chap 228: Sự xáo trộn bí ẩn
Có rất nhiều điều anh muốn nói, rất nhiều điều cậu phải nói.
Nhưng cậu không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cậu đã mong đợi một ngày nào đó sẽ gặp lại cô ấy.
Cậu không có ý định trốn tránh mãi.
Nhưng cậu cũng không chuẩn bị bất kỳ lời bào chữa hay lý do nào.
“…Đã được một khoảng thời gian rồi nhỉ.”
Cô có rất nhiều điều để nói với người con trai trước mặt cô, nhưng cuối cùng cậu ta chỉ đưa ra lời chào đơn giản cho cô.
Cô cũng có rất nhiều cảm xúc muốn trút bỏ.
Nhưng trong đầu cô tất cả những suy nghĩ đều đang rất lộn xộn.
Cô cần thời gian để sắp xếp lại chúng.
“Cậu nói đúng. Đã được một khoảng thời gian rồi.”
Cô nhìn người con trai cô từng thích.
Những cảm xúc dồn dập trong trái tim cô - tình cảm cô dành cho cậu, câu hỏi và sự căm ghét - đập dữ dội.
Tiếng kiếm lạnh lẽo cắt đôi bầu không khí khó xử.
Cô chỉ vào anh ta bằng thanh kiếm dài của mình.
Cô giơ kiếm chống lại người đàn ông đã từng nói, 'Một thanh kiếm hợp với cậu hơn một cây cung đấy.'
Khuôn mặt lãnh đạm vốn đã khắc sâu trong trái tim cô giờ đây đã ở trước lưỡi kiếm của cô.
“Tớ có… rất nhiều điều muốn hỏi.”
Cô muốn phát ra âm thanh thờ ơ, nhưng cục nghẹn trong cổ họng khiến cô không thể phát ra âm thanh rõ ràng, cô ghê tởm sự run rẩy và nức nở của mình.
“…”
Cậu ta nhìn thẳng vào mắt cô.
Có rất nhiều điều cậu hông thể nói với cô, rất nhiều điều cậu không thể nói với cô. Nhưng chuyện trước đây không nói được thì hiện tại cũng không thể nói được. Mặc dù có vẻ như câj ấy đã thay đổi nhưng thực ra không phải vậy. Cậu vẫn còn sợ hãi và lạc lõng giữa hai thế giới.
“Tớ đã nghĩ về nó mỗi đêm.”
Và vì biết điều đó nên cô giơ kiếm lên. Ma lực của cô bám vào lưỡi kiếm và bốc cháy. Một dòng sức mạnh ma thuật lan ra khắp mọi hướng.
“Chắc chắn, tớ không phải là người thông minh cho lắm, nhưng tớ vẫn không thể hiểu được ngay cả sau ngần ấy đêm.”
Một dòng nước mắt chảy xuống má cô.
“Tớ vẫn không hiểu.”
Cô ấy không nói nhiều.
Hàng ngàn câu được cô đọng lại thành một.
Những cảm xúc dâng trào bị gói gọn trong một câu nói.
“Vậy hãy giải thích cho tớ biết theo cách mà tớ có thể hiểu được.”
Quyết tâm kiên định của cô đã được duy trì bởi thanh kiếm cô nâng lên.
"Giải thích"
“…”
Cậu hiểu cô. Nhưng cậu biết từ sự trầm ngâm sâu sắc và nỗi đau tinh thần, bắt đầu từ thời điểm họ đoàn tụ, rằng điều duy nhất cậu có thể nói lúc này là…
"Chờ đi."
…nhận xét hèn nhát này.
“Chờ vì cái gì chứ?”
Cô bật cười.
Trong một khoảnh khắc, cô chỉ đơn giản là chết lặng.
Cuộc sống quá khắc nghiệt với cô. Cô không cảm thấy mình còn sống và cô cũng không có lý do gì để sống. Cô đã nghĩ đến việc tự kết liễu đời mình nhưng không thực hiện được vì phải chờ đợi. Chờ một ngày nào đó cậu sẽ nói cho cô biết sự thật.
“Cậu lại định trốn tránh nữa à?”
Cô nghiến răng.
Khi nỗi buồn bóp nghẹt cô, lẽ ra cô đã có thể được Chae Shinhyuk an ủi.
Cha cô sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, kể cả Daesung, vì cô.
Khi cơn thịnh nộ làm cô mù quáng, lẽ ra cô có thể hỏi ý kiến Chae Joochul.
Ông của cô có lẽ sẽ tìm thấy Kim Hajin và xé xác cậu ra thành từng mảnh.
Nhưng cô đã từ chối tất cả những lựa chọn đó và chịu đựng mọi thứ một mình.
Cô mang tất cả mọi thứ - cơn thịnh nộ, nỗi buồn, tình yêu, sự căm ghét - trên vai.
Chỉ để một ngày nào đó cô có thể… nghe anh nói sự thật.
“Tớ không trốn tránh nó.”
Cậu ta bình tĩnh trả lời, bằng giọng điệu như những gì mà cô vẫn còn nhớ.
“…Vậy thì hãy lấy vũ khí của cậu ra. Tớ sẽ đánh bại sự thật của bạn nếu tôi phải làm vậy."
Nghe lời cô nói, cậu ta rút súng ra.
Cô gật đầu nặng nề.
“Nghiêm túc đi, nếu không tớ sẽ giết bạn đấy.”
Một tiếng lẩm bẩm lạnh lùng.
Cô hạ thanh trường kiếm xuống theo đường chéo. Sssss… Ma lực vô lượng bốc lên từ cơ thể cô ấy như hơi nước và cả từ thanh kiếm; bây giờ cô ấy đã sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
“Cậu không nên rút lại những gì mà cậu vừa nói.”
Với lời nhận xét đó, cơ thể cô nhảy về phía trước. Ý định giết người của cô là thật, và sức mạnh ma thuật trong thanh kiếm của cô nhảy múa dữ dội khi nó thay đổi hình dạng.
Tzzzzzz…
Lưỡi kiếm lặng lẽ cháy khi nó di chuyển về phía cậu. Nhưng rào cản của Aether đã chặn nó lại. Aether vô hình hấp thụ sức mạnh ma thuật của cô ấy thông qua 'Trích xuất'.
Nhưng cô không hề ngạc nhiên vì điều đó.
Cô ấy không có thời gian để suy nghĩ về nó.
Cô tiếp tục vung kiếm. Một lần, hai lần, ba lần… Hàng loạt đòn tấn công liều lĩnh chỉ được thúc đẩy bởi cảm xúc. Chúng thậm chí còn không phù hợp để được gọi là kiếm thuật.
Cô tiếp tục chém để câj không nhận ra những giọt nước mắt đang chảy dài trên má cô.
Các đòn tấn công của cô trút xuống như mưa, kèm theo sự tàn phá và bùng nổ.
Koong, koong, koong, koong….
Đột nhiên, có một tiếng rên rỉ trầm thấp.
Cô bất ngờ rồi dừng lại.
“…!”
Do tầm nhìn bị nước mắt làm mờ đi, cô nhìn thấy một người con trai có khuôn mặt méo mó vì đau đớn.
Cơ thể câj ta rách nát, và Chae Nayun lúc đó mới nhận ra rằng khẩu súng trên tay cậu ta thậm chí còn chưa bắn ra một viên đạn nào.
Cô ngơ ngác nhìn cậu. Suy nghĩ của cô dừng lại như thể não cô đã bị đóng băng.
Tay cô đang run rẩy. Nhưng tại sao?
Có phải vì cô đã làm tổn thương cậu ta không?
…Nhưng ngay sau đó, cô ấy siết chặt chuôi kiếm của mình hơn.
“Đồ hèn nhát!”
Lần này, cô không giữ bất kỳ khoảng cách nào giữa họ. Cô điên cuồng chạy về phía người con trai ở phía bên kia, người vẫn đang lừa dối cô.
KOOOONG—!
Thanh kiếm quay 180 độ ngay trước mặt cậu ta, với sức công phá cực kỳ lớn. Cậu giơ tay lên và chặn lưỡi dao lại.
Crack-
Bất chấp lớp phòng thủ của Aether, cánh tay của cậu ta bị gãy làm đôi.
"…Tại sao!"
Cô hét lên và đá cậu ta. Cú đá trúng vào bụng cậu ta và khiến cậu ta bị hất bay.
Cảnh tượng cậu ta ôm ngực khi nằm trên sàn thật thảm hại. Nhưng câj lại bò dậy và đứng trước mặt cô.
Cô ghét điều đó.
Vì vậy, với thanh kiếm trong tay, cô tiếp tục lao vào cậu ta.
Bàn tay họ đan vào nhau và cơ thể họ cũng vậy.
Mặt đất cứng bên dưới biến thành một vũng nước… và cuối cùng.
“Haa…”
Cô thở dốc khi nhìn xuống cậu. Cậu ở bên dưới cô, kiệt sức và thanh kiếm nằm trong tay cô.
Cuộc chiến đã kết thúc.
Nhưng cô vẫn tức giận vì dư vị không hề thay đổi.
“…Đồ khốn.”
Giọng cô run rẩy, đầy giận dữ, và cô túm lấy cổ áo cậu thật mạnh.
“Cậu nghĩ làm như vậy sẽ khiến tớ tha thứ cho cậu sao? Bằng việc để tơ đánh cậu à? Đồ khốn…”
Khi câj nhìn cô thì thầm đầy oán giận, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cậu. Tôi không bao giờ có thể được tha thứ, tôi cũng không thể xin lỗi. Nhưng ít nhất tôi có thể tha cho cô ấy một cái chết. Anh cảm thấy nhẹ nhõm với ý nghĩ đó và cũng thấy ghê tởm chính mình vì đã nghĩ như vậy.
“…”
"Cậu có biết điều gì xảy ra với tớ khi tớ nghĩ về cậu không?”
Tiếng khóc của cô vẫn tiếp tục.
“Ngực tớ thắt lại và tim tớ đau. Tớ muốn gặp cậu nhưng tớ không thể, tớ muốn gặp cậu nhưng tớ không thể. Tớ muốn tin tưởng cậu nhưng không. Tớ thực sự muốn hận cậu, đến mức có thể tự tay giết chết cậu, nhưng tớ không thể làm được điều đó. Cậu đã làm tổn thương tớ nhiều đến mức cậu muốn tớ ở bên cạnh…. Rốt cuộc cậu đã làm gì với tớ vậy…”
Cô nhặt thanh kiếm lên khỏi mặt đất và giơ cao.
Giờ đây, trái tim cậu đang ở dưới mũi kiếm của cô.
Chỉ một cú đâm duy nhất và mối quan hệ xấu số của họ sẽ kết thúc.
Nhưng có một sự thật khiến cô do dự.
Cái chết tuyệt đối ở tầng 20.
Nhưng dù vậy, tôi…
"Tớ có thể giết chết bạn. Tớ có thể!"
Cô kêu lên như thể yêu cầu cậu né nó trong khi nhìn xuống Kim Hajin.
Đôi mắt của Kim Hajin vẫn dán chặt vào cô.
“——!”
Một tiếng kêu dã thú vang lên.
Cô đâm mạnh thanh kiếm của mình xuống.
Crack-!
Sự im lặng lạnh lùng thay thế cơn bão cảm xúc dữ dội.
Haa… Haa….
Hơi thở nhỏ nhẹ lấp đầy không gian.
“Mẹ kiếp.”
Cô buông kiếm và ngã người về phía trước.
Trán cô chạm vào lồng ngực ấm áp của cậu.
“Không đời nào… tớ có thể giết cậu….”
Thanh trường kiếm đã xuyên qua không phải trái tim anh mà là mặt đất lạnh lẽo bên dưới.
Cô run rẩy trong vòng tay cậu và khóc lóc thảm thiết.
“Đồ khốn nạn hèn nhát…”
Một âm thanh khàn khàn phát ra từ miệng cô.
Một cơn chấn động nhẹ chạm vào cơ thể cậu gần như khiến cậu gãy xương.
Đó là một cú sốc khiến trái tim cậu rung động.
**
Trong khi đó, Jin Seyeon đang đứng trước cánh cửa thứ sáu của Lối đi 8. Cô không chỉ có một mình mà còn có một Ranker không rõ tên.
Người xếp hạng này, một người đàn ông, liên tục liếc nhìn Jin Seyeon như thể anh ta có điều gì muốn nói, rồi cuối cùng anh ta quyết định lên tiếng khi Jin Seyeon nắm lấy tay nắm cửa.
“Ừm, hai người kia biến mất rồi.”
"…Thật sao?"
Jin Seyeon giả vờ như không chú ý và liếc nhìn phía sau.
Tầm nhìn của cô mở rộng ra xa và nhìn thấy cặp đôi đang ở giữa một cuộc ẩu đả dữ dội. Họ là Kim Hajin và Chae Nayun, cả hai đều chưa được tiết lộ.
“Ừm.”
Jin Seyeon đã biết họ là ai từ lâu rồi. Với tư cách là Cung thủ thần thánh, cô ấy có thể phá hủy một số bẫy của Tháp. Cô ấy đã để mắt đến họ ngay cả khi cô ấy di chuyển.
"Đợi chút…."
Vì cô ấy đang nhìn trộm họ nên cô ấy quyết định làm điều đó một cách triệt để.
Cô tập trung sức mạnh ma thuật quanh mắt mình, biến chúng thành màu xanh lam. Giờ đây, Chae Nayun và Kim Hajin thậm chí còn được phản chiếu r ràng hơn trên võng mạc của cô.
“…Ừm, tôi hiểu rồi.”
Cô đã biết về mối quan hệ của Chae Nayun và Kim Hajin qua tin đồn.
'Tớ thực sự muốn ghét câj, đến mức có thể tự tay giết chết cậu, nhưng tớ không thể làm được. cậu đã làm tổn thương tớ nhiều đến mức cậu muốn tớ ở bên….'
Nhưng nhìn qua thì tin đồn đó đã sai. Những cảm xúc đó quá sâu sắc đối với một mối quan hệ kết thúc chỉ như một cuộc tình chóng vánh.
“…”
Cô nhanh chóng nhìn sang bên cạnh. May mắn thay, Ranker chỉ mơ hồ nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thông qua sự va chạm rõ ràng của sức mạnh ma thuật và âm thanh không khí bị cắt.
“Có vẻ như họ đang bận nên chúng ta cứ đi tiếp thôi.”
Người đàn ông này không có khả năng lắng nghe họ.
Jin Seyeon quyết định đứng xuống.
Mục tiêu của cô là cuốn sách kỹ năng, vì vậy ưu tiên hàng đầu của cô lúc này là tập hợp với Aileen.
**
…Tôi vẫn nằm yên.
Tôi không chắc thời gian đã trôi qua bao lâu. Có thể chỉ là một khoảnh khắc, hoặc có thể là rất lâu. Nhưng tôi tỉnh lại khi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần mình.
“…”
Thứ đến gần tôi nhanh chóng như cơn gió chẳng mấy chốc đã trở thành một cái bóng. Bóng tối sau đó mang hình dạng của một con người, và cô ấy im lặng nhìn tôi, người đầy máu và gần như không thở.
"Sếp."
Boss kéo dài cái bóng của cô ấy trước khi tôi kịp nói gì khác. Lưỡi kiếm bóng tối dừng lại ở phía sau đầu của Chae Nayun, người đang ở phía trên tôi. Boss nhìn tôi với ánh mắt đầy giận dữ và thắc mắc.
Tôi nói ngắn gọn.
“Bỏ nó đi.”
“…”
Boss nhìn tôi im lặng. Một cuộc tranh giành ánh mắt bất ngờ bắt đầu, nhưng cô ấy nhanh chóng rút lại ý định giết chóc của mình, và tôi đặt Chae Nayun xuống đất.
Cô ấy đã ngủ ngay sau khi khóc xong khiến tôi rất đau khổ.
Sếp nhìn Chae Nayun rồi hỏi.
"Người phụ nữ này là ai?"
Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngủ say với máu và nước mắt đọng lại trên mặt.
…Đột nhiên, hậu quả của sai lầm trong quá khứ quay trở lại với tôi như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi nuốt một tiếng thở dài và cởi áo choàng ra.
"3 năm."
Tôi đã quyết định sau khi gặp cô ấy ngày hôm nay.
3 năm.
Thời gian còn lại trong dòng thời gian ban đầu.
Kế hoạch ban đầu của tôi là tiếp tục để mình bị cô ấy ghét bỏ cho đến lúc đó. Nhưng bây giờ, tôi đã quyết định khác.
Dù đã quá muộn nhưng tôi nhận ra rằng việc ghét một ai đó là điều vô cùng khó khăn. Tôi đã vô tình khiến Chae Nayun phải chịu nỗi đau tột cùng.
Ngay cả khi kết quả hóa ra là một sự hiểu biết không hoàn hảo, ngay cả khi chúng ta không bao giờ có thể trở thành như trước đây.
Kể cả khi có quá muộn, tôi sẽ cố gắng từ bây giờ, vì thế….
“Chờ một chút.”
Tôi khuỵu gối và choàng chiếc áo choàng của mình lên cơ thể lạnh ngắt của Chae Nayun. Sử dụng Thánh tích, tôi làm mát cái đầu đang nóng bừng vì tiêu tốn quá nhiều ma lực của cô ấy, và điều chỉnh cô ấy sang một tư thế thoải mái hơn.
“Kim Ha Jin.”
Đúng lúc đó, Sếp gọi cho tôi.
Tôi ngước lên nhìn cô ấy, cô ấy lo lắng hỏi.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
“…”
Tôi lắc đầu và đứng dậy.
Chúng tôi đang ở ngăn cuối cùng của Lối đi 8, điều đó có nghĩa là không có ai có thể tìm thấy Chae Nayun ở đây và làm hại cô ấy. Vì vậy, tôi để cô ấy ở đó và bước đi. Sếp đi theo tôi trong im lặng.
Cô ấy có vẻ đang thắc mắc về chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi quá mệt để có thể giải thích.
Cơ thể tôi bảo tôi hãy nằm xuống giống như Chae Nayun; việc di chuyển liên tục không phải là điều con người nên làm.
"Người phụ nữ đó,"
Tôi đang tìm chỗ nghỉ ngơi theo mệnh lệnh của cơ thể thì Boss phá vỡ sự im lặng.
“Cô ấy có quý giá với cậu không?”
“…”
Tại sao cô ấy muốn biết điều đó?
Tôi ôm lấy cái đầu đang cháy của mình trong tay. Tôi sốt khắp người. Thay vì trả lời một câu hỏi ngu ngốc như vậy, tôi cần tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Thật may mắn là chúng tôi đã đến được khoang tiếp theo.
Tôi mở cửa bằng Mystic Key.
Không có ai ở bên trong.
Tôi uể oải ngồi xuống ghế sofa.
“Kim Ha Jin.”
Sếp ngồi cạnh và lo lắng gọi tôi.
“Vâng, nó là gì?”
"…Không có gì. Có vẻ như ta đã không được quan tâm. Hiện tại hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“…”
Khi thấy Sếp lùi lại, có chút ủ rũ, có điều gì đó trong tôi dao động. Tim tôi đập mạnh và toàn thân run rẩy.
Đó là một sự ép buộc không rõ nguồn gốc; ảnh hưởng của những cảm xúc không tên.
Tôi buộc cơ thể kiệt sức của mình phải di chuyển.
Cơ thể tôi chuyển động như thể nó không phải của tôi và tôi nhìn chằm chằm vào Sếp.
"Sếp."
“Hửm?”
“Em, ừm, biết hết rồi”
"Biết gì vậy…?"
Một câu duy nhất phát ra từ miệng tôi.
“Rằng chị là người đã đưa em đến trại trẻ mồ côi.”
…Vào lúc đó, tầm nhìn của tôi tối sầm lại, ý thức của tôi mờ đi và toàn bộ cơ thể tôi đổ sụp về phía trước.