

Yun Seung-Ah, đang đóng vai trò là người lãnh đạo thực địa lần đầu tiên sau một quãng thời gian, nghiêm túc cảnh báo.

Thánh Ân Tạo Hóa đi vào tầng đầu tiên của địa điểm khai quật dưới lòng đất. Không may, tầng đầu tiên là tầng gần với mặt đất nhất nên tự nhiên chỉ có những cổ vật kém chất lượng. Những cổ vật bậc thấp-trung có lẽ là những thứ tốt nhất ở đây.

Tất nhiên, Thánh Ân Tạo Hóa sẽ vui vẻ cho dù có là những thứ này. Tôi cũng biết rằng những nỗ lực của họ rồi sẽ chạm tới ông trời và trao cho họ một món quà đặc biệt.

Ở dưới họ là tầng thứ 2, hiện đang được khám phá bởi một bang hội Mỹ, ‘Tướng lĩnh’ và ‘Đứa trẻ thất lạc’. Hai bang hội này tranh giành vị trí bang hội đứng đầu Mỹ và sẽ tự hủy hoại vì nó.

Thánh Địa Băng

Giá phụ trách tầng thứ 3. Họ cũng là người đã thuê nhóm lính đánh thuê vĩ đại nhất, ‘Jeronimo’. Đúng vậy, Đoàn Kịch Tắc Kè đang lẩn trốn trong hàng ngũ của họ.

Tầng thứ 4 được nắm giữ bởi Khuyết Nguyệt, Shin Jonghak tới muộn, và mặc dù cậu ta đáng lẽ sẽ cướp lấy vị trí chỉ huy, nhưng đáng ngạc nhiên là cậu đã lắng nghe theo chỉ huy được chỉ định của hội.

Tiếp đến là Nan Chi Bản Chất ở tầng thứ 5...

“Hm.”

Một lời thì thầm tiềm thức phát ra từ miệng của tôi. Vừa mới nãy, nhóm của Chae Nayun đã chạm trán với Ma Nhân, ‘Gunyuden’. Gã đàn ông lực lưỡng, như một bức tượng lớn này là thành viên có cấp bậc thấp nhất trong Bề Tôi của Satan.

Hắn cũng là kẻ đã giết chết mẹ của Chae Nayun trong nguyên tác.

Gunyuden nhìn chằm chằm vào Chae Nayun và hét lên.

──Ta đã giết mẹ ngươi.

**

“Ta đã giết mẹ ngươi.”

Năm từ này hoàn toàn chìm sâu vào trong tâm trí Chae Nayun. Mặc dù vậy, Chae Nayun vẫn không nhúc nhích. Cô ấy đang mất bình tĩnh bình tĩnh. Chỉ là cô cần thời gian để hiểu được điều mà cô vừa mới nghe.

Tuy nhiên, điều đó không dễ dàng. Daehyun đã sử dụng mọi cách mà họ có để cố gắng và tìm ra hung thủ, nhưng họ đã không thành công. Chae Nayun không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận thực tế rằng cô sẽ không bao giờ trả thù cho mẹ mình được và cuối cùng đã chôn vùi ý tưởng đó vào sâu trong lòng.

Tuy nhiên, nỗi đau buồn bị kìm nén và sự phẫn nộ trong cô đã bị kéo lên bởi kẻ đang đứng trước mặt cô....

“Giữ bình tĩnh, Chae Nayun.”

Kim Youngjin cố giữ cho Chae Nayun bình tĩnh.

“Tên sát thủ xâm nhập vào Daehyun hành động vô cùng lén lút và thuần phục. Không ai tìm ra được thậm chí cả một manh mối nào về nơi ở hay danh tính của tên giết người. Không thể nào có chuyện một tên ngu ngốc mồm mép như thế lại có thể là tên sát thủ đó.”

Bất chấp những lời thuyết phục từ Kim Youngjin, khuôn mặt Chae Nayun càng lúc càng méo mó hơn. Bằng đôi mắt đẫm máu, cô trừng mắt về kẻ tự nhận mình đã giết mẹ cô.

“Hah? Không ai tìm được chút manh mối? Ta đã kể cho tất cả mọi người ta gặp về chiến công lừng lẫy của mình! Vậy mà không ai tin…. Đừng bảo với ta rằng lũ hề các ngươi nghĩ rằng quyền lực chính trị của con người sẽ chạm được tới Pandemonium nhé?”

Gã đàn ông nói rồi lấy ra một thanh kiếm lớn. Ờm, thay vì một thanh kiếm, thì nó giống như một mảnh đá được lấy từ tảng đá rồi được cắt sắc nhọn. ‘Man rợ’ là từ duy nhất có thể mô tả thứ đó.

Haaa....

Tiếng thở dài chứa đựng cơn thịnh nộ và phẫn nộ phát ra.

Chae Nayun giương thanh claymore(đại kiếm) của mình về phía tên Ma Nhân và hỏi. (edit: claymore nhìn giống trường kiếm châu âu nhưng là kiểu của người Scotland)(Trans: để tiếng việt là đại kiếm luôn đi chứ cần gì để là claymore/ᐠ - ˕ -マ)(trans2: để nguyên claymore ngầu hơn á^^, mà đại kiếm thì nhiều loại lắm)

“...Ngươi thực sự đã làm sao?”

Gã đàn ông cười sảng.

“Còn phải hỏi ư, tất nhiên rồi.”

“Ta hiểu rồi... Tệ thật...”

Khóe miệng Chae Nayun cong lên. Dòng nước mắt lăn dài trên má cô khi cô dữ dội cười nhạo.

“Chẳng có bằng chứng nào cả. Ta đã gặp nhiều kẻ như ngươi. Tất cả lũ Ma Nhân các ngươi hành động và suy nghĩ như thể ước muốn chết chóc là cái gì đó đáng để tự hào.

Chae Nayun trừng mắt nhìn hắn bằng sự sự kinh tởm và khinh bỉ. Hắn thì xoa cằm suy nghĩ.

“Đừng có cố chọc tức ta và ngậm mồm lại──”

“Bằng chứng? Mm... bằng chứng... Ah, chẳng phải thi thể bị thiếu ngón tay cái sao?”

“...!”

Ngay lập tức, cơ thể Chae Nayun run lên. Cô thút thít dưới đôi môi mím chặt của mình, và sức mạnh ma thuật mạnh mẽ bắt đầu xoáy quanh thanh claymore của cô.

Kim Youngjin và các thành viên còn lại của Nan Chi Bản Chất cũng cường hóa vũ khí của họ bằng sức mạnh ma thuật. Chae Nayun là đồng đội của họ. Dĩ nhiên là họ cũng đang rất tức giận.

“Khách hàng của ta bảo ta cắt ngón tay của ả để chứng minh là ta đã giết được ả, và đó chính xác là những gì ta đã làm.”

“T-Thằng khốn!”

Đó là lời cuối cùng của Chae Nayun. Ai khi đứng ở vị trí của cô hẳn cũng sẽ như vậy.

Cô bắn về phía trước như một viên đạn, sức mạnh ma thuật thấm nhuần trong thanh claymore lóe sáng của cô.

“Tên súc sinh──!”

Một thanh kiếm lớn bằng đá va chạm với một thanh claymore.

KWANG──!

Một tiếng nổ lớn vang lên và ánh sáng ma thuật phát nổ nhuộm toàn bộ không gian thành màu trắng.

**

Woong──

Yun Seung-Ah ngừng lại trong giây lát, cảm thấy sự rung chuyển nhẹ trong lòng đất dưới chân cô. Sau đó, cô kiểm tra sự hiện diện xung quanh. Những Ma nhân đứng gác ở tầng đầu tiên bắt đầu hối hả đi xuống. Yun Seung-Ah quay về hướng 7 thành viên tinh nhuệ của hội và nói bằng giọng phấn khích.

“Số lượng kẻ thù đã ít đi. Chúng ta sẽ đẩy nhanh tiến độ.”

Họ lén lút di chuyển nhưng nhanh nhẹn vào [Khu vực A] của tầng đầu tiên.

Địa điểm khai quật cổ vật thường được chia thành nhiều khu vực. Tầng đầu tiên chỉ có những cổ vật hạng xoàng cùng nhiều khu vực nhỏ hơn như thể một đường hầm kiến. Kết quả khảo sát của họ cho thấy có tất cả 6 khu vực.

“Có khả năng cao Đoàn Kịch Tắc Kè ở đây, vậy nên hãy luôn giữ cảnh giác.”

Yun Seung-Ah cảnh báo trước khi vào Khu vực A. Mặc dù không ai biết về sự tham gia của Đoàn Kịch Tắc Kè trong cuộc tranh giành cổ vật này, Yun Seung-Ah tin rằng; tin rằng Jain ở đây.

Kim Suho hỏi. “Đoàn Kịch Tắc Kè, ý cô...”

“Đúng vậy, tổ chức mà Hắc Liên là một thành viên trong đó. Cậu biết chứ?”

“Vâng.” Kim Suho gật đầu. Cậu đã nghe về nó từ Jin Sahyuk khi họ vô tình gặp nhau tại một hầm ngục ở Crevon. Jin Sahyuk kể với cậu rằng cô đang bị truy đuổi bởi một tổ chức nào đó trong khi bỏ đi. Kim Suho nhớ một cách rõ ràng, vì đó là lần đầu tiên họ không xảy ra đánh nhau khi gặp nhau.

“Tôi đoán chuyện này cũng không quá ngạc nhiên. Giờ đây cái tên của bọn chúng đang dần được biết đến khắp nơi.”

“....”

Vậy tại sao Jin Sahyuk lại đuổi theo Hắc Liên? Trong khi Kim Suho đang nghiêm túc suy tưởng về câu trả lời, Yi Yeonghan hối hả hỏi. “Hắc Liên ở đây? Như đám canh gác hả?”

“Không, Đoàn Kịch Tắc Kè không phải là tổ chức Ma Nhân. Các thành viên của chúng đều là con người.”

‘Đó cũng là một vấn đề trong và của chính nó.’ Yun Seung-Ah hồi tưởng về Đoàn Kịch Tắc Kè trong quá khứ và tiếp tục. “Dù gì đi nữa, Hắc Liên là một cung thủ. Hắn sẽ không cố tiến vào một nơi hạn chế như thế này nếu có thể, vậy nên không cần quá lo lắng.”

Yun Seung-Ah ngừng nói chuyện và nắm tay nắm cửa của Khu vực A. Nó là một cánh cửa thông thường, nhưng trước khi cô mở ra, Yun Seung-Ah nhìn về phía Kim Suho.

“Đừng nương tay với đám ma nhân.” Cô nghiêm khắc nói với Kim Suho.

“...Đã rõ.” Kim Suho do dự trong chốc lát nhưng rồi đành gật đầu. Cậu vẫn còn những hồi ức về về thế giới quê nhà, nơi đã bị biến thành Quỷ Giới. Ma Nhân, những kẻ đã bán linh hồn vì lợi ích bản thân cũng khác gì với quỷ dữ. Một tồn tại không có linh hồn thì không phải là con người....

“Tôi rõ rồi.”

“Vậy chúng ta sẽ vào trong.”

Yun Seung-Ah mở cửa. Tám thành viên của Thánh Ân Tạo Hóa có thể cảm thấy và nghe được sự rung chuyển của lòng đất.

**

Trận chiến xảy ra ở tầng 5 bắt đầu trong tình thế bất lợi. Ban đầu, đó là 10 vs 30, và sự khác biệt về số lượng như vậy không thể dễ dàng bù đắp. Chưa kể, những Ma Nhân canh gác nơi này không phải là những loại bình thường.

Tuy nhiên, các Anh Hùng của Nan Chi Bản Chất đã sử dụng những ‘kĩ năng’ mà họ nhận được từ Tháp một cách tối đa và qua thời gian dần lấy được lợi thế.

Không thể phủ nhận nhờ có Chae Nayun đã tự mình chặn đứng thủ lĩnh của bọn chúng.

“...Ngươi mạnh hơn ta tưởng.”

Gunyuden vung thanh kiếm đá của mình xuống trong khi lẩm bẩm với vẻ thực sự ngạc nhiên.

KWANG──!

Chae Nayun chặn đòn tấn công và lộ liễu chế nhạo.

“Chứ chẳng phải là do ngươi quá yếu à?”

“Mmm.”

Gunyuden ngay lập tức rút thanh kiếm của mình và phá hủy khí công của Chae Nayun. Chae Nayun nhanh chóng nhảy lùi lại và tái tạo khí công của mình.

Gunyuden nhếch mép.

“Ta không nghĩ vậy.”

“Hmph.”

Khí công của Chae Nayun nhanh chóng phục hồi, và cô còn làm một cái nhếch mép còn lớn hơn.

“Nếu ngươi có một mánh khóe như vậy trong tay, thì ngươi đáng lẽ nên sử dụng nó để chém cổ ta. Hãy xem và học hỏi đi, đồ ngốc.”

Chae Nayun giương kiếm ra. Khoảng cách giữa hai người là khoảng 10 mét, một khoảng cách mà một thanh kiếm không thể vươn tới được. Tuy nhiên...

Tzzzzz.....

Sức mạnh ma thuật nổi lên trên thanh claymore của Chae Nayun, hình thành một lưỡi kiếm khổng lồ.

“Cái gì thế?”

“──!”

Chae Nayun không trả lời và tấn công. Lưỡi kiếm làm bằng sức mạnh ma thuật hấp thụ ngay cả những hạt ma lực nhỏ nhất xung quanh khi nó chém xuống.

Tuy nhiên, Gunyuden đỡ đòn không chút khó khăn.

Crack──!

“Cái gì thế này...?”

Tuy nhiên, khoảnh khắc thanh kiếm bằng đá của hắn chạm vào sức mạnh ma thuật của Chae Nayun, một phần của thanh kiếm đã bị vỡ vụn.

Sức nặng của ma lực thuần khiết không phải là thứ có thể xem nhẹ. Lúc này, khuôn mặt của Gunyuden mới lóe lên vẻ nghiêm trọng.

Tuy nhiên, Chae Nayun mới chỉ đang bắt đầu.

Chém ngang, chém dọc, chém chéo, chém xoay vòng… Lưỡi kiếm 10 mét của Chae Nayun lấn át toàn bộ khu vực. Gunyuden dành toàn bộ tập trung vào việc điên cuồng chặn đòn từ Chae Nayun. Nhưng vì thanh kiếm đá của hắn ta bị vỡ với mỗi lần giao chiến, cuộc đấu tay đôi này rõ ràng đang đi đến hồi kết.

Nhưng vì lí do nào đó, Gunyuden có vẻ thản nhiên. Hắn mỉm cười trong khi nhận đòn từ Chae Nayun và hồi tưởng về những gì Chae Nayun vừa nói trước đó.

‘Nếu ngươi có một mánh khóe như vậy trong tay, thì ngươi đáng lẽ nên sử dụng nó để chém cổ ta.’

Chính xác đó chính là điều mà hắn sắp làm.

“──!”

Một khoảng trống trong phòng thủ của Chae Nayun khi cô đang cố tạo những cú vung lớn. Gunyuden liếc nhìn sang một bên. Ngay lập tức sau đó, một thứ gì đó rơi vào vai của Chae Nayun.

“...Cái gì!?”

Cô ấy nhanh chóng cố gắng hất nó ra, nhưng đã quá muộn. Một cơn đau nhói ở lưng cô ấy, và cơ thể cô mất dần sức mạnh.

“Ngươi đã... làm cái gì....”

“Hehehehe.”

Thứ vừa rơi vào sau lưng cô nhảy vọt lên và quay về phía của Gunyuden. Chae Nayun lườm hắn một cách chết chóc kể cả khi đang hổn hển trong cơn đau.

“....Tên khốn súc sinh hèn nhát.”

“Ah, chà, nói cho ngươi biết sự thật, là hắn đấy. Chính là kẻ đã giết mẹ ngươi.”

Gunyuden cười toe toét và chỉ về phía hắn. Một tên lùn, xấu xí đang thầm cười với chính mình.

“Hắn là anh em của ta, Yudoren.”

“T-Tên k-khốn.”

Chae Nayun nghiến chặt răng.

Anh em? Lũ khốn nạn các ngươi....

Cô cố cầm máu lại bằng sức mạnh ma thuật, nhưng Gift của đứa em có vẻ đã làm điều gì đó nên máu của cô vẫn không ngừng chảy. Máu nhanh chóng rời khỏi thân thể cô, và tầm nhìn của cô trở nên mờ đi.

“Chae Nayun!”

Kim Youngjin hét lên.

Tuy nhiên, những Ma Nhân khác đã cản đường anh.

Cô không mong đợi sự giúp đỡ. Cô nghĩ tới một món vật phẩm trong khi thở hổn hển. Có lẽ, đây là cơ hội cuối cùng của cô.

Gọi cho tôi nếu cậu gặp nguy hiểm. Cô nhớ tới lời của người đàn ông đó...

Chae Nayun cố lấy ra thứ gì đó trong túi của mình.

Tuy nhiên, tên lùn đã chặn cô. Yudoren lấy một con dao và đâm vào tay cô.

Nghe thấy tiếng da thịt bị cắt, nhưng Chae Nayun không hề cảm thấy đau. Đây là một tín hiệu nguy hiểm.

“....”

Chae Nayun trừng mắt nhìn hai tên Ma Nhân bằng đôi mắt đôi mắt đẫm máu, mờ dần.

Không phải lúc này. Kẻ thù truyền kiếp đã giết chết Mẹ đang ở ngay trước mình... Mình không thể từ bỏ bây giờ. Mình không thể....

Chae Nayun giải phóng sức mạnh ma thuật cho lần tấn công cuối cùng.

Nhưng liệu ông trời đã bỏ rơi cô không?

Chwaaak──!

Một mũi tên đột nhiên xuyên qua các bức tường của khu khai quật.

Nó đâm thẳng vào trái tim Chae Nayun một cách không thương tiếc.

Chae Nayun ngơ người nhìn vào mũi tên ma thuật đang cắm trên người cô. Cô lập tức hiểu ra đây là một đòn tấn công chí mạng.

...Dòng nước mắt chảy trên đôi má cô.

Ánh sáng nháy sáng trước mắt cô. Những kí ức về khoảng thời gian hạnh phúc và đau khổ xuất hiện trong tâm trí cô.

Lạ thay, khuôn mặt của Kim Hajin đều xuất hiện ở cả hai kí ức. (edit: mũi tên tẩm đá rồi)(Trans: thì đá của main chứ đá của ai^_,^)

“Ah....” Cô từ từ nhắm mắt lại.

Có lẽ cứ chết như thế này sẽ tốt hơn.

Thật quá đau khổ.

Ý thức của mình đang dần mờ nhạt đi.

Phải.

Đủ rồi.

Mình đã rất cố gắng.

Mình đã rất cố gắng, vậy nên cứ yên nghỉ đi.

Mẹ và Oppa chắc chắn sẽ hiểu...

5 giây, rồi 10 giây trôi qua. Cái chết, vẫn chưa tới. Sau một lúc thì Chae Nayun mới nghĩ lần nữa.

Đợi đã. Nó không đau à?

“Thứ này là cái gì vậy?”

**

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi nhận được thông báo thay đổi thiết lập trên smartwatch của mình.

[Sạn – Thật vô lí khi một nhân vật phản diện đáng sợ, sử dụng thanh kiếm đá khổng lồ lại có thể ám sát ai đó mà không để lại dấu vết.]

[Cách giải quyết – Một người em trai đã được thêm với tư cách sát thủ, tạo ra một nhân vật có tính cách lý trí hơn cùng với bộ kĩ năng khác biệt.]

“Haa....”

Một Ma Nhân kì lạ được thêm vào. Chae Nayun có thể cũng sẽ thắng nếu mọi chuyện vẫn tiếp tục.

Tôi quan sát mọi thứ xảy ra và nâng ‘Cung thần Horus’ lên. Sau đó, lắp mũi tên lên dây.

[Cung Thần Horus] có năng lực tạo ra những mũi tên chữa lành.

Miễn là vết thương của Chae Nayun được hồi phục, tôi tin cô ấy sẽ có thể vượt qua được sang chấn bằng chính bản thân mình. Vì vậy, tôi quyết định không giết Gunyuden và Yudoren.

Bây giờ, là 5:59 p.m.

Còn một phút còn lại, tôi kích hoạt Con Mắt của Horus.

Tầm nhìn của tôi ngay lập tức mở rộng và những sợi tơ ánh sáng mỏng mai của sao trời và vầng trăng bắt đầu lọt vào mắt tôi.

Trạng thái này chỉ tồn tại trong 5 giây, nên tôi không có thời gian để đắm chìm trong cảm giác thần bí này.

Cơ thể tôi tự động di chuyển.

5 giây. Tôi nhìn xuống toàn cảnh.

4 giây. Tôi đặt mục tiêu.

3 giây. Tôi buông dây cung.

2 giây. Tôi nhìn mũi tên bay bằng mắt mình.

1 giây. Mũi tên xuyên vào lòng đất và trúng mục tiêu.

Trong khi tôi định quan sát kết quả hành động của tôi...

“...?”

Một sát ý kinh người đột nhiên bao trùm lấy tôi, và một bóng lưng quen thuộc lao về phía tôi.

“Hey~”

Một giọng nói lạnh lùng gọi tên tôi.

Tôi quay đầu và chằm chằm nhìn cô ta.

Tay tôi ngay lập tức nổi da gà.

Khoảng cách giữa cả hai là vô cùng gần, tựa như chỉ cách nhau có một kẽ tóc, mắt chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau.

Jin Sahyuk.

Bao bọc bằng một bộ giáp từ sức mạnh ma thuật, cô ta đang cười sảng khoái một cách vô cùng hạnh phúc.

“Cô....”

Tôi không kịp dứt lời.

Một cơn đau nhanh chóng ập đến, một cú đấm có sức mạnh ma thuật rót vào đập vào bụng tôi. Phòng thủ của Aether dễ dàng bị phá vỡ.

Đồng thời, tôi phun ra một ngụm máu.

Cùng với việc cơ thể tôi bay về phía sau như thể một quả bóng... vô số vũ khí ma thuật lao về phía tôi.

**

...Trận chiến đang bùng nổ ở bên trong khu khai quật ảnh hưởng ra cả không gian bên ngoài.

Sức mạnh ma thuật làm rung chuyển không khí và làm bóp méo mặt đất.

Kể cả vậy, Jin Sahyuk vẫn chỉ tập trung vào người đàn ông. Hắn ta đang quan sát điểm khai quật trong khi được bao phủ trong một tấm màng kỳ lạ nhìn giống cỏ.

Cô muốn tấn công hắn ta ngay từ khi mắt cô nhìn thấy hắn, nhưng cô đã tự kiềm chế.

Cô che dấu sát ý và sức mạnh ma thuật của bản thân lại.

Để tận hưởng được sự sung sướng lớn hơn, thì cô cần dập tắt những ham muốn mãnh liệt của mình vào lúc này. (edit: có lẽ là muốn đánh trực tiếp hay vì lén lút)

‘Ta sẽ nghiền nát ngươi vào thời điểm quan trọng nhất....'

KOONG──!

May thay, không mất nhiều thời gian để khoảnh khắc đó đến.

Một tiếng dội kì lạ vọng ra từ khu khai quật, và Kim Hajin lấy một cây cung ra. Hắn tạo ra một mũi tên từ sức mạnh ma thuật, rồi mắt hắn bắt đầu chuyển sang màu xanh dương. (edit: Không biết là tác quên hay sao mà Thiên Lí Nhãn cho bay màu rồi, Main cũng không lấy phiếu hợp nhất kĩ năng để cheat nữa)(Trans: ơ thế main quan sát trong khu di tích bằng gì, ko phải thiên lý nhãn thì còn là cái j nữa, cái skill của cây cung dùng đc có 5 giây thì main dùng lm j)

Jin Sahyuk không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bản năng của cô đang rống lên... rằng đây chính là thời điểm để giết hắn. (edit: Phải chi cái bản năng đó đến sớm hơn thì ta lại có thêm drama để xem rồi)(Trans: nào, nayun mà bay màu thì truyện dảk thêm đấy—_—)

Cô ấy ngay lập tức tập trung từng lượng ma lực trong cơ thể và lao tới.

Trong chưa tới một giây, cô đã đến gần con mồi mà cô muốn săn đuổi. Nhìn vào khuôn mặt bối rối của hắn, Jin Sahyuk nở một nụ cười sảng khoái.

“Hey~”

Đôi mắt hắn mở to làm cô tràn ngập niềm vui. Tuy nhiên, niềm vui này mau chóng trở thành cơn thình nộ kinh hoàng.

“Ngươi....”

Đầu tiên, cô đấm vào bụng hắn khiến hắn im miệng.

Hắn bị đánh bay đi chỉ với chừng đó.

Đúng như mong đợi, cô dường như mạnh hơn nhiều khi ở bên ngoài Tháp.

Tuy nhiên, cô không đuổi theo hắn. Cô tạo ra những vũ khí ma thuật rồi đẩy chúng bay về phía Kim Hajin.

B-B-BOOM──!

Những vũ khí hình thành từ lượng ma lực vô hạn rơi xuống hắn ta.

Một, hai, ba, bốn, năm... Thật vô nghĩa khi đếm số vũ khí vì nó chẳng khác gì đi đếm số giọt nước mưa trong trận bão.

Trận bắn phá của Jin Sahyuk vẫn chưa dừng lại. Nhiều và nhiều tiếng nổ vang hơn nữa, thì cô lại càng sung sương hơn nữa. Từng inch trên cơ thể cô ngứa ran trong sự phấn khích và khoái lạc. Một cảm giác ngất ngây phê pha như điện giật chạy dọc sống lưng cô.

“Haa....”

Cô ngừng cuộc bắn phá ma thuật lại... và lấy tay che mặt. Cô vẫn đang đứng, thậm chí kể cả khi cô loạng choạng sang hai bên vì cái sự ngây ngất.

Qua kẽ hở giữa những ngón tay, cô nhìn chằm chằm vào cái bia mộ của hắn. Hắn bị bao phủ trong đất cát, mảng cỏ và luồng ma thuật. Nhìn thấy thế, hai má cô ửng hồng.

Tuy nhiên, khoảnh khắc sung sướng chỉ tồn tại trong chốc lát.

“...Mình đã kết liễu hắn nhanh quá à? Hmm.”

Jin Sahyuk cảm thấy vui trước kết quả nhưng có hơi chút hối hận vì để hắn ra đi dễ dàng như thế. Nếu có thể, cô muốn chơi với hăn thêm nữa và khiến hắn trở thành tấm gương cho bất cứ ai dám phá đám cô.

...Rồi sau đó.

“....”

Xào xạc, xào xạc.

Jin Sahyuk mở to mắt.

Xào xạc, xào xạc.

Đó chắc chắn là tiếng của một người còn sống.

Xào xạc, xào xạc.

Gã đàn ông, hay Kim Hajin, chưa chết.

“Auugh...”

Mặc dù hắn đã bị chôn sâu dưới đất do sức mạnh ma thuật, nhưng hắn đã sống sót. Xương và da thịt hắn đã bị cắt, nhưng hắn chưa chết.

Hắn phủi đi đất đá trên cơ thể và đứng dậy.

Jin Sahyuk ngạc nhiên.

Đồng thời, cô cũng vừa hạnh phúc.

Jin Sahyuk nở một nụ cười hân hoan. Dường như điều ước của cô đã được đáp ứng.

“Tuyệt, nó phải như thế này──”

“Wow~”

Đột nhiên một lời cảm thán vì kinh ngạc ngắt lời nhận xét của cô.

Kim Hajin nói một cách thờ ơ, cắt ngang sự tận hưởng của cô..

Jin Sahyuk nhíu mày rồi lườm hắn.

“Ý của người là sao, ‘wow’?”

“...Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thứ như thế này đấy.”

Hắn tiếp tục lẩm bẩm mấy thứ không thể hiểu nổi.

Não hắn bị chấn thương rồi à?

Jin Sahyuk tạo ra nhiều vũ khí ma thuật hơn trên không trung. Kim Hajin liếc mắt qua tất cả bọn chúng, và bắt đầu cười.

“Hahahaha....”

“...Ngươi bị điên à?”

“Không.”

Kim Hajin lắc đầu.

“Tôi chỉ thấy nó buồn cười thôi. Cô thực sự tìm đến tôi?”

Giọng điệu của hắn vô cùng ung dung.

Jin Sahyuk định sẽ dằn mặt cái sự kiêu ngạo và ngạo mạn của hắn thì cơ thể cô cảm nhận thấy nó – thứ ‘sức mạnh’ áp đảo và thuần khiết phát ra từ cơ thể hắn.

Đó không phải là sức mạnh ma thuật.

Đó không phải là một bùa chú.

Đó là một thứ gì đó còn thuần khiết hơn nhiều...

“Đây sẽ là lần cận chiến đầu tiên của tôi.”

Thì thầm một cách vô nghĩa── hắn phóng về phía trước.

Một chỗ đất trũng xuất hiện khi hắn bật nhảy, và một đám bụi bay lên phía sau hắn.

“...!”

Lập tức ngay sau đó, một cơn đau dữ dội ở ngay phần bụng trên của cô.

Bộ giáp ma thuật của cô bị vỡ ngay tức khắc.

Cú đấm, nằm ở một đẳng cấp khác, làm cho Jin Sahyuk ho ra máu. Tầm nhìn của cô mờ đi, và từng thớ nội tạng trong cơ thể cô đều bị nhói đau.

Nhưng trước khi cơn đau có thể kịp dịu đi... trong đám bụi với đầy mảnh đá, khuôn mặt Kim Hajin hiện ra.

Đôi mắt như sói của hắn phát ra ánh sáng màu xanh dương, và thân hình quái vật của hắn... ‘dễ dàng’ bắt kịp cơ thể bị đánh văng trên không trung của cô.

"Tôi đã nói với cô lần trước rồi mà."

Hắn ta tiếp cận với bàn tay thô ráp và nắm lấy khuôn mặt của cô. Sau đó, hắn lầm bầm.

"Rằng tôi sẽ giết cô nếu tôi còn gặp cô lần nữa."

“....”

Jin Sahyuk ngây người nhìn chìm chằm hắn bằng đôi mắt khép hờ.

"Dù là bên trong hay bên ngoài Tháp cũng vậy."

Cuối cùng, hắn nở một nụ cười méo mó.

"Tại sao cô không chịu nghe thế?"

Sau đó, toàn bộ cơ thể cô bị đập xuống đất.

Truyện CV