Vào khoảnh khắc tôi kích hoạt tấm thẻ 8 sao, một quán trà xuất hiện ở phía bên phải của bụi cây. Một quán trà nhỏ được làm từ những miếng gạch nhỏ nhắn, đầy màu sắc. Mọi người nhìn chằm chằm trong ngạc nhiên.
“Cá, cái gì vậy?”
Đôi mắt Aileen, vốn đã tròn xoe từ ban đầu, giờ lại càng tròn mắt hơn.
“Nó được gọi là Quán Trà Kỳ Diệu. Nó là nơi tốt nhất để phục hồi sau những lúc mệt mỏi.”
Tôi nói rồi liếc sang bên cạnh. Kim Suho và Jin Seyeon cả hai dường như đều có vẻ ngạc nhiên. Yi Yongha cứ tiếp tục chụp hình quán trà như thể anh ta bị chuẩn đoán mắc photophilia. (trans: hội chứng ưa thích ánh sáng, bị thu hút với những thứ đẹp đẽ, và cả ánh sáng ấm áp vân vân, biểu hiện ở đây có thể bao gồm cả thích chụp những hình ảnh đẹp đẽ.)
Jin Seyeon, người đầu tiên tỉnh táo lại, hỏi tôi.
“Fenrir-ssi, có thực sự ổn không khi cậu sử dụng một tấm thẻ 8 sao? Chúng tôi rất biết ơn, tất nhiên rồi, nhưng... tôi đoán chừng một tấm thẻ 8 sao là một thứ rất giá trị.”
“Huh? ...Ah~”
Mối bận tâm của cô không có gì đáng ngạc nhiên khi xét đến việc vật phẩm phổ biến nhất của nhà đấu giá là những thẻ bài từ [Vương quốc thẻ bài]. Hơn nữa, Người chơi sẽ khoe khoang trong Cộng đồng về các lá bài 6 sao và hiếm hơn thì sẽ là 7 sao của họ, dù vậy vẫn chưa bao giờ có thẻ 8 sao trở lên nào được thấy.
“Ổn mà, nếu không dùng vào lúc này thì tôi biết bao giờ mới dùng?”
Tất nhiên, thẻ bài không phải là thứ mà tôi thường hay dùng. Nhưng tôi có thể dùng nó tới ba lần, với cả, đây cũng là cách duy nhất để chúng tôi có thể phục hồi thể lực khi ở trong lãnh thổ của Quỷ Vương.
“Mọi người, đừng chỉ đứng ở đó; di chuyển thôi. Này, đi thôi.”
Tôi vỗ nhẹ vào vai của Kim Suho.
“Huh? Oh, được rồi.”
Kim Suho gật đầu, và chúng tôi, cùng nhau tới quán trà.
“...8 sao.”
“Seyeon-ssi, cô còn nhớ thẻ bài 7 sao có giá bao nhiêu không?”
“Tôi không nhớ, nhưng tôi biết rằng nó rất là đắt.”
Kim Suho đột ngột chen ngang cuộc nói chuyện giữa Yi Yongha và Jin Seyeon.
“Tôi không có ý khoe khoang đâu nhưng trước đó Hajin đã cho tôi một tấm thẻ 8 sao như một món quà đấy.”
“...Rõ ràng cậu đang có ý khoe khoang mà.”
Cứ như thế, bộ ba vui vẻ nói chuyện với nhau trong khi theo sau tôi. Tuy nhiên, Aileen chậm chạp một cách kỳ lạ.
Có gì đó sai sai.
Tôi quan sát Aileen cẩn thận, rồi... tôi tóm lấy cổ tay cô ấy.
“Hiek! C-Cậu làm ta sợ đấy! Gì vậy?!”
Aileen dường như rất ngạc nhiên trước sự động chạm vật lý đột ngột này.
“Cậu muốn chết hả? Đúng không?!”
Aileen cố gắng giật tay khỏi tôi một cách mạnh bạo, nhưng tôi ngoan cố xắn tay áo cô ấy lên.
Sự phản kháng của Aileen yếu ớt và lý do nằm ở bên dưới tay áo của cô.
Một vết bầm đen chạy dọc cẳng tay gầy gò, nhợt nhạt của cô. Đó là kết quả của ‘nhiễm độc quỷ năng’, do quỷ năng trong vết thương đã mưng mủ theo thời gian.
“Vết bầm tím này là gì vậy, Tiểu Thư Aileen?!”
“Cô bị thương từ khi nào vậy, Aileen-ssi?”
Bộ ba mỗi người có phản ứng khác nhau trước sự việc. Jin Seyeon hét lên và kiểm tra vết thương, Yi Yongha lo lắng chụp lại vết bầm, và Kim Suho thì lấy ra một vài thảo dược.
“Ugh, thật là xấu hổ....”
Với vết bầm tím bị lộ, Aileen giật tay tôi ra. Những giọt nước mắt bắt đầu đọng lại trong mắt cô ấy.
“Nó cứ thế mà đến. Mấy người biết không, về thứ chất độc này? Thậm chí đến cả Linh Ngôn cũng không có tác dụng. Ta nghĩ đây là một thứ lời nguyền hay gì đó.”
Lời nguyền này có lẽ là đến từ một con quỷ đã được ban phước bởi ‘Quyền Năng’ của Quỷ Vương. Bởi vì ‘Quyền Năng’ cao cấp hơn Gift, nên cô ấy chẳng thể làm gì được. Linh Ngôn, dù mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là Gift.
“Không có gì phải xấu hổ cả. Thứ đó chỉ nói lên rằng là cô đã cố hết sức để bảo vệ mọi người. À, chúng ta không cần chỗ thảo mộc này đâu.”
Tôi ngăn việc Kim Suho tiếp tục nghiền các lại thảo dược ra.
“Chúng ta có thể thực hiện giải độc ở trong quán trà.”
Tôi nói trong khi kéo tay nắm cửa của quán trà. Clang— Cánh cửa mở ra cùng với tiếng kêu quen thuộc. Thứ đầu tiên mà tôi cảm thấy đó là một làn gió mát lạnh.
“Mọi người, lối này.”
Cùng nhau, chúng tôi bước vào trong quán trà.
Bên trong nhìn to hơn nhiều so với vẻ bên ngoài của nó, và trang trí nội thất thực sự đáng kinh ngạc. Bãi cỏ đung đưa dưới mặt đất và có một cái cây to đùng đứng ở giữa quán. Tôi cũng có thể nghe thấy âm thanh tiếng suối chảy từ xa. Tôi cảm thấy như mình đang bước vào ngay giữa thiên nhiên.
“...Woah. Nơi gì thế này?”
Aileen, người vào quán trà cuối cùng, dường như đã quên đi mọi cơn đau và nỗi xấu hổ của mình.
“Đúng như kỳ vọng của một tấm thẻ 8 sao....”
“Cậu đã kiếm ở đâu ra chiếc thẻ này vậy, Kim Hajin?”
Tôi trả lời câu hỏi của Kim Suho với một nụ cười nhẹ.
“Tôi khá là may mắn.”
Tôi kết thúc cuộc nói chuyện và tiến đến quầy tính tiền.
Chủ quán đang ngủ gật trên chiếc ghế của mình.
Mái tóc dài và mềm mại, cùng làn da trắng. Đôi mắt to và hàng mi dài. Mũi nhọn và đôi môi mọng như quả anh đào.
Vẻ ngoài của chủ quán có thể là phụ nữ mà cũng có thể là đàn ông. Không, những người trong chủng tộc của họ đều có thể coi là đã vượt ra ngoài phạm vi về khái niệm phụ nữ và đàn ông. Nói cách khác, vẻ đẹp của họ hoàn hảo như thể là được ghép lại từ sự mong đợi của tất cả mọi người về một cái đẹp lý tưởng.
“...Elf? Này, đây không phải là một elf sao?”
Aileen nói, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Chủ quán chắc chắn là một elf, đúng như cô ấy nói. Bắng chứng lớn nhất chính là đôi tai nhọn của loài elf.
Chúng tôi chằm chằm nhìn elf trong kinh ngạc, khi elf cuối cùng cũng đã mở mắt.
“...Ah~ Khách hàng đã đến sao~?”
Elf mỉm cười. Giọng nói đầy mê hoặc của cô ấy hoặc anh ấy vang vảng bên tai tôi. Trong giây lát tôi đã có ảo giác rằng thế giới bỗng nhiên trở nên bừng sáng. Hẳn mọi người ở đây đều có cảm giác như vậy.
Trong một ghi chú bên lề, loài elf được đặt là lưỡng tính trong thiết lập của tôi. Khi rơi vào lưới tình, loài elf sẽ chú trọng vào nội tâm bên trong hơn là vẻ bên ngoài, và họ sẽ quyết định giới tính của bản thân dựa theo giới tính đối tác của họ.
“Bạn là khách hàng, có đúng không?”
“Gì cơ? Ah, đúng vậy, chúng tôi là khách hàng.”
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng chủ quán sẽ là một elf.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi.
“Ở đây, Kuhum, bạn có những loại trà nào?”
“Chúng tôi có rất nhiều. Đây là menu.”
Elf chỉ vào bảng menu được treo trên tường.
[Gió Ngọc Lam]
[Ngọt Xanh Lục]
[Sức Sống Mẹ Thiên Nhiên]
[Hứa Hẹn Buồn...]
“Bao nhiêu cho loại trà giúp giải độc từ quỷ năng?”
“Tôi không nhận tiền. Thay vào đó....”
Elf đột nhiên dừng lại và nhìn xuống Aileen tí hon đứng cạnh tôi. Dường như elf nhận ra được luồng aura quỷ năng từ Aileen.
“Mm. Tôi thấy rồi, cô ấy bị dính lời nguyền.”
“Ah, phải.”
“Và cô ấy là một người lùn?”
....Lúc đó.
Aileen, người còn đang ngó nghiêng quanh shop, ngân nga giả vờ như thể cô không bị hê hấn gì vì quỷ năng, bỗng hiện vẻ đe dọa. Mặt cô đỏ bừng lên như quả cà chua. Cô cúi thấp đầu lại và bắt đầu run lên trong cơn giận dữ.
“...Ngươi.”
Đột nhiên, Aileen trở nên cao hơn.
Cô ấy đang nhún chân lên.
“Ngươi vừa nói gì cơ?”
“Oh, không phải vậy sao? Cho tôi xin lỗi. Có một lượng rất lớn sức mạnh ma thuật mà lại nằm bên trong một cơ thể nhỏ bé như vậy. Đó là đặc điểm của một người lùn điển hình.”
“Cá-Cái gì? Đặc điểm của người lùn? Ngươi nói thế là có chủ đích, có đúng không? Này, bỏ ra. Bỏ ta ra....”
Jin Seyeon chen vào trước khi Aileen làm rối tung lên. Aileen vung vây cánh tay và đôi chân ngẵn cũn của mình bằng toàn bộ sức mạnh, nhưng chúng chẳng có chút tác dụng gì lên Jin Seyeon.
“Thật luôn hả, một người lùn? Ngươi dám gọi ta là một người lùn, hẳn là ngươi rrrrrất là hạnh phúc vì được cao và xinh đẹp nhỉ. Tốt cho ngươi rồi—!”
“Tiểu thư Aileen, xin hãy bình tĩnh.”
“Sao mà ta có thể bình tĩnh được? Cô ta vừa gọi ta là một người lùn—!”
Một sự ồn ào nhỏ bắt đầu.
Đột nhiên, ánh mắt của elf rơi vào Kim Suho. Kim Suho nhìn lại elf trong tò mò.
Elf nói.
“Tuyệt đẹp.”
“...Thứ lỗi?”
Elf dường như đang nói tới phẩm chất bên trong của Kim Suho. Kim Suho ngơ ngác cảm ơn elf và gật đầu.
“Vì một trong số các bạn đang rất cần giải độc, nên tôi sẽ mời bạn tách trà đầu tiên miễn phí.”
“...Cảm ơn.”
Elf bắt đầu pha trà.
Tôi quan sát cử động tay của anh ấy/cô ấy ở khoảng cách gần để xem liệu tôi có thể học được công thức pha trà bằng Tài Nghệ Của Người Lùn và Thiên Lý Nhãn của mình hay không.
“Ho...”
Có quá nhiều nguyên liệu có trong trà. Tôi có thể đếm được có ít nhất 179 nguyên liệu, và đó là còn chưa tính đến số lần elf sử dụng đến sức mạnh ma thuật. Tôi có lẽ có thể bắt chước được sức mạnh ma thuật của họ bằng Thánh Tích... nhưng sẽ gần như bất khả thi để tôi có thể kiếm được toàn bộ số nguyên liệu.
“Đã xong.”
Elf mời Aileen một tách trà. Aileen, vẫn còn đang ủ rũ, trừng mắt nhìn elf và chộp lấy cốc từ tay người ta.
“Tốt hơn là nên ngon....”
Sniff sniff
Người lùn ngửi thử tách trà. Và ngay lập tức, toàn bộ cơn giận dữ lẫn khó chịu trong cô như biến mất vào trong không khí. Người lùn hợp ngụm trà vào như thể bị bỏ bùa.
“Wow….”
Và đây là một người lùn đã bị mê hoặc bởi trà của elf.
Tôi ho khan rồi nhìn elf.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
“...Cuộc gặp mặt của chúng ta dường như đã được định mệnh sắp đặt. Bạn có thể khai sáng cho tôi bằng tên của bạn được không?”
Tôi nói trong khi tạo dáng. Tôi đặt tay lên bàn và luồn những ngón tay vào tóc như một người mẫu.
“….”
Elf không trả lời.
Bởi vì nỗ lực vừa rồi của tôi dường như không hiệu quả cho lắm, nên tôi đã quay đầu sang bên phải. Mặt nghiêng bên phải của tôi nhìn đẹp trai hơn nhiều so với bên trái, tôi thấy vậy.
“....”
Vẫn không có chút phản hồi, và cuối cùng tôi quyết định sẽ thể hiện sở trường của mình— ánh mắt u sầu.
Elf cuối cùng cũng phản ứng lại.
“Anh đang làm cái gì vậy?”
“…Ah~ Haha. Hahahaha. Không có gì.”
Tôi gãi gãi sau gáy cười lo lắng. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có thể khiến cho người ta cho thêm một hay hai tách trà nữa, nhưng đúng như tôi nghĩ, tôi chưa đủ giỏi.
Ôi chao, điều đó cũng thành vấn đề.
Tôi đưa cho elf một ánh mặt nghiêm nghị.
“Bạn có bất kỳ miếng gỗ nào không?”
“Gỗ?”
“Đúng vậy.”
Tôi biết loài elf thích thứ gì.
Loài elf, những người yêu thích cây cối và có khả năng thổi sự sống vào những cái cây, cực yêu thích những con búp bê bằng gỗ dễ thương.
“Tôi rất giỏi trong việc tạo ra những con búp bê gỗ.”
**
...Sau đó, chúng tôi dành cả ba ngày ở trong quán trà. Aileen thích quyết định đó hơn bất cứ ai. Mặc dù thỉnh thoảng nổi giận vì từ 'người lùn', nhưng cô lại phải lòng trước những chiếc bánh mà elf làm cho cô.
“...Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta ở đây.”
Tuy nhiên, giờ đã đến lúc để nói lời từ biệt.
Elf nhìn chúng tôi với vẻ buồn thiu.
Tôi cũng thất vọng vì điều đó, hơn bất cứ điều gì, tôi chưa bao giờ tận dụng được tối đa ‘Tính Trạng Ghi Nhớ Thuốc’ của mình. Tuy vậy, tôi đã học cách pha của gần như tất cả các loại trà của elf. Với những nguyên liệu phù hợp , tôi chắc chắn có thể tái tạo được nó khi về Trái Đất.
“Cảm ơn vì tất cả những gì bạn đã làm.”
Jin Seyeon cúi chào, Yi Yongha và Aileen thì đưa ra những câu khen ngợi, còn Kim Suho thì đưa cho elf một lá thư mà cậu đã rất chăm chỉ viết.
“Cảm ơn vì tất cả.”
“Oh, Suho-ssi....”
Cảm động, elf nhận lấy lá thư từ cậu.
Nhìn bọn họ, tôi lại một lần nữa nhận ra rằng Kim Suho chắc chắn mới là nhân vật chính.
“Và đây là từ tôi.”
Nước mắt đang chảy từ đôi mắt của elf, người dường như sắp tuyên bố giới tính của mình là nữ giới, và tôi trao con búp bê gỗ cuối cùng.
Đó là một chú cún đáng yêu.
Elf hạnh phúc truyền vào búp bê gỗ sức mạnh ma thuật. Con búp bê có được sức sống và bắt đầu chập chững bước đi bằng bốn chân của mình.
“Cảm ơn.”
“Hãy bảo trọng.”
“Tôi sẽ chụp tấm ảnh cuối cùng để lấy làm kỷ niệm cho ký ức này.”
“Tạm biệt. Cảm ơn vì những cái bánh và chocolate. Ta sẽ tận hưởng chúng.”
Jin Seyeon, Kim Suho, Yi Yongha, và Aileen mỗi người lần lượt nói lời tạm biệt.
“Vâng, tạm biệt. Tôi đã có rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ trong ba ngày vừa qua.”
Elf với trái tim ấm áp đã tiễn chúng tôi đôi mắt đẫm lệ.
Kwaaaaa….
Nhanh chóng, quán trà bắt đầu rung lắc, và chúng tôi bước ra bên ngoài.
Tôi bước một bước vào khung cảnh u ám của Quỷ Giới, và khi nhìn lại thì quán trà đã không còn nữa.
“Mọi người đã nghỉ ngơi đầy đủ rồi chứ?”
Tôi nói với những người dường như đang có vẻ trông hơi mất hy vọng.
Bắt đầu từ giờ, thậm chí sẽ không còn thời gian để cho họ cảm thấy cô đơn nữa đâu.
“Đến lúc thực sự bắt đầu rồi. Mọi người, chuẩn bị đi.”
**
[Vladivostok, Nga — Trụ sở chính của Ác Xã]
Vào một ngày âm u, một sinh vật kỳ lạ đã tới trụ sở chính của Ác Xã. Sinh vật tự giới thiệu mình là một ‘người đưa tin’, dù rõ ràng hắn là một con quái vật.
“....”
Người đàn ông đã vươn lên đứng đầu Ác Xã từ sau sự xuất hiện của Tháp—Kim Hakpyo—đón chào con quái vật.
Vẻ ngoài của con quái vật trông giống như một con người, ngoài trừ việc cơ thể hắn được bao bọc trong lớp lông cùng với cái đầu nhìn giống như của một con sói. Cái mác ‘ma sói’ sẽ khớp với hắn một cách hoàn hảo.
“...Mày là một người đưa tin?”
—Đúng.
Từ họng của quái vật phát ra một âm thanh kỳ lạ như thể kim loại chà vào nhau. Kim Hakpyo ước rằng sẽ không bao giờ phải nghe âm thanh đó thêm lần nào nữa. Hắn ta hỏi trong khi nhíu mày.
“Tao thấy. Vậy mày muốn làm cái gì ở chỗ này?”
Người đưa tin kia chắc chắn chính là một trong những thứ nổi tiếng được gọi là ‘quái vật hình người’. Thành thật mà nói, việc đối phó với đám này khá khó chịu, nhưng Kim Hakpyo không thể gạt chúng sang một bên khi xét đến tình hình hiện tại ở Pandemonium. ‘Ta đoán mình ít nhất sẽ cần phải lắng nghe những gì mà bọn chúng nói,’ hắn nghĩ.
—Nhà vua của chúng ta, Orden, yêu cầu lòng trung thành từ ngươi.
“...?”
Nhưng Kim Hakpyo ngay lập tức cứng đờ người lại trước lời nói xấc xược đó.
“C...ái gì? Tao nghe có nhầm không...? Nói lại đí. Tru, trung thành?”
—Phải, điều đó chính xác.
Kim Hakpyo không nói gì cả. Và cả ma sói, cũng nhìn chằm chằm Kim Hakpyo trong im lặng. Sự im lặng nặng nề che phủ bầu không khí giữa cả hai.
...Một khoảng thời gian ngắn đã trôi qua trong sự im lặng.
Đột nhiên, một tiếng cười lớn phát ra từ miệng của Kim Hakpyo.
Tiếng cười của hắn làm rung chuyển cả mặt đất.
“Uhahahaha—!”
Sứ giả của nhà vua coi tiếng cười của hắn là một tín hiệu tích cực. Ma sói tiếp tục với một nụ cười nhẹ.
—Nhà Vua của chúng ta sẽ thống trị thế giới, nhưng ngài ấy có đủ sự nhân từ để chia sẻ một phần của nó với các Djinn....
“Cái thằng cho đẻ nhà mày—!”
Kim Hakpyo lại hét lên một tiếng inh tai thêm lần nữa. Tiếng hét, chứa đựng sức mạnh ma thuật, truyền vào trong tai của ma sói và làm rung lắc hộp sọ của hắn từ bên trong.
“Con quái vật điên rồ, não của mày chưa bao giờ được phát triển đầy đủ nhỉ, huh—?!”
Kim Hakpyo hét lên và đập nắm đấm xuống.
KWAAANG—!
Một tiếng gầm sấm sét tràn ngập bầu không khí. Cùng lúc đó, sức mạnh ma thuật tăng vọt trong không trung và sóng xung kích lớn tỏa ra.
“Thắng khốn, mày nghĩ mày đang nói chuyện rác rưởi với ai vậy—?!”
Kim Hakpyo hét lên và nắm chặt vai ma sói, kẻ rõ ràng còn đang bối rối.
Chwaaak….
Hắn ta xé nát cánh tay của con sói trước khi con sói kịp nói gì. Với cánh tay kia của mình, hắn nắm lấy đầu của con sói và đập mạnh xuống dưới đất.
“Cái thứ nhãi nhép, mày nghĩ tao là ai? Gì cơ, vua? Vua—?!”
Kim Hakpyo liên tục dẫm lên đầu ma sói để giải tỏa cơn thịnh nộ.
Puk— Puk— Puk—!
Tiếng dẫm đạp ghê rợn tiếp tục lặp đi lặp lại với khoảng thời gian đều đặn.
Nhanh sau đó, tên ma sói gục ngã dưới đất, thở hoi hóp.
“Haaaa….”
Kim Hakpyo thở dài một hơi nóng nực và quỳ xuống với một đầu gối. Sau đó, hắn tóm lấy đầu của tên người sói và kéo hắn lên để giao tiếp bằng mắt với hắn.
“Nghe rõ lời tao, Sói.”
Đôi mắt của Kim Hakpyo lườm vào con sói một cách sắc nhọn. Đôi mắt đỏ như máu của hắn, thứ vốn là đặc điểm của một Djinn, nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng sống động của ma sói.
“Tao không biết và cũng không muốn biết vua của bọn mày là ai, nhưng mà…”
Kim Hakpyo mở to cái mồm rộng của mình. Một lớp sương quỷ năng chảy ra từ miệng của hắn và bao trùm toàn bộ cơ thể hắn ta. Đắm mình trong quỷ năng, Kim Hakpyo đã biến đổi thành một ‘sinh vật không phải con người’.
Một sinh vật còn khủng khiếp hơn cả quái vật và có sức hủy diệt hơn cả con người.
Đó chính là một Quỷ Hóa ở mức độ hoàn hảo.
—Nói với hắn là tao sẽ cắn đứt cái đầu của hắn nếu như tao mà nhìn thấy hắn.
Giọng của Djinn sôi lên với cơn thịnh nộ khủng khiếp và quỷ năng.
**
[Tầng 28 – Tường Thành của Quỷ Vương]
Sau ba ngày khám phá, chúng tôi cuối cùng cũng đặt chân tới lâu đài của Quỷ Vương. Lâu đài, bao quanh bởi những bức tường khổng lồ, tạo một bầu không khí u ám cùng với cái aura đặc trưng của kẻ mạnh.
“Đầu tiên, tôi nghĩ sẽ là tốt nhất nếu như đi dưới lòng đất để vào trong lâu đài.”
Chúng tôi trốn đằng sau một bụi cây và bắt đầu họp bàn chiến thuật. Chỉ huy của cuộc họp, dĩ nhiên, là tôi. Tôi là người duy nhất biết về cấu trúc và những điểm mù của lâu đài.
“Làm thế nào để chúng ta xâm nhập vào trong lâu đài theo con đường dưới lòng đất?”
Aileen ‘nom nom’ hỏi chúng tôi trong khi đang nhai một thanh chocolate.
“Bức tường phía đông và phía bắc đều có một vết nứt dẫn vào bên trong.”
“...Nyam. Làm sao mà cậu biết được điều đó?”
“Thị lực của tôi rất tốt. Cô biết về tầm nhìn vệ tinh, đúng không?”
Aileen gật đầu.
“Tôi có thể nhìn toàn bộ lâu đài theo cách đó. Tầm nhìn của tôi không phải theo chiều ngang mà là theo chiều dọc. Sẽ rất dễ để phát hiện điểm mù nếu cô có thể nhìn xuống từ bên trên.”
“Aha... Đó có phải là một phần trong Gift của cậu không? Hay đó là một kĩ năng?”
“Ờ thì, hãy cứ coi đó như một phần trong Gift của tôi đi.”
Tôi nở một nụ cười nhỏ.
Jin Seyeon nói tiếp theo.
“Vậy thì, có năm người chúng ta đúng không? Chúng ta đầu tiên nên chia mọi người thành các đội. Một đội hai người và một đội ba người.”
“Được, ý kiến hay.”
Tôi đồng ý với cô ấy. Nếu năm chúng tôi đi cùng nhau, không chỉ khiến cho khả năng bị phát hiện trở nên cao hơn, mà còn khiến cho việc tìm đường trốn thoát nếu chúng tôi không may thất bại trở nên khó khăn hơn.
“Vậy Hajin-ssi và tôi sẽ....”
“Huh? Hajin sẽ phải đi cùng với tôi.”
Nhưng một cuộc tranh cãi về việc chia đội đã xảy ra.
Dường như cả Jin Seyeon và Kim Suho đều muốn được trong đội với tôi.
“Suho? Sao vậy?”
Jin Seyeon nghiêng đầu thắc mắc, ánh mắt cô gắn chặt lên Kim Suho.
“Cậu chưa từng phản đối tôi cho tới giờ....”
“Nhưng mà, có hai xạ thủ ở trong cùng một đội là không cần thiết.”
“Không. Hajin-ssi có thể được coi là chiến đấu tầm gần. Còn nhớ lần trước cậu ấy nói chứ? Súng sẽ có hiệu quả tốt hơn khi chiến đấu tầm gần?”
“Đúng, nhưng xét về khoản làm việc nhóm, Hajin và tôi sẽ làm việc chung với nhau tốt hơn. Sau cùng, cô cũng mới chỉ gặp cậu ấy được vài lần.”
“Điều quan trọng hơn là, không phải chúng ta nên xét đến tính hiệu quả sao? Cậu nghĩ cái gì sẽ xảy ra khi hai ở trong cùng một đội? Họ sẽ không bao giờ bị bắt, phải không? Vì cả hai chúng tôi là xạ thủ nên đều rất giỏi trong việc di chuyển lén lút trong bóng tối....”
Một cuộc tranh cãi nảy lửa diễn ra.
Trái ngược với suy đoán của tôi, cuộc cãi vã đã kéo dài được 5 phút, 10 phút, rồi 15 phút….
‘Bỏ qua Kim Suho sang một bên, tại sao Jin Seyeon lại ngoan cố đến vậy?’
Đột nhiên một suy nghĩ chợt lướt ngang qua tôi.
Jin Seyeon đã hỏi tôi về biến cố Kwang-Oh khi mà tôi đang là Hắc Liên. Nếu đúng là như vậy, liệu Jin Seyeon cũng...?
“Đủ rồi. Cậu, đi cùng ta.”
Không thể nghe cuộc cãi vã giữa Kim Suho và Jin Seyeon thêm nổi nữa, Aileen kéo tôi đi bằng tay áo tôi.
“Eh? Sao cô lại chen vào, Tiểu Thư Aileen?”
“Cô ấy nói đúng. Cô với cậu ấy sẽ không phù hợp.”
“Ờ, sao cũng được. Im lặng đi trước khi tôi phải dùng tới Linh Ngôn.”
Aileen dùng vũ lực chiếm đoạt(?) tôi (trans: câu này là thật thế luôn ở cả raw hàn lẫn eng, chứ tôi vốn trước giờ không thêm mắm muối gì cả), chia đội cuối cùng cũng được quyết định.
Đội 1 – Aileen và Kim Hajin.
Đội 2 – Kim Suho, Jin Seyeon, và Yi Yongha.
Theo một cách nào đó, thì đây chính là sự kết hợp cân bằng nhất.
“Chúng ta đã xong việc chia đội. Vậy, Kim Hajin? Nếu kế hoạch đi.”
“Ah, tất nhiên. Kế hoạch sẽ diễn ra như sau: có hai vết nứt bí mật tất cả. Một ở phía đông và một ở phía tây. Chúng ta sẽ sử dụng những lối đi mở này...”
**
Sau khi cuộc họp tỉ mỉ diễn ra, Aileen và tôi tiến vào lâu đài qua lối mở ở phía bắc.
Không có chút cuộc nói chuyện nào diễn ra giữa chúng tôi, thậm chí những bước chân nhỏ nhất cũng có thể gây cảm giác chết người.
Nhưng chúng tôi càng tiến sâu vào trong lâu đài, quỷ năng ngày càng trở nên dày đặc hơn. Tôi chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ nhỏ từ Aileen.
“...Aileen-ssi, có chuyện gì sao?”
“Ah, chỉ là... vết bầm tím từ lần trước. Đợi chút. Cái này sẽ giúp đỡ hơn.”
Aileen tạo ra một chiếc mặt nạ từ Linh Ngôn rồi đeo nó lên.
“Ta ổn rồi. Đi thôi.”
Biện pháp này chỉ là tạm thời nhưng chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Chúng tôi tiếp tục tiến lên phía trước.
Lâu đài rất tối và chúng tôi không thể nhìn thấy gì. Nhưng cả hai chúng tôi đều biết rằng khi chúng tôi hạ cảnh giác xuống, thì kẻ địch sẽ xuất hiện.
Tzzzt…
Và khoảnh khắc đó đã nhanh chóng tới.
Chúng tôi nghe thấy âm thanh của tia lửa điện. Giật mình, chúng tôi nhìn lên.
Một chiếc đèn chùm lớn treo trên trần lâu đài.
Ở trên đó một, có một tia sáng mỏng manh bay lên như sương mù.
“...Đó là kẻ địch, đúng không?”
“...Đúng. Một con boss giữa, chắc vậy.”
Aileen không thể nhìn thấy trong không gian tối mù nhưng tôi thì có thể.
Ở phía trên cùng của chiếc đèn chùm chính là boss giữa của Lâu Đài Quỷ.
—Hân hạnh được gặp các ngươi....
Cái giọng sến sẩm củad con boss tạo cho chúng tôi cảm giác như bị rắn liếm.
Sự tiến triển cho đến nay khá là sáo rỗng. ‘Tổ đội được chia thành hai, và trong khi anh ta cùng đồng đội chiến đấu với boss giữa, thì nhân vật chính đang đối đầu với boss thực sự.’
‘Điều đó là sự thực, nhưng....’
Tôi liếc qua Aileen ở cạnh tôi. Aileen dường như khổ sở một cách kỳ lạ. Biểu cảm của cô ấy không được tốt.
—Tên của ta là Kain, người múa rối trìu mến đã đợi các ngươi xuất hiệ....
Giọng nói khó chịu tự giới thiệu về bản thân.
Thud, thud.
Đột nhiên, tiếng bước chân lớn vang bên tai tôi.
Nhưng nó không phải đến từ nhận thực của bản thân tôi.
Mà là đến từ cảm giác mà Spartan chỉa sẻ đến cho tôi.
Tôi nở một nụ cười nhỏ.
Giờ không có gi phải lo rồi.
‘...Oi, ngươi có chắc là đúng đường không vậy?’
Chiến binh mạnh nhất của toàn Goryeo và là lính đánh thuê, kẻ mà đã càn quét cả đất nước chỉ với một thanh kiếm.
Được dẫn đường bởi Spartan, người đàn ông với cái tên Cheok Jungyeong, người đã để lại dấu ấn vĩnh viễn trong lịch sử của bán đảo Triều Tiên đang tới chỗ chúng tôi.