[Tầng 8 – Tòa Án Hoàng Gia Atalos, tại Dinh Thự của Hiệp Sĩ Chỉ Huy]
Vào một buổi đêm khuya ở Crevon, Jin Sahyuk đang nằm trên giường trong dinh thự của bản thân mà cô đã được trao tặng bởi hoàng gia.
Đại dinh thự cùng với bảy người hầu này rất lớn, và nội thất của nó thì thật sang trọng. Hơn nữa, dinh thự toàn là những cơ sở vật chất và thiết bị đắt tiền như Quả Cầu Pha Lê TV, một suối nước nóng tự nhiên, một phòng kỹ thuật ma thuật, một phòng luyện tập, và hơn thế nữa. Trong chuồng ngựa xa hoa còn có cả con ngựa nổi tiếng ‘Ataly’ do gia đình hoàng gia ban tặng cho cô.
“...Hmm.”
Thực sự là có một chút thắc mắc về việc làm thế nào mà cô ấy lại được đối xử như thế này.
Cô ban đầu trở thành hiệp sĩ cho Crevon vì tiền. Và trong quá trình giết các quái vật, cô đã thu nhận về được nhiều thuộc hạ. Họ đã đã đề bạt cô tới gia đình hoàng gia. (trans: đúng kiểu đã giỏi thì làm cái gì cũng giỏi nhỉ) (Trans: nhưng có những việc mấy đứa giỏi ko làm đc nhưng mấy đứa chơi cheat lại làm đc(–▽–))
Cô đã trút những cơn giận dồn nén của mình lên thuộc hạ, vờ như đó là một phần của ‘chế độ huấn luyện’. Được một thời gian, Công chúa Araha đã đích thân tới thăm cô để khen ngợi ‘khả năng lãnh đạo’ của cô. Nhanh chóng sau đó, cô ấy được bổ nhiệm lên một vị trí cao cấp nằm trong hàng ngũ các Hiệp Sĩ Hoàng Gia.
Lúc đầu, cô đã định từ chối nhưng sau đó chấp nhận khi họ đã đề nghị về khoản TP cho vị trí. Cô tiếp tục làm những thứ cô vẫn hay làm và chả biết từ lúc nào đã trở thành Hiệp Sĩ Chỉ Huy.
Lí do mà cô ở lại Crevon lâu tới vậy là vì nơi này rất thoải mái. Cô nhận thấy chế độ quân chủ của Crevon dễ chịu hơn nhiều so với thứ hệ thống chính trị kỳ lạ có tên là dân chủ mà Hàn Quốc dường như đang hướng ứng.
Mặc dù trong quá khứ cô là một thành viên của gia đình hoàng gia cao quý, nhưng được ngưỡng một như một hiệp sĩ tài năng bởi tầng lớp quý tộc của một vương quốc khác cũng không phải quá tệ.
“...Ta sẽ mài giũa những kẻ khác sau.”
Jin Sahyuk lẩm bẩm một mình, cố gắng xua tan sự nhàm chán. Buổi huấn luyện đêm sắp diễn ra, và cô dự định sẽ mang đến cho các hiệp sĩ trải nghiệm huấn luyện tốt nhất trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng cho đến lúc đó thì cô nên làm gì?
“Huaaaam….”
Cô làm một cái ngáp lớn, rồi mở Cộng Đồng.
===
[Làm sao mà bạn trở thành một hiệp sĩ Crevon?]
—Tôi không thực sự có hứng thú với việc leo Tháp. Ta chỉ là có ý định làm một hiệp sĩ của Crevon.
└Làm một công việc sổ sách ở Prestige cũng không quá tệ. Nếu bạn không phải là Anh Hùng, thì đến Prestige và mua một vài sách kĩ năng là tốt nhất. Với cả phải cẩn thận trước những thợ săn newbie nữa.
└Người đứng đầu các Hiệp Sĩ Hoàng Gia ở Crevon là một quái vật có tên Shin Jahyuk. Cô ta vô cùng nghiêm khắc nên có lẽ cô ta sẽ không chấp nhận bất kỳ ai.
===
Cộng đồng ngày càng trở nên sôi động khi mà số lượng Người Chơi trong Tháp Điều Ước lên tới 300k. Các đa phương tiện trên Trái Đất bắt đầu tuyên bố ‘Cơn nghiện Tháp’ đã trở thành một vấn đề xã hội, nhưng cô tin rằng chính các đa phương tiện đó mới phải chịu trách nhiệm vì đã khiến xã hội của chúng trở nên như vậy. ‘Chế độ dân chủ là một hệ thống chính phủ có khiếm khuyết bẩm sinh,’ cô nghĩ.
...Dù sao thì.
Để xua tan nỗi nhàm chán, Jin Sahyuk truy cập vào ‘trang cá nhân’ của mình, họ hàng của cái thứ đa phương tiện xã hội trên Trái Đất.
“Có gì hay ho trên này không.... À, phải rồi.”
Cô lướt xem các trang cá nhân của những Người Chơi khác bằng tính năng thăm quan ngẫu nhiên thì, đột nhiên, một suy nghĩ chợt lướt qua cô. Cô gõ một biệt danh lên thanh tìm kiếm.
[Cụm từ tìm kiếm – Boss]
[Kết quả tìm kiếm được tăng tốc nhờ Thứ Hạng Người Chơi của bạn là bậc 1.]
[Đang truy cập vào trang cá nhân của Người Chơi ‘Boss....]
[Trang cá nhân của Boss]
“...Người phụ nữ này.”
Bell đã nói với cô về phụ nữ này. Sếp của Đoàn Kịch Tắc Kè, người mà đặt biệt danh có tên là ‘Boss’. Jin Sahyuk quyết định lợi dụng cô để theo dõi hành động của Kim Hajin.
Mặc dù Sếp có vẻ chưa sử dụng trang cá nhân, Jin Sahyuk vẫn kiễm tra cẩn thận. Nhanh chóng, cô phát hiện ra một mục kì lạ.
“Cái quái gì đây?”
[Danh sách tiểu thuyết đang đọc]
— Thế Giới Võ Thuật Mới, Huyền Thoại Thần Võ, Thanh Tra Bí Mật Hoàng Gia Mới....
Có lẽ cổ cho rằng không ai sẽ tới xem trang cá nhân của cô hoặc là cổ không hề biết về cái tính năng ‘thăm quan’ khi mà cô có thể trơ trẽn viết một tràng dài lời phê bình sách. Vì một lí do nào đó, cô ban đầu đọc các tiểu thuyết về võ công và fantasy, rồi đến fantasy hiện đại và drama, rồi cuối cùng dừng chân ở những tiểu thuyết lãng mạn.
—Chỉ Mình Riêng Cậu, Bí Mật của Sếp, Lời Thề Ước của Chúng Ta.... (trans: chắc các bạn hả hê lắm hề..hề.. sông mê công cũng không rửa hết nỗi nhục này của sếp)
Jin Sahyuk tắt hệ thống đi, không thể nhìn nổi những tiêu đề nóng mặt này thêm một chút nào nữa.
“Người phụ nữ này mà là Sếp ư?”
Cô bị kinh ngạc. Cùng lúc đó, cô cũng nhớ tới thứ sức mạnh áp đảo của Sếp mà cô đã được chứng kiến. Luồng sức mạnh ma thuật đáng kinh ngạc và sức mạnh hủy diệt của bóng tối mà cổ tạo ra thật vô song.
Thành thật mà nói, cổ đã khiến cho Jin Sahyuk dựng hết gai ốc. Jin Sahyuk muốn được học hỏi từ cổ, nếu có thể.
“Vậy là cô ta bù đắp sự thiếu hụt về mặt tinh thần của mình bằng sức mạnh thể chất….”
—Không. Byul luôn luôn hoàn hảo. Cô ấy vô cùng mạnh mẽ mà lại vô cùng cẩn thận, và cô ấy bù đắp cho sự thường xuyên vụng về của mình bằng sự tỉ mỉ.
Khi đó, một giọng nói chợt lọt vào tai của Jin Sahyuk. Giật mình, Jin Sahyuk nhìn lên trần nhà. Nhưng trên đó chẳng có gì.
—Nhưng Kim Hajin đã phá vỡ điều đó.
“....Cái đồ khốn nạn. Ông lại dùng kĩ năng của mình lên tôi nữa à?”
Đó, tất nhiên, là do Bell.
Bell hiện tại đã học được đủ cả loại kĩ năng kì lạ. Theo dõi, Truyền Tải Cưỡng Ép, Triệu Hồi, vân vân. Tất cả chúng đều khá là khó chịu đối với những nạn nhân của chúng.
—Yeah, nhưng tôi đâu còn lựa chọn nào khác.
“Vớ vẩn. Bỏ nó ra mau.”
—Này, hãy nhớ, tôi đang làm điều này vì cô. Cô định sẽ làm gì nếu như Kim Hajin đột ngột xông vào?
“....”
Vai cô run nhẹ trước câu hỏi của ông ta. Cái tên ‘Kim Hajin’, thứ mà cô đã đang cố gắng không nghĩ tới, đã tràn ngập tâm trí cô lần nữa.
‘...Cô có muốn quay trở về quê hương không? Tới Plerion?’
Cô nhớ tới những gì Kim Hajin đã nói ngày đó.
Cậu ta đề cập tới Plerion và tuyên bố rằng cậu ta biết điều gì đó mà cô không biết.
“Này, về Kim Hajin.”
Và như vậy, Jin Sahyuk đã dành một lượng lớn thời gian để suy nghĩ về cậu ta. Cô suy nghĩ về cậu ta mỗi ngày mỗi đêm, và sau rất nhiều đớn đau và suy ngẫm, cô đã đưa ra một giả thuyết. Những giả thuyết này không hoàn toàn hợp lý; nó, thực ra, gần như là không thể nào.
—Yeah, chuyện gì về cậu ta?
“Tôi biết rằng chuyện này không thể nào là thật, nhưng có lẽ, chỉ là có lẽ...”
Mặc dù cô biết điều đó là bất khả thi— Jin Sahyuk vẫn ngẫm đi ngẫm lại giả thuyết của mình. Nó càng nực cười thì lại càng muốn đọc to nó ra.
“Có lẽ... hắn ta từng là thuộc hạ của tôi.”
—Thuộc hạ?
“Yeah. Sự thật rằng hắn biết về gia đình hoàng gia đã nói lên rằng hắn cũng đến từ thế giới cũ của tôi.”
—…Pfft. Yeah, dựa theo cái tính cách của cô, tôi đoán hẳn là có nhiều người hầu muốn giết cô lắm.
Mặc cho lời nhận xét đầy châm chọc của Bell, Jin Sahyuk vẫn quyết định đào sâu tìm kiếm ký ức về cái tên của một người hầu nào đó vốn đã bị chôn sâu trong tiềm thức của cô.
Xuân Đông.
Cái tên mang đến cảm giác của một mùa xuân ấm áp.
“Argh!”
Khoảnh khắc cô nhớ lại cái tên đó, một cơn đau nhói ấp tới hai bên thái dương cô. Đó là tác dụng phụ của phong ấn ký ức một phần về gia đình hoàng gia. Một mảnh ký ức của cô bật lên từ trong ý thức mờ mịt của cô.
‘...Tôi thề trước cái tên của mình sẽ tận trung phục vụ Điện Hạ đến suốt đời.’
Đó là một ký ức từ cách đây rất lâu về trước.
Vào một ngày lạnh giá bất thường, giọng của anh vang tới tai cô. Đôi mắt họ ngang tầm nhau ngay cả khi anh đã quỳ xuống. Đó là một trong lời thề trung thành đầu tiên mà cô nhận được từ một người hầu.
‘...Xuân Đông, ta cũng nhận ngươi làm thuộc hạ của ta suốt đời.’
Cô công chúa nhỏ đón chào người tùy tùng đầu tiên của mình với cung cách quý tộc vẫn còn chưa được hoàn thiện.
—Tôi đã nói với cô, có khả năng cao là Kim Suho đã nói với cậu ta. Đừng lo lắng về chuyện đó quá. Nhưng mà tôi thắc mắc, cậu ta sẽ là kiểu người hầu nào nhỉ?
Giọng của Bell cắt ngang hồi tưởng của cô.
“...Tại sao tôi lại phải nói với ông? Bỏ ngay cái kĩ năng đó mau, nếu ông vẫn còn muốn giữ cái mạng mình.”
Jin Sahyuk trả lời gay gắt.
Bell cảm nhận được sự thay đổi trong cô và chọn rút lại kĩ năng của mình mà không để lại thêm lời nhắn gì nữa.
—Được rồi. Tôi rời đi đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe.
Sự hiện diện của Bell biến mất.
Jin Sahyuk bây giờ hoàn toàn một mình.
“....”
Trong sự im lặng nặng nề, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tên của người tùy tùng cũ của cô, thứ đã không còn khắc trong đầu cô nữa mà là trong tim cô, tiếp cận tới cô như một lưỡi dao.
Nhưng giả thuyết này là không thể xảy ra.
Thứ nhất, Xuân Đông đã là người trưởng thành khi mà cô mới lên năm.
Anh hỗ trợ cô với tư cách một kiếm sĩ cầm kiếm, chứ không phải là súng hay là cung. Hơn nữa, nếu cậu ta thực sự là người tùy tùng cũ của cô, cậu ta đã không cố giết cô một cách độc ác như vậy....
Tuy nhiên, Jin Sahyuk sớm nhớ lại rằng tùy tùng Xuân Đông trung thành đã gặp kết cục như thế nào.
Công chúa nóng nảy và kiêu ngạo, hiện thân sống của tham vọng và lòng ham muốn, là kẻ đáng trách. Để chiêu mộ một hiệp sĩ mạnh mẽ hơn, cô đã chọn cách từ bỏ người tùy tùng trung thành nhất của mình.
“Nếu... Nếu đúng là khả năng đó...,”
Hơn nữa, tuổi tác không quá quan trọng vào thời điểm này. Anh, một người hầu thấp kém trong số các Hiệp Sĩ, và cô, một dòng máu quý tộc của gia đình hoàng gia. Không phải cả hai đều đã sống lại nhờ có ‘chuyển sinh’ sao?
“...Thì ngươi nghĩ sao?”
Cố gắng nhớ lại gương mặt mờ nhạt của người tùy tùng cũ, Jin Sahyuk hỏi cô công chúa ở phía bên kia cửa sổ.
Nhưng trước khi cô công chúa kịp trả lời, Jin Sahyuk đã lắc đầu. Cô cười bất lực.
“Hẳn là đầu của ta bị cái gì rồi.”
‘Haaaa....’
Jin Sahyuk thở một hơi dài và nhắm mắt lại.
Dưới mí mắt nhắm chặt của mình, cô nhìn thấy những cơn gió bắc trộn lẫn tuyết ngoài cửa sổ lâu đài hoàng gia. Cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng từ khung cảnh hoài niệm. Sự ấm áp của lâu đài và mùi hương dịu nhẹ của nó chồng chất như tuyết trong lòng cô.
Đột nhiên, cô cảm thấy sức nặng đè lên mí mắt và khi mở mắt ra thì phát hiện tầm mắt mình bị mờ.
Người đã từng là công chúa ấy nhận ra rằng cô đang khóc.
**
[Tầng 28, Đô Thị Quỷ]
Tôi, Kim Hajin, đã quay trở lại tầng 28.
Điều đó tốt thôi, nhưng trước tiên tôi cần phải sắp xếp phần thưởng của mình.
[Bạn nhận được 300SP khi tiêu diệt ác ma!]
[Tiêu diệt 2 ác ma – Bạn đã đạt được thành tích đáng kinh ngạc!]
[Bằng cách tiêu diệt hai ác ma, bạn đã có được Quyền năng.] (trans: lần một là hồi headshot anh trai chae nayun)
[Quyền năng 'Thợ Săn Quỷ]
▷Bởi vì bạn đã tiêu diệt hai ác ma, bạn có thể nhận được Quyền năng này với giá 5000 SP. Hiệu ứng của Quyền năng như sau:
—Quái vật vực thẳm: Cho phép bạn sử dụng [Hóa quỷ một phần] trong một thời gian ngắn.
—Trừng phạt và Kỷ luật: Cho phép bạn săn các tồn tại quỷ dữ dễ dàng hơn. Cũng cho phép bạn tiêu diệt ngay lập tức tối đa sáu [với tồn tại quỷ dữ có trạng thái tồn tại không quá cao], với mỗi 72 giờ.
[Siêu thiện xạ đã được thăng lên cấp 2! Cấp 1 giờ đã nằm trong tầm tay!]
[Bằng cách giết Plucas, số SP cần thiết để bạn nhận Quyền năng, 'Thợ Săn Quỷ’, đã giảm 50%. Ngoài ra, khi bạn nhận được Quyền năng, bạn sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt.]
Tất cả những tin nhắn này xuất hiện sau khi tôi giết Plucas.
Như các bạn có thể thấy thì chúng có hơi bị nhiều.
Không thể phủ nhận hai từ nổi bật nhất đó là [Thợ Săn Quỷ] và [Siêu Thiện Xạ Cấp 2].
“Thợ Săn Quỷ....”
Tôi sẽ cần phải trả 2500 SP—5000 SP vào lúc đầu, nhưng tôi đã nhận được giảm giá 50%—để có được Quyền Năng này. Để giải thích ngắn gọn, Quyền Năng(Authority) giống như Gift, chỉ là cao cấp hơn.
[Bạn có muốn trả 2500 SP và nhận Quyền Năng ‘Thợ Săn Quỷ’?]
Đây có thể là con dao hai lưỡi nhưng tôi không có lý do gì để từ chối. Tôi luôn có thể xóa nó nếu nó không mang lại lợi ích.
[Có]
[Đang tiếp nhận Quyền Năng, ‘Thợ Săn Quỷ’...]
Thậm chí kể cả sau khi nhận được Quyền Năng, tôi cũng không cảm thấy gì khác cả. Không có gì đáng ngạc nhiên, tất nhiên, vì đây không phải là Quyền Năng làm tăng cường chỉ số vật lý.
“Hóa Quỷ Một Phần....”
Chỉ có một cách để biết được nó là gì. Tôi sử dụng Quỷ Hóa lên tay phải của tôi.
BOOONG—
Đột nhiên, sức mạnh ma thuật phun ra từ Thánh Tích ngưng tụ lại trên cánh tay phải của tôi. Cánh tay của tôi trở nên dày hơn và móng tay của tôi sắc hơn hơn. Mất không lâu sau đó để sức mạnh ma thuật của tôi, từ màu xanh lam giờ đã chuyển thành màu đen.
Cánh tay tôi sau đó có hình dạng giống như tay của Plucas.
“Vậy ra đây là cách mà Thánh Năng Hấp Thụ hoạt động.”
Tôi nhanh chóng hiểu ra cơ chế đằng sau. Nó tương tự như Misteltein, một trong những tác phẩm của tôi, đã hoạt động. Misteltein hấp thụ tồn tại quỷ dữ vào trong cơ thể của nó, còn tôi thì hấp thụ vào cơ thể tôi. (trans: ý ổng là hấp thụ ma lực mà ở đây là từ thánh tích để tạo ra quỷ năng, trong khi misteltein thì ngược lại, hấp thụ quỷ dữ để tạo thánh năng)
“Huu....”
Dù sao thì, nó sẽ hữu dụng vào một ngày nào đó. Không, tôi thực ra có thể dùng tới nó ngay vào lúc này. Không phải chỉ vì có một cánh tay được cường hóa thì có nghĩa tôi sẽ phải đột nhiên tham gia vào một trận chiến tay đôi nào đó. Những phát mũi tên hoặc đạn cùng với cánh tay quỷ hóa sẽ tạo ra một kết quả tương tự— không, mà là thậm chí còn hủy diệt hơn.
“Hmm~”
Khi tôi cảm thấy mình đã nắm được những điều cơ bản, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Giờ là lúc để thử nghiệm nó vào một trận chiến thực sự. Tôi nhìn ra xa và phát hiện ra đội của Aileen.
Họ sẽ sớm tới được lâu đài của Quỷ Vương, và Kim Suho sẽ liên tục thách thức Quỷ Vương. Thách đấu, thua, thách đấu, thua. Cho dù có thua bao nhiêu, thì Kim Suho cũng sẽ không bỏ cuộc và cuối cùng sẽ đánh bại nhà vua nhờ vào sự phát triển và thức tỉnh vượt bậc.
Và lý do mà Quỷ vương vẫn tiếp tục giao chiến với Kim Suho mà không giết cậu ta là —
—KWAAANG!
Đột nhiên, một vụ nổ lớn tới từ chỗ của đội Aileen.
Những bầy tôi của Quỷ Vương, thay nói cách khác, là những con boss giữa truyện, đã tới tấn công đội của Aileen.
— Khối ánh sáng này sẽ thiêu sống tất cả các người~!
Đã đến lúc Fenrir có màn ra mắt ấn tượng, mặc dù tôi sẽ không còn nhiều việc phải làm khi tới đó.
[Trừng phạt và Kỷ luật].
Tôi có thể dễ dàng đánh bại sáu con quỷ với nó.
Tôi chạy tới khu rừng chỗ Kim Suho, cùng với một khẩu súng trên tay.
**
[Rạng Đông Himalaya]
CLANG—!
Hai thanh kiếm va chạm nhau tạo ra rung chấn nặng nề. Nhìn liếc qua, sức mạnh ma thuật mạnh mẽ và những tia lửa bốc lên từ vụ va chạm dường như khẳng định hai bên liên quan đều ngang nhau về sức mạnh. Nhưng trên thực tế, điều này đã đánh dấu cho sự kết thúc của trận đấu. Dù Chae Nayun đã có thể đáp trả 19 đòn tấn công đầu tiên, nhưng cô đã thất bại ở lần thứ 20.
“Ahhhhhh….”
Chae Nayun lăn xuống trên con dốc phủ đầy tuyết.
Mặc dù cô ấy đã đứng dậy được ngay lập tức nhưng cô ấy không còn đủ sức để tiếp tục.
“…Cháu đã thua cả một trăm trên một trăm lần. Cháu sẽ không thể có được thứ mình muốn với tốc độ này đâu.”
Heynkes nhếch mép cười Chae Nayun. Run rẩy trong cơn đau, Chae Nayun vẫn mỉm cười.
“Ông không nhìn thấy khoảng cách đang giảm dần sao?”
“Thật sao? Ta không nhìn thấy.”
Heynkes lắc đầu trước lời nói láu cá của Chae Nayun.
“...Ông cứ đợi đi. Trong vòng hai tuần, cháu sẽ là người chiến thắng.”
Thể lệ trận đấu giữa Cửu Tinh và hạng cao-trung như sau: ‘Chae Nayun sẽ cố gắng hết sức và Heynckes sẽ chỉ dùng một tay chống lại cô ấy mà không hề sử dụng sức mạnh ma thuật nào.’
Điều đó nhìn qua cũng thấy hoàn toàn bất công, chưa kể Chúa Tể Thép còn đang trêu đùa Chae Nayun như thể cô là một đứa trẻ. Mặc dù mọi chuyện giờ đã trở nên thuận lợi lên một chút, nhưng so với lúc đầu, sự khác biệt giữa cả hai cũng có thể so sánh như là sự khác biệt giữa một đứa trẻ sơ sinh và một người trưởng thành.
“Nhưng cái vế ‘không được sử dụng sức mạnh ma thuật’ có phần kì lạ rồi. Cơ thể của ông từ đầu đã không cần tới sức mạnh ma thuật. Lẽ ra ông nên tự đưa thêm cho mình một hình phạt khác.”
“Haha. Nếu ta mà sử dụng sức mạnh ma thuật thì sau đó cái đầu cháu đã bị chia làm hai rồi. Cứ im lặng và tới đi.”
“....”
Nụ cười nhẹ nhàng của Heynckes thể hiện rằng ông đang đối xử với Chae Nayun như một đứa trẻ, và điều đó làm Chae Nayun bực mình. Trong khi sự thật rằng là được đấu với một Cửu Tinh sẽ là một kinh nghiệm quý giá, thì mục tiêu chính của cô lại là tìm ra Kim Jongho, một giám định pháp y.
“Thôi, được rồi. Ông nội của cháu dường như đã gây một sự khuấy động.”
Heynkes đột nhiên nhìn lại vào cô, cùng với tay đặt lên tay nắm cửa.
“Một sự khuấy động? Ông nội cháu?”
“Ừ. Từ những gì ta nghe được, ông ấy đã giết một ‘ác ma’.”
“...Ác Ma?”
“Chính xác, ác ma.”
Kiik— Heynckes mở cánh cửa quán trọ, và Chae Nayun vội vàng đi theo Heynckes.
“Ý ông là sao ạ?”
“Ừ thì, có nghĩa là ông ấy đã giết một ác ma, theo đúng nghĩa đen. Chậm hiểu hả?”
“Đúng là cháu có hơi bị ngốc... Dù sao thì, ác ma ý ông có nghĩa là sao ạ?”
Không trả lời, Heynckes lê bước về phía quầy.
“Ê, ông già?”
“Thì là ác ma theo đúng nghĩa đen đấy. Giống như Satan ấy. Dường như có một con ác ma thực thụ đã xuất hiện.”
“...Cái gì ạ?”
Chae Nayun đông cứng lại, cố gắng để hiểu thứ không thể tưởng tượng nổi. Heynkes tiếp tục.
“Và người đàn ông mà cháu đang tìm, Kim Joongho, cũng nói rằng anh ta đang có một ác ma.”
Cái tên Kim Joongho xuất hiện ngoài mong đợi. Khi này, Chae Nayun mở to mắt và chạy về phía quầy mà Heynckes dang đứng.
“Cái gì, ý của ông có nghĩa là sao? Ông già, xin hãy nói thêm!”
Heynckes nhìn xuống Chae Nayun và bình tĩnh tiếp tục.
“Ta cứ nghĩ anh ta bị điên. Anh ta nhìn bị điên, có vẻ điên,, nhưng hơn thế nữa là anh ta cứ nhấn mạnh rằng anh ta đang sở hữu một cái xác của một ác ma.”
Ông vuốt cằm như thể đang hồi tưởng, rồi sau đó lấy ra bản sao của một tờ thời báo Violet.
“Giờ khi ta nghĩ về chuyện đó, có lẽ anh ta không hoàn toàn bị điên.”
Chae Nayun vội vàng vươn tay chộp lấy tờ báo từ tay ông.