Bên trong Đấu trường được lấp đầy bởi sự phấn khích và điên loạn, Jin Seyeon nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt cô. Khuôn mặt anh ta hoàn toàn bị che kín, nhưng Jin Seyeon nghĩ rằng bản thân có thể nhìn xuyên qua được lớp ngụy trang của anh ta bằng mắt của mình.
Tuy nhiên, ngay cả mắt cô cũng không thể nhìn xuyên qua được anh ta. Mặt nạ của Hắc Liên dễ dàng làm chệch hướng đôi mắt của Cung Thần Thủ.
—Kẻ chiến thắng sẽ sống sót, và kẻ thua cuộc sẽ chết! Hãy tận hưởng trận tử chiến của nhân loại!
Giọng của một con quỷ lớn tiếng vang lên.
Jin Seyeon giơ [Cung Munjong], một tạo tác mà cô ấy có được khi leo Tháp. Cô nhắm cây cung về người đàn ông đang đứng trước mặt cô.
Hắc Liên.
Anh ta là một thành viên của Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa, tổ chức có liên quan trức tiếp tới cái chết của bố mẹ cô.
—Đánh đi!
Tuy nhiên, khi đứng trước sinh mạng của những đồng đội của mình, thì nỗi tư thù của cô không còn là chuyện đáng nhắc đến lúc này.
—Đánh nhau đi, nhân loại!
Jin Seyeon lấy lại sự điềm tĩnh. Đối thủ của cô cũng giơ cây cung của mình lên. Họ không có thời gian rảnh rỗi để mà tán vóc. Sức mạnh ma thuật tỏa sáng cô đọng lại quanh dây cung của Cung Thần Thủ, và Hắc Liên thì lắp mũi tên lên cung của mình.
Trước cuộc đối đầu sắp tới của hai xạ thủ, Jin Seyeon lo lắng rằng cô và Hắc Liên sẽ không thể làm thỏa mãn mong đợi của những con quỷ.
Cho dù khán giả có đang hò reo và tràn đầy hứng khởi, thì trận chiến giữa hai xạ thủ thực tế cũng chẳng có gì thú vị.
Đó là bởi vì trận chiến luôn được quyết định bởi một mũi tên.
Xạ thủ không thể tấn công nếu họ chỉ né tránh và không thể né tránh nếu họ chỉ tấn công.
Do đó, các xạ thủ quyết định rằng kết cục trận chiến của họ sẽ dựa vào duy nhất một mũi tên, mang theo toàn bộ sức mạnh ma thuật của họ.
Không có một thao tác cầu kỳ, hay bất kỳ ma thuật vướng víu nào để tranh giành ưu thế như trong manhwa.
Trong một khoảnh khắc, hai mũi tên sẽ va chạm vào nhau, một trong hai sẽ vỡ vụn và mũi tên còn lại sẽ đè bẹp đối thủ bằng sát ý của mình.
Kiiik—
Jin Seyeon kéo căng dây cung. Sức mạnh ma thuật của cô gặm vào dây cung và nén xuống thành dạng có sức hủy diệt lớn hơn. Mũi tên ma thuật đang vật chất hóa làm bùng lên áp lực gió dữ dội, thu hút sự phấn khích và hò reo từ những khán giả trong Đấu Trường.
Sau đó, khi cô đang chuẩn bị sẵn sàng để bắn mũi tên của mình trong cơn bão thình nộ của sức mạnh ma thuật...
—Đừng mơ đến chuyện thắng cuộc.
Một giọng nói rõ ràng, vừa phát ra từ trong đầu cô.
“...?”
Đôi mắt Jin Seyeon mở to.
Một kỹ thuật truyền tải suy nghĩ của mình vào tâm trí của người kia, Truyền Tâm.
Trong số vô vàn kỹ thuật mà các Anh Hùng sử dụng với sức mạnh ma thuật, thì Truyền Tâm thuộc dạng khó nhất. Phần lớn vì không muốn tốn công sức, hay đúng hơn là muốn dành thời để làm các dạng luyện tập khác, nên không có nhiều người có thể thể hiện được kỳ tích này.
Tuy nhiên, Truyền Tâm của Hắc Liên lại không tì vết. Thậm chí còn không có một chút nhiễu sóng dù chỉ nhỏ nhất làm cản trở lời nhắn của anh ta, và nó vang lên trong cô một cách thông suốt và êm dịu. Kể cả với một Anh Hùng ở cấp độ Bậc Thầy, thì đây cũng là lần đầu tiên mà Jin Seyeon được trải nghiệm một Truyền Tâm rõ ràng như vậy.
—Nếu cô muốn cứu đồng đội của mình, thì hãy bỏ dây cung đó ra.
Hắc Liên tiếp tục gửi thông điệp của mình.
Anh ta đã biết về tình hình hiện tại của đồng đội cô.
Bàn tay của Jin Seyeon run lên trong một lúc. Tuy nhiên, cô nhanh chóng tập trung lần nữa.
Có nên tin hay không. Đó không phải là câu hỏi mà Jin Seyeon sẽ hỏi. Cô đơn giản là sẽ không định hi sinh đồng đội của mình như một con bài mặc cả trong trò cá cược với Hắc Liên.
—Cô không muốn cứu họ à?
Jin Seyeon cố gắng sử dụng sức mạnh ma thuật của mình để cắt đi Truyền Tâm của Hắc Liên.
Tuy nhiên, cô không thể.
‘Hắn ta là loại quái vật gì vậy?’ Jin Seyeon cười thầm trong lòng, khi cảm nhận sự khác biệt áp đảo trong trạng thái tồn tại giữa sức mạnh ma thuật của hai người.
—Tôi sẽ nói một lần cuối. Nếu cô còn muốn cứu đồng đội của mình, hãy bỏ tay khỏi dây cung đi.
Từng lời của Hắc Liên vang lên một cách rõ ràng trong đầu cô. Kể cả vậy, Jin Seyeon vẫn tiếp tục hoàn thiện mũi tên ma thuật của mình. Một ánh sáng rực rỡ tỏa sáng phát ra từ cung của cô.
—Đó có phải là một mũi tên thuộc tính sáng không? [trans: Luminous-attribute hay thuộc tính sáng để chỉ nó có thể tự phát sáng, phân biệt với Light-attribute là thuộc tính ánh sáng hay quang thuộc tính, còn Shine-attribute là thuộc tính phản chiếu để chỉ việc nó chỉ có thể sáng lên nhờ phản chiếu lại ánh sáng đến từ môi trường]
Một giọng nói khô khan, vô cảm vang lên.
—Một lựa chọn ngu ngốc.
Với một sự khinh bỉ, Hắc Liên cũng giải phóng sức mạnh ma thuật của mình, hòa quyện vào nhau như nước và tạo thành hình dạng của một thứ gì đó trông như lao móc.
—Sẽ tốt hơn nếu dùng vô thuộc tính đấy.
“Đừng có nói nữa—!”
Tôi sẽ không để bản thân bị lung lay bởi anh đâu! Jin Seyeon mạnh mẽ hét lên rồi thả dây cung.
Pzzzzt….
Những tia lửa trắng lách tách khi mũi tên của cô bay đi.
Một dòng ánh sáng làm mặt đất bị đốt cháy và nung chảy bầu không khí xung quanh.
Khi ánh sáng trắng tỏa ra từ mũi tên làm mê hoặc trái tim của những khán giả...
“Eh...?”
Jin Seyeon đã hiểu ra điều mà Hắc Liên vừa nói là gì.
Ánh sáng không thể thua trước bóng tối.
Không ngọn lửa nào có thể thiêu đốt nó, không có sương giá nào có thể làm đóng băng nó.
Nó chỉ có thể bị nuốt chửng bởi thứ ‘ánh sáng’ lớn hơn.
Jin Seyeon nhìn thấy một luồng ánh sáng dữ dội đang chống lại mũi tên của cô. Cô chẳng thể làm được gì khác ngoài cười. Đây chính là cảm giác của một con đóm đóm khi nó ở trước mặt trời sao?
Ma thuật thuộc tính ánh sáng đến từ mũi tên của Hắc Liên. Ngọn lao màu trắng mà anh ta phóng ra đã dập tắt mũi tên của cô.
“...Ha.”
Mũi tên thuộc tính sáng của cô đã bị tan thành từng mảnh, và mũi tên của Hắc Liên tiếp tục bay về phía cô. Jin Seyeon đã chứng kiến sự thất bại của mình một cách rõ ràng.
Ngay sau đó— một vụ nổ lớn nổ ra.
Ánh sáng của Hắc Liên phát nổ trước mắt Jin Seyeon.
Bị cuốn bay, Jin Seyeon nhào lộn mất vài lần trên mặt đất. Tuy nhiên, cô không cảm thấy đau quá nhiều. Như thể cơ thể của cô bị gây tê vậy.
Điều này là do đòn tấn công thuộc tính ánh sáng của hắn ta sao?
—Đừng lo. Cô sẽ không chết đâu..
Ý thức của cô bắt đầu mờ nhạt đi, giọng nói của Hắc Liên vang lên một lần nữa.
—Cô sẽ chỉ rơi vào giấc ngủ một lúc thôi.
Tak, tak. Tiếng bước chân của anh ta vang vọng trong tâm trí choáng váng của cô.
“Cô còn lâu mới chết thật.”
Lần này, anh ta trực tiếp nói ra, không sử dụng tới Truyền Tâm.
“Chúc ngủ ngon.”
Với những lời cuối cùng đó, ý thức của Jin Seyeon vụt tắt.
**
“...Whew.”
Sau khi xác nhận rằng mắt Jin Seyeon đã khép hoàn toàn, tôi thở phào. Bởi vì tôi đã sử dụng tới 4 vệt Thánh Tích ngay trong một lần và thậm chí còn sử dụng một thuộc tính phức tạp như ‘trạng thái treo’, nên toàn thân tôi giờ trở nên đau nhức. (trạng thái mà người trúng chiêu sẽ gần giống chết giả, tuy nhiên họ có thể trì hoãn sát thương bản thân phải nhận đến khi kết thúc trạng thái)
“Chí ít mình đã thắng.”
Nhờ vậy, tôi đã chứng mình được giả thuyết của mình. Thậm chí đến cả sức mạnh ma thuật của Jin Seyeon cũng không đọ lại được Lv.11 Mũi tên Ánh Trăng của Athena. Vì cô ấy đã chọn chiến đấu bằng thuộc tính sáng, nên kết quả là quá hiển nhiên.
“Đánh hay lắm, con chó nhân loại.”
Tên cai ngục quỷ đi tới chỗ tôi. Gã cai ngục ba mắt vô lưng khen ngợi tôi.
“Chúc mừng trước chiến thắng đầu tiên của ngươi. Có bất kỳ thứ gì mà ngươi muốn không?”
Tôi liếc qua đám mắt của con quỷ. Con mắt màu đen, trắng và đỏ của hắn cong lại thành một nụ cười. Phân vân nên nhìn vào con mắt nào, tôi chỉ vào cơ thể của Jin Seyeon.
“...Cái xác này.”
“Hm?”
“Cho ta cái xác này.”
“...Cái xác?”
Tôi gật đầu. Sự nghi ngờ thấp thoáng trên khuôn mặt của tên cai ngục. Hắn ta nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Jin Seyeon trong khi tỏa ra quỷ năng.
Crack—
Một lưỡi kiếm quỷ năng màu đen đâm thủng bụng của Jin Seyeon.
“....”
Tuy nhiên, cô ấy không hề phản ứng tí gì. Không có gì ngạc nhiên vì tôi đã đưa cô ấy vào trạng thái treo thông qua ma lực của Thánh Tích.
Tên cai ngục nói, “Ta không thể đưa cho người cái xác. Tất cả xác chết phải bị mang đến nhà xác.”
“Vậy thì hãy để ta mang cái xác của ả đi.”
“Hmmm... được thôi.”
Gã cai ngục không nói là không. Tôi bế Jin Seyeon lên và đặt cô ấy lên vai.
—Kueeek!
—Kuhahaha, tuyệt vời! Tuyệt vời lắm!
Mặc dù trận đánh đã diễn ra khá nhanh, nhưng lũ quỷ dường như đã rất tận hưởng nó.
Tôi có thể hiểu được tại sao chúng lại phấn khích hồi hộp tới vậy. Hai nguồn ánh sáng, thứ gây chết người với chúng, đã chạm trán nhau. Theo tiêu chuẩn của con người, thì đó giống như một cuộc ẩu đả đẫm máu.
—Ta nhớ tên của ngươi rồi! Ta sẽ tới để xem ngươi trong lần kế tiếp!
—Uhahaha! Vui lắm, vui lắm đấy!
Tôi rời Đấu Trường theo sau tên cai ngục và tới nhà xác ở dưới lòng đất.
“Huhu...”
Tên cai ngục nhìn tôi và nở một nụ cười nhục dục.
“Ta sẽ cho ngươi mượn cái xác chỉ một ngày thôi đấy.”
“....Gì cơ?”
Tôi nghĩ là tôi hiểu điều mà tên cai ngục đang nghĩ tới. Một hành động không thể chấp nhận đối với con người nhưng dường như lại là điều bình thường đáng được tôn sùng của loài quỷ.
“Ngươi có thể đi bây giờ rồi.”
“Được rồi, được rồi, ta sẽ đi. Tận hưởng nhé.”
Tôi kiềm chế bản thân khỏi không cau mày kinh tởm khi để cho tên cai ngục đi. Hắn dường như còn nghĩ rằng hắn thật tử tế khi còn khóa cửa trước khi rời đi. Ờ thì, tôi phải cảm ơn hắn vì điều đó.
“.....”
Sau khi liếc qua cánh cửa và kiểm tra hắn đã đi chưa, tôi nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc. Jin Seyeon vẫn đang chảy máu từ bụng của mình. Tôi đổ lọ thuốc vào vết thương của cô ấy. Tzzzt— Hơi nước trắng bốc lên khi vết thương của cô khép lại.
Sau đó.
“... !”
Một lượng nhiệt không thể chịu nổi lan ra từ cổ tay của tôi. Tôi nhanh chóng liếc xuống và nhìn thấy smartwatch của tôi đang bị cháy.
“C-C-Cái gì!?”
Tôi cố gắng dập lửa. Nhưng ngay lập tức sau đó, một cơn đau nhói ập tới phần cánh tay trên của tôi. Một thứ cơn đau không hề dễ chịu như thể đang vặn một cái đinh ốc vào người vậy.
“Chết tiệt, thứ này....”
Tôi cảm thấy quen thuộc với cơn đau này. Ngay sau đó, một loạt tin nhắn nổi lên trước võng mạc tôi.
[Một vệt Dấu Thánh sẽ được thêm vào.]
[Việc sử dụng Dấu Thánh một cách đa dạng sẽ trở dễ dàng hơn.]
[Bạn có thể sử dụng ‘Can thiệp Thiết lập’ và ‘Đọc Thông tin’ mà không cần phải dùng một phương tiện nào khác.]
[Bây giờ bạn có thể...]
Chúng đều là những tin tốt. Nhưng vấn đề là không đúng nơi đúng lúc chút nào.
“Uhuuuak!”
Cơn đau bắt đầu từ phần trên cánh tay của tôi giờ đã lên tới tận não.
Tiếng rên rỉ đau đớn bất ngờ phát ra từ miệng tôi, và tôi không thể chịu đựng cơn đau lâu thêm được nữa.
Tôi gục ngã, ôm lấy cánh tay mình.
**
Mặt khác, tại một tòa nhà mà Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa đã chiếm lấy làm căn cứ chính.
“Ôi Sếp hóm hỉnh của chúng tui~ Có khó khăn làm không~? Làn da của cô bị khô hết rồi kìa~”
Jain hành xử đáng yêu trong khi giữ hai má của Sếp. Sếp lườm lại cô bằng đôi mắt hẹp.
“Tôi có nhiều cách để giết cô lắm, Jain ạ.”
Đó là một lời cảnh báo trực tiếp. Cái lạnh trong giọng nói của cô khiến một luồng điện chạy dọc sống lưng của Jain. Jain nhanh chóng tránh ra và ho một tiếng khô khốc.
“...Hơn nữa, nó không khó khăn tới vậy.”
Sếp bẽn lẽn nhồi thêm một câu.
Tất nhiên, cô ấy rất lo lắng chứ không như những gì cô đang nói. Kim Hajin, đang nằm trên giường, đã đột ngột biến mất, thay thế bằng một người phụ nữ lạ mặt.
“Thật chứ~? Tôi đã phải cố gắng lắm đấy. Tôi gần như suýt chết để ngăn lại cô đấy~”
Jain là người đã ngăn Sếp để không bắn các vụ nổ năng lượng vào người phụ nữ. Đó là bởi vì cô biết người phụ nữ đó là ai.
Trong khi Jain đang ngăn Sếp lại, thì người phụ nữ đứng dậy rồi nhanh chóng bỏ chạy. Cho đến khi ‘lá thư’ của Kim Hajin được tìm thấy, thì Sếp vẫn sẽ sẵn sàng hủy diệt cả thế giới để biết được chuyện gì đang xảy ra.
“Hajin luôn biết cậu ấy đang làm gì mà, vậy nên đừng lo lắng về cậu ấy quá. Đúng hơn, chúng ta nên tập trung vào việc trả thù~ Chúng ta không thể để con côn trùng đã giết Hajin được sống, đúng chứ~?”
Sếp gật đầu trước lời của Jain.
“Tất nhiên.”
“....Được rồi, vậy Hajin có ổn không? Tui nghe được từ Tháp rằng cái chết ở đó sẽ để lại ảnh hưởng lớn về sau.”
“....”
Sếp không trả lời câu hỏi của Jain.
Kim Hajin không đề cập gì về cái chết của bản thân. Cậu dường như không muốn nghĩ tới thời điểm mà cậu chết. Là một người bên cạnh Kim Hajin từ lâu, đó là điều mà Sếp kết luận được.
Kim Hajin là một người tử tế. Cậu ấy không thích nghĩ về những điều làm cậu hối hận hay những thứ làm cậu buồn. Cậu ấy không muốn phải đau đớn khi nghĩ về chúng.
Do đó, cậu ấy ghét phải nói ra cảm giác của bản thân.
Không, không phải cậu ấy ghét nó. Mà cậu ấy hành xử như thể chuyện đó là không được phép.
Sếp cho rằng đó là bởi vì những gì cô ấy đã gây ra trong quá khứ. Bởi vì cậu sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài ghét cô nếu cậu đào sâu lại quá khứ....
“Ai lo lắng cho ai đây~”
Lời nói lạnh lùng của Jain làm cắt ngang suy nghĩ của Sếp.
“Tỉnh lại đi Sếp. Cô dạo này kỳ lạ lắm.”
“Kuhum.”
Sếp ho khan một tiếng.
“Dù sao thì, chúng ta có thông tin gì về con côn trùng đó? Nó thật sự mạnh đến khó tin.”
“Droon đang thu thập thông tin ngay lúc này, nhưng giờ vẫn chưa có được gì nhiều~ ...À phải rồi! Chẳng phải cô nói rằng đã lấy được cánh tay của nó sao!?”
“Yeah.”
“Tuyệt vời~ Nếu chúng ta có một phần cơ thể của nó, chúng ta có thể dùng nó để nguyền rủa.”
Mắt của Sếp mở to. Nguyền rủa. Mặc dù cô không nghĩ tới nó, nhưng nó thực sự là một phương án tốt.
“Nghe được đấy.”
“Đúng không nào~?”
Sếp vỗ tay vào nhau, rồi nhớ tới người phụ nữ đáng ngờ mà cô gặp hai hôm trước.
“Mà tiện thể, con ả đó giờ sao rồi?”
“...Mm~ Ả nào cơ~?”
“Người phụ nữ xông vào tòa nhà lần trước.”
“À~ cô ta~?”
Jain đã rất cố gắng để che dấu thông tin về Jin Sahyuk. Đó là bởi vì Bell đã nói rằng cô ta sẽ là người giết hắn một ngày nào đó trong tương lai.
Bell không bao giờ nói dối. Vì Jain không muốn làm tổn thương Sếp, nên cô muốn Jin Sahyuk giết chết Bell, nếu có thể.
“Tui đã đuổi cô ta đi. Tôi phát hiện ra rằng cô ta và Hajin có mối quan hệ không tốt.”
“Mối quan hệ không tốt?”
“Yep~ Hajin đã giết cô ta tới hai lần.”
“....Kim Hajin làm ư?”
‘Đến một người tử tế như vậy mà giết cô ta tới hai lần, thì cô ta thực ra xấu xa tới mức nào?’ Sếp tự nghĩ trong lòng. Sau đó, cô đột nhiên cứng đờ. Thấy vậy, Jain cũng bắt đầu nhìm chằm chằm vào cô với đôi mắt cứng đờ.
Ực. Jain khó khăn nuốt nước bọt.
“....”
“C-Chuyện gì? Chuyện gì vậy~?”
Nhìn thấy Sếp im lặng lâu như vậy, Jain hỏi. Tuy nhiên, Sếp chỉ lắc đầu.
“Không, không có gì. Không thể như thế được.”
“Không, nói tui đi~”
Sếp liếc qua Jain.
“...C-Cô ta không thể nào là người yêu cũ của cậu ấy đâu, phải không?”
N..Người yêu cũ. Khi nghe thấy vậy, Jain ngây người cười. Sếp nhanh chóng phản bác lại.
“Tôi, tôi đã nói với cô là không có gì mà. Tôi nghĩ rằng mình đã đọc quá nhiều tiểu thuyết gần đây.”
“...Eh? À, không~ Tôi không hề ngạc nhiên nếu cậu ấy có bạn gái. Cô ta rất có thể chính là bạn gái cũ của cậu ấy.”
Jain thích hướng đi này. Là một người thích trêu trọc Sếp, cô bắt đầu đi hỗ trợ cho ‘giả thuyết câu chuyện lãng mạn’ của Sếp.
**
[Tầng 27, Nhà Xác của Đấu Trường]
“...Huup!”
Jin Seyeon mở mắt, thở hổn hển. Một cơn đau nhói ập tới người cô. Cô ngay lập tức run rẩy ngay sau khi thức dậy. Bụng cô cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Auuu....”
“...Cô tỉnh rồi?”
Một giọng nói yếu ớt vang lên. Jin Seyeon tái mặt quay sang phía bên kia. Tuy nhiên, cô không nhìn thấy được chủ nhân của giọng nói. Khung cảnh xung quanh đập vào mắt cô.
Mùi cồn đập vào mũi cô, các hàng dài quan tài gỗ, và mùi xác chết thoang thoảng tràn ngập không khí.
“Đây là...?”
“Nhà xác.”
Một giọng nói trầm phát ra.
Cơ thể Jin Seyeon run lên. Cô nhanh chóng đứng dậy, rồi gục ngã một lần nữa. Cô sau đó tập trung sức lực của mình và đứng dậy trong khi tựa vào bức tường.
“...Cô đang diễn kịch à?”
Nhìn cô di chuyển như một con rối không dây, người đàn ông chế nhạo. Jin Seyeon trừng mắt nhìn người đàn ông, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán cô.
“Anh...”
“Cô không muốn cứu đồng đội của mình à?”
Hắc Liên nói trong khi tiếp cận Jin Seyeon.
“Tại sao cô không chịu nghe thế? Tôi đã nói với cô là bỏ cung xuống rồi.”
“....”
Hắc Liên đứng trước mặt cô. Jin Seyeon không trả lời và tiếp tục trừng mắt chằm chằm nhìn anh ta. Cô đang cố gắng nhìn xuyên qua khuôn mặt của anh ta, nhưng giống như lúc ở Đấu Trường, nó không hề có tác dụng.
Người đàn ông mỉm cười.
===
[Lv.10 Mặt Nạ Sát Thủ của Hassan-i Sabbah]
○Lv.9 Du Hành Bóng Tối
○Lv.9 Ẩn thân
○Lv.9 Ngụy Trang
===
Tạo tác này có quan hệ lịch sử với sát thủ nổi tiếng Hassan-i Sabbah. Thậm chí đến cả đôi mắt của Cung Thần Thủ cũng không thể nhìn xuyên qua được. Nói một cách đơn giản, là do con hàng của tôi quá mạnh.
Phinuel đã tặng nó Sếp, nhưng, như mọi lần, Kim Hajin sẽ lấy nó khỏi Sếp, và nói rằng nó hợp với cậu hơn.
“Cho dù cô có cố gắng đến mức nào cũng không thể nào nhìn thấu được đâu.”
“....”
Lòng tự trọng của Jin Seyeon bị tổn thương, nhưng cô biết Hắc Liên chính là người đã cứu mạng cô. Chí ít, cô cũng phải cảm ơn anh ta vì đã không lấy đi mạng sống của cô. Cô muốn hỏi anh ta về ‘Biến cố Kwang-Oh’, nhưng bây giờ cô không thể làm tình hình trở nên tệ đi được.
Cô hỏi, “Vậy anh có cứu lấy đồng đội của tôi không?”
Hắc Liên trả lời, “Nếu cô chịu hợp tác.”
Jin Seyeon cẩn thận hỏi lại, “Liệu tôi có thể hỏi vì sao anh lại muốn cứu chúng tôi được không?”
Hắc Liên sau đó trừng mắt nhìn Jin Seyeon, nhưng cô không hề nao núng trước đôi mắt đỏ rực của anh ta.
...Quá nhiều lời so với một kẻ thua cuộc. Hắc Liên lầm bầm như vậy và thở dài.
“Quỷ Vương đang tìm kiếm một kẻ thách đấu” Hắc Liên giải thích.
Đôi mắt Jin Seyeon mở to.
“Một kẻ thách đấu? Ý của anh là sao?”
Jin Seyeon ngạc nhiên.
“Quỷ Vương là kẻ đang muốn tìm tới cái chết. Nhưng hắn muốn một cái chết trong danh dự.”
Kim Hajin nhắc lại cái thiết lập mà cậu đã từng viết. Cách mà Kim Suho sẽ đánh bại Quỷ Vương và chinh phục Tháp Ước Mơ. Mạch chuyện của tiểu thuyết đều nằm trong đầu cậu.
“...Làm sao mà anh biết tất cả chuyện này?”
Lời giải thích mơ hồ của anh làm khơi gợi trí tò mò của Jin Seyeon. Jin Seyeon muốn hỏi chi tiết hơn, nhưng Hắc Liên nhìn cô như thể cô đang hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
Sau đó cô mới hiểu ra ý của anh ta là gì.
“Đừng có nói là... Anh đã lên tới tầng 29 rồi...?”
Hắc Liên gật đầu.
“Ha....”
Hàm của Jin Seyeon rụng xuống. Tất cả suy nghĩ của cô ngưng lại trong một lúc: cơn đau đang thiêu đốt thân trên của cô, phức cảm của cô về Đoàn Kịch Tắc Kè, và nỗi lo của cô về những đồng đội.
‘Anh ta mạnh tới mức nào mà có thể leo Tháp nhanh tới vậy...?”
Jin Seyeon nhìn chằm chằm vào Hắc Liên trong sự nghi ngờ và ngưỡng mộ.