Chương 1: Chiến tranh
Hoang mạc Glauru
Đêm buông xuống, hoang mạc Glauru mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt. Nhiệt độ hạ thấp như từng lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua lớp giáp sắt, khiến chúng không còn là bảo hộ mà trở thành gông cùm t·ra t·ấn.
Bộ giáp nặng trịch từng được coi là bùa hộ mệnh giờ đây không khác gì h·ình p·hạt khắc nghiệt cho những chiến binh trong cơn tuyệt vọng.
Dù loài quỷ được ban cho sức mạnh phi thường và tuổi thọ dài lâu nhưng họ vẫn không thoát thể khỏi giới hạn của chính mình. Sự khắc nghiệt của c·hiến t·ranh đã bào mòn tinh thần và không ít binh lính đã tự kết liễu cuộc đời để thoát khỏi nỗi ám ảnh.
Brian ngồi tựa vào một góc của bức tường thành, tay ôm bát cháo nóng. Hắn đưa mũi hít nhẹ mùi hương của yến mạch, nhưng cái mùi tanh nồng của máu và xác thịt quanh tường thành lấn át tất cả.
Brian thuộc chủng tộc 『Black eyes demon』 một chủng tộc hiếm với đôi mắt đen sâu thẳm và con ngươi đỏ rực. Tương truyền, khi thức tỉnh sức mạnh từ huyết mạch, họ sẽ được ban cho khả năng phân tích và phản xạ vượt trội.
Khác với các binh lính khác, Brian thích thưởng thức từ từ từng hương vị của món ăn. Gương mặt hắn biến đổi theo từng thìa cháo, dù chỉ là cháo trắng đơn giản.
"Có lẽ do thức ăn được chuyển đến sáng nay nên cháo có phần đặc hơn mọi ngày," hắn thầm nghĩ.
“Này, có chuyện gì mà trông vui thế?” Alba, người bạn chí cốt của Brian, thắc mắc.
Alba là chủng tộc『Winged demon』 với đôi cánh dơi đen lớn sau lưng, khi dang rộng, nó có thể dài đến hơn 4 mét. Dù là bạn thân nhưng họ rất ít gặp mặt vì khác chủng tộc và nhiệm vụ. Nhìn vào đôi cánh ấy, Brian không khỏi ghen tị và ước ao.
“Cũng không có gì, chỉ là cháo hôm nay đặc hơn bình thường,” Brian trả lời.
“A, đúng là vậy!” Alba tỏ vẻ ngạc nhiên. “Có vẻ hôm nay c·hết nhiều nên nhiều cháo và nhiều thịt hơn mọi ngày.”
Cái miệng của Alba vẫn thối như mọi khi, Brian không thèm để ý đến hắn nữa mà tiếp tục ăn cháo.
“Hahaha, thôi nào, tôi chỉ đùa mà….” Bỗng có một âm thanh rợn người xé toạc không gian. Alba nhanh chóng dang đôi cánh che chắn cho Brian đang mải mê nhấm nháp tô cháo. Trước khi Brian kịp hiểu chuyện gì, đôi cánh của Alba đã bao bọc toàn bộ cơ thể hắn.
Tiếng rít chói tai xé toạc bầu trời đêm, một mũi tên ánh sáng lao thẳng tới với vận tốc khủng kh·iếp, đâm sầm vào bức tường thành.
“Bùm__” Vụ nổ làm rung chuyển cả mặt đất. Một mảng lớn khu vực bị thổi bay chỉ trong tích tắc, đất đá văng tung tóe. Khói bụi dần tan, để lộ máu thịt và xác c·hết nằm vương vãi trên mặt đất. Tháp canh gần đó cũng bị sụp đổ, đè lên những binh lính xấu số.
Bị thổi bay sau cú nổ, Brian choáng váng bò dậy từ đ·ống đ·ổ n·át, thân thể hắn giờ đầy v·ết t·hương, áo giáp cũng vỡ nát. Nằm bên cạnh là Alba b·ất t·ỉnh với tình trạng còn khủng kh·iếp hơn. Đôi cánh đen của hắn bị tạc mất một bên, tay phải và chân bị gãy, xương đâm xuyên ra ngoài.
“Không, không!” Brian hoảng sợ nhìn thấy cơ thể của Alba.
“Địch tập kích! Địch tập kích! Nhanh lấy v·ũ k·hí!” Khi các binh sĩ trở nên nhốn nháo, một giọng nói nặng nề như núi vang lên.
“Đứng dậy và cầm lấy v·ũ k·hí của các ngươi.”
Giọng nói uy mãnh khiến các binh sĩ nhanh chóng ổn định và chuẩn bị chiến đấu. Không gian giờ tràn ngập sát khí, nhưng trong đầu Brian chỉ còn một ý niệm: Hắn phải nhanh chóng đưa Alba đi cứu chữa. “Mình phải cứu hắn, hắn không thể c·hết ở đây.”
Brian vừa chạy vừa ôm cơ thể nhuốm máu của Alba, tim hắn quặn thắt. Hắn không ngừng lặp lại trong tuyệt vọng, “Ngươi không được c·hết, dậy đi, Alba, dậy đi, tôi xin cậu, làm ơn, dậy đi….”
Một thanh đại kiếm vung tới ngăn trước mặt Brian. “Đặt hắn xuống, hắn đ·ã c·hết rồi,” Gordon, vị chỉ huy của tòa thành, nói.
“Không!” Brian ôm chặt cơ thể Alba như níu kéo niềm tin bạn mình vẫn còn sống. Nhưng cơ thể hắn giờ chỉ là một cái xác lạnh ngắt. Brian đau đớn quỳ xuống, khuôn mặt chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.
“Đây không phải lúc để ngươi đau khổ, ngươi phải đứng dậy và trả thù.” Gordon hung hăng ngắt dòng cảm xúc của Brian, giọng hắn mạnh mẽ vang vọng khắp chiến trường.
“Cầm kiếm lên và chiến đấu, chúng ta phải bắt chúng trả giá cho những gì chúng đã làm.”
Giọng nói đầy uy lực tiếp thêm sức mạnh cho các binh sĩ. Ngọn lửa thù hận trong Brian bùng lên mãnh liệt. Đặt xác Alba xuống, Brian đứng dậy nắm lấy thanh kiếm bằng đôi tay nhuốm đầy máu. Tâm trí của hắn giờ chỉ còn một thanh âm: “Giết, g·iết sạch bọn chúng, bọn con người, uống máu, ăn thịt bọn chúng, bắt chúng phải trả giá.”
…
Cuộc chiến giữa các vương quốc loài người và vương quốc loài quỷ đã kéo dài hàng trăm năm. Dù mang lợi thế về chủng tộc, loài quỷ ngày càng thua thiệt trước sự xuất hiện của các anh hùng, những người được ban phước bởi các vị thần.
Trận chiến ở hoang mạc Glauru là minh chứng rõ rệt: chỉ với một mũi tên ánh sáng của anh hùng Rolios, thế cục liền thay đổi.
Thêm vào đó, sự hậu thuẫn của Thánh quốc Clementis khiến Vương quốc Berimars ngày càng bành trướng với sức mạnh quân sự đáng sợ.
Ngược lại, Vương quốc Nioder ngày càng bất ổn.
Ngân sách quốc phòng tăng cao, sự bòn rút của chính quyền để đổ vào các cuộc chiến khiến dân chúng bất mãn. Những làng mạc bị phá hủy, giá thực phẩm tăng vọt, quỷ c·hết đói nằm rải rác khắp nơi và d·ịch b·ệnh bắt đầu bùng phát.
“Loạn trong giặc ngoài,” Lucas Edgard, gia chủ hiện tại của gia tộc Lucas và thành viên hội đồng Nioder, tự hỏi. “Liệu có còn con đường nào cho vương quốc này không?”
Lucas Edgard là một trong những gia tộc mạnh nhất, chuyên về ma thuật. Ông đang trên đường trở về sau cuộc họp kéo dài hai tuần.
Nghĩ đến cuộc họp, Edgard không khỏi tức giận, “Cái tên Blair đó có bị ngu không vậy? Khô máu đến cùng là sao? Đây là thương lượng, không phải đầu hàng! Đúng là bọn đầu óc cơ bắp.”
Bình thường, Edgard là người điềm đạm và tỏ ra như một học giả lỗi lạc. Nhưng khi đối diện với sự ngu ngốc của gia tộc Agares, đặc biệt là tên Agares Blair, ông không khỏi muốn xách dao chém một nhát cho bỏ tức.
Edgard thường tự hỏi, “Sao gia tộc của bọn hắn đến giờ không những còn tồn tại mà còn là tứ đại gia tộc?”
Đang lúc khó chịu, Edgard nhớ đến một câu nói khiến cả khán phòng im lặng: “Lấy độc trị độc, lấy con người g·iết con người.”
Chỉ vài từ đơn giản nhưng đủ để người ta thấy kế hoạch điên rồ đang vạch ra. Đến cả tên ngu như Agares Blair cũng nhận ra ý nghĩa sau câu nói ấy. Nhưng Edgard liền phủ định suy nghĩ, “Hừmm, trông chờ gì vào tên đần đó chứ.”
Thực tế, việc một quốc gia láng giềng trở nên quá mạnh so với các quốc gia khác không khác gì sống với một quả bom hẹn giờ đang chực chờ p·hát n·ổ. Chỉ cần một tia lửa của nỗi sợ hay lòng tham, con người sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả phản bội và g·iết hại lẫn nhau.
Người nói câu “Lấy độc trị độc, lấy con người g·iết con người” là Marbas Darbell, gia chủ của gia tộc Marbas, một trong tứ đại gia tộc. Bà là người phụ nữ duy nhất trong hội đồng Nioder nhưng sức ảnh hưởng của bà và gia tộc Marbas là vô cùng lớn. Không quá khi nói rằng gia tộc Marbas nắm giữ một phần tư tài sản của vương quốc này.
Dù đã là một người phụ nữ trung niên nhưng Darbell vẫn giữ được vẻ ngoài trẻ trung, sắc sảo. Giọng nói của bà điềm tĩnh và lạnh lùng đến mức chỉ cần nghe thôi cũng khiến người khác run sợ.
“Đúng là một người phụ nữ đáng sợ,” Edgard thầm nghĩ.
…
Trong cái nóng như thiêu đốt tại hoang mạc, xác c·hết của con người và quỷ bắt đầu thối rữa, bốc mùi khủng kh·iếp. Đó là một bữa tiệc thịnh soạn cho các loài ăn xác thối như kền kền, quạ, và ruồi nhặng, chúng giành giật, xâu xé xác c·hết của những người lính. Chiến trường giờ đây không khác gì địa ngục trần gian, máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán.
Gần đó, một đội gồm hơn 100 con quỷ đang không ngừng đào bới, tìm kiếm những vật có giá trị giữa các xác c·hết. Họ được gọi là "kền kền của chiến trường," những kẻ tận dụng sự hỗn loạn để tìm kiếm cơ hội sống sót.
Trước đây, sau mỗi trận chiến, một đội quân chuyên đi dọn dẹp chiến trường để tránh d·ịch b·ệnh bùng phát. Nhưng sự khốc liệt của c·hiến t·ranh và n·ạn đ·ói kéo dài đã tạo ra những con quỷ đói liều mạng tìm kiếm lương thực và vật phẩm trên chiến trường.
“Hây! Nhanh lại đây, ở đây có một tên còn sống!” một tên quỷ hét lên, thu hút sự chú ý của đồng đội.
“Thật hiếm thấy, với cuộc chiến tàn khốc như vậy mà hắn vẫn còn sống, đúng là may mắn,” một con quỷ khác bình luận.
“Nhưng nhìn tình trạng này, hắn có thể c·hết bất cứ lúc nào,” một tên quỷ nhận xét.
“Mặc kệ hắn, nhanh mang hắn về trại để lĩnh thù lao, tranh thủ trước khi hắn tắt thở,” đội trưởng quỷ ra lệnh.
Ragren, một con quỷ có đôi chân nai thuộc chủng tộc 『Deer feet demon』 nhanh chóng vác lấy tên lính còn sống rồi bức tốc chạy về phía doanh trại.
Dọc đường, Vương Cường mơ màng tỉnh dậy. Đầu hắn đau như búa bổ, toàn thân gần như mất cảm giác. Đôi mắt hắn lim dim, mơ màng nhìn xung quanh.
Nơi này trông giống Gehenna, nơi đốt rác và t·hi t·hể ngoài Jerusalem, biểu tượng cho địa ngục lửa, nơi trừng phạt vĩnh viễn, nơi "Sâu bọ của chúng không thể c·hết và lửa không hề tắt, bóng tối tột cùng cùng tiếng khóc và âm thanh nghiến răng."
Máu chảy thành sông, xác c·hết chất thành đống. Xác người và quỷ lẫn lộn vào nhau. Vương Cường nhận ra mình đang bị một con quỷ mang vác. Dù muốn vùng vẫy nhưng cơ thể hắn giờ đây không còn chút sức lực nào.
Thấy Vương Cường tỉnh lại, Ragren mỉm cười hí hửng, “He he he, ngươi thật may mắn. Yên tâm đi, ta sẽ mang ngươi về trại.”
Nghe lời khen từ một con quỷ dưới địa ngục, Vương Cường không biết nên phản ứng thế nào. Mà hắn cũng chẳng còn sức để nói chuyện.
Khi còn sống, Vương Cường là doanh nhân thành đạt chỉ mới 26 tuổi đã lọt vào top những cá nhân tài giỏi và xuất sắc trong mãng công nghệ và thông tin. Dù không hoàn hảo, hắn cũng không nghĩ mình tệ đến mức phải xuống địa ngục.
Sự mệt mỏi ập đến cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Cường, và hắn lịm dần đi trong sự hoài nghi, lo lắng về những gì sắp tới.
…
Bên kia chiến trường, trong doanh trại của Vương quốc Berimars, ánh sáng từ đèn lồng chiếu rọi một căn phòng sang trọng đầy đủ tiện nghi. Anh hùng Rolios đang ngồi trước bàn, xem xét những bản đồ chiến lược. Ánh mắt của anh lấp lánh niềm quyết tâm và sự tự tin.
Một người lính bước vào, cúi chào, “Thưa ngài, tin tức từ chiến trường đã đến. Cuộc t·ấn c·ông của chúng ta đã gây tổn thất nặng nề cho bọn quỷ. Chúng đang rút lui.”
“Rất tốt,” Rolios gật đầu. “Tiếp tục đẩy mạnh t·ấn c·ông. Chúng ta phải tiêu diệt hết bọn chúng để đảm bảo an toàn cho vương quốc.”
“Vâng, thưa ngài,” người lính rời đi.
Rolios nhìn vào bản đồ, nơi hoang mạc Glauru được đánh dấu bằng một vết đỏ lớn. Anh biết rằng đây chỉ là một bước trong cuộc chiến dài hơi, và anh không cho phép bất kỳ sai sót nào.
…
Xa xa, trên một ngọn đồi, Lucas Edgard đứng nhìn xuống thành phố. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi của c·ái c·hết và sự hủy diệt. Ông thở dài, tự hỏi liệu có còn hy vọng nào cho vương quốc Nioder, hay tất cả sẽ sớm chìm vào bóng tối của c·hiến t·ranh và sự hủy diệt.
Lucas Edgard biết rằng thời gian không còn nhiều. Ông phải hành động nhanh chóng, hoặc vương quốc của ông sẽ bị nhấn chìm trong cơn bão của c·hiến t·ranh.
“Lấy độc trị độc, lấy con người g·iết con người.” Câu nói của Marbas Darbell vang vọng trong đầu ông, như một lời cảnh báo và cũng là một lời thách thức.
Và trong cái đêm đen lạnh lẽo đó, Lucas Edgard quyết định rằng ông sẽ không để cho vương quốc của mình b·ị đ·ánh bại. Ông sẽ chiến đấu đến cùng, dù phải đánh đổi tất cả.
…
Vương Cường tỉnh dậy, hắn nằm trên chiếc giường bệnh, hướng ánh nhìn về phía chân trời xa xăm. Hắn biết rằng cuộc sống mới này sẽ không hề dễ dàng, nhưng hắn cũng biết rằng mình phải tiếp tục tiến lên. Trong thế giới đầy rẫy những nguy hiểm và thách thức này, hắn sẽ không từ bỏ hy vọng. Hắn sẽ chiến đấu, sẽ sống sót và sẽ tìm lại con đường của chính mình.
Và từ đó, cuộc hành trình mới của Vương Cường bắt đầu, với những thử thách và khó khăn chưa từng có. Nhưng hắn đã sẵn sàng, sẵn sàng đối mặt với tất cả để tìm lại con đường sống cho bản thân và quê hương mới của mình.
....
Đây là lần đầu mình viết truyện, nên nếu có sai sót mong mọi người nói nhẹ đánh khẽ, mình sẽ lưu ý và khắc phục.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.
Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!
╰ (* ´︶` *) ╯