1. Truyện
  2. Phục Hưng
  3. Chương 51
Phục Hưng

Chương 51. Đại chiến Tân đảo.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Đại quân lướt qua thành Thuận Hoá mà vào đất Chiêm đóng quân. Ngày hôm sau, thủy quân cũng từ cửa biển tiến vào hội hợp. Cả Hoàng Phụng Thế cùng Lê Quý Ly đều không mảy may quan tâm gì đến thành Thuận Hoá, dĩ nhiên càng không biết đến những thay đổi to lớn của toà biên thành này. Hoàng Phụng Thế không nói, quan cao tước lớn, danh gia vọng tộc, mấy đời sinh sống ở đất kinh kỳ, hiếm lạ gì toà cô thành nơi biên ải, chớ nói mấy tháng trước còn vừa bị phá thành, có gì hay có gì tốt mà xem mà ở. Đại Hải đến tận Hoành Sơn quan tiếp đón hắn cũng chỉ tiếp lấy lệ, một tên tướng tép riu thôi, mang danh Trấn Phủ Sứ nhưng có tiếng mà không có miếng, không đáng hắn coi trọng hay hạ thân mời chào.

Còn Quý Ly, lần trước y cũng đóng quân ở thành Thuận Hoá rồi, không có gì lạ lẫm cả, thành trì cũ nát, nhà cửa rách rưới lụp xụp, ở còn không thoải mái bằng trên soái thuyền. Vũ Đại Hải cũng coi như nhân vật tài tuấn, đáng tiếc hắn không có nhân mạch quan hệ gì trong triều, lại là bộ hạ của Khát Chân, mang tiếng tướng trấn thủ biên quan nhưng binh tướng lèo tèo mấy ngàn người, không có giá trị lôi kéo, làm quen. Quý Ly hắn lại đi thuyền mà vào, cũng không có cơ hội mà gặp mặt.

Có thể thấy, những đại quan nơi kinh thành này, đất Thuận Hoá hay Vũ Đại Hải đều không có để vào mắt, ít nhất hiện tại là như thế. Trong mắt họ, Đại Hải là tướng trẻ, mới đến đây chưa tròn năm, căn cơ chưa vững, Thuận Hoá lại nghèo, trăm họ ly tán, không có giá trị gì với họ trong cuộc tranh giành quyền lực nơi triều đường. Vậy nên cũng không mấy coi trọng, phân cho y chức quan hộ quân tải lương là được rồi, vừa khéo tận dụng lính của y.

……..

Đất Huệ, một dải đất màu mỡ của người Chiêm có dòng sông Dịu êm đềm chảy qua nay bị quân Việt chiếm cứ, kéo dài cả dặm nào lều bạt nào phông trại, bao quanh bởi lớp rào gỗ dựng tạm không mấy kiên cố. Đây là nơi đóng quân tạm thời của quân viễn chinh Đại Việt trên đất Chiêm, mới dựng chưa được một tuần, vẫn còn nhiều lộn xộn, không đâu vào đâu, lúc này Chiêm quân mà đánh bất ngờ thì chỉ có nước tan tác, nhưng có tận mấy vạn quân đóng giữ, Chiêm quân cũng không dám manh động. Khắp trại, binh lính túm năm tụm ba, đánh bạc tán phét, áo mũ không chỉnh tề, nhiều người còn ở trần, cũng phải thôi, nắng tháng năm đâu phải dịu dàng gì, khoác thêm lớp giáp da hay giáp sắt nữa thì chỉ có nước đi gặp ông bà, về tình về lý thì có thể chấp nhận, ngày thường ở nhà muốn thế nào thì thế, nhưng trong quân mà như vậy thì không được. Các đội tuần tra cũng rẽ ngang rẽ dọc, không ra thể thống gì. Quân đội trên đất địch mà kỷ luật lỏng lẻo như vậy quả là hỏng bét, ấy vậy mà quan tướng, giám quân cũng không thấy nói gì, cứ mặc vậy. Haizzz…

Giữa trại, trong ngôi trướng bồng lớn nhất, những nhân vật cộm cán nhất của quân viễn chinh ngồi chè chén bàn bạc, dĩ nhiên không có Đại Hải rồi, hắn còn đang trên đường tải lương, kể cả có ở trong trại cũng chưa chắc có xuất ngồi đây.

"Ly phó soái, ngài thấy đề nghị của ta thế nào?" Một tên trung niên, dáng người cao lớn béo tốt buông chén rượu xuống hỏi.

"Phụng Thế đại soái nói vậy cũng được. Ly tôi sẵn sàng mang thủy quân tấn công Yre (một cảng của Chiêm)." Lê Quý Ly nhàn nhạt đáp lời.

"Haha, tốt lắm, khi nào thì quân của tướng quân đi được." Phụng Thế mặt mày hớn hở hỏi.

"Ngay ngày mai, không chậm trễ nửa giờ."

"Tốt. Ta cũng sẽ mang người vượt sông Dịu mà bắt Ly côi (một biên thành lớn của Chiêm). Tướng quân chớ để ta thất vọng."

"Mong vậy, hẹn tướng quân dưới thành Đồ Bàn."

Lê Quý Ly nâng ly rượu lên nói.

"Tốt. Tốt. Hẹn gặp ở Đồ Bàn, bắt sống vua Chiêm." Phụng Thế sảng khoái cười uống cạn ly rượu….nhưng nếu nhìn kỹ, mắt y cũng chẳng hề có ý cười mà chỉ có từng đợt hàn quang lạnh lẽo…

"Mời đại soái tiếp tục, tôi xin phép ra về trước điểm quân." Quý Ly uống hết chén rượu đứng lên cáo từ.

"Tướng quân cứ đi, mong sớm nhận được tin thắng lợi của ngài."

"Cáo từ."

Nói rồi Quý Ly mang theo thân tín thuộc hạ quay đầu đi, không hề ngoảnh lại. Trong trướng, Phụng Thế cùng chúng thuộc hạ im lìm một lúc, chắc chắn Quý Ly đi xa hẳn rồi mới tiếp tục chè chén, bàn mưu tính kế, nhưng rốt cuộc họ nói gì thì không ai biết. Quân lính xung quanh đều là thân binh của hắn, canh phòng cẩn mật, một con muỗi cũng không lọt vào được.

Quý Ly về soái thuyền, hạ lệnh cho thuộc hạ điểm quân, chuẩn bị lương thảo khí giới, cất giữ nước ngọt, tất bật bận rộn như sắp lâm vào đại chiến đến nơi. Khi thuộc hạ tan hết mới quay vào phòng.

"Nói cho hắn, cá vào rọ."

Đi ngang qua cửa, Quý Ly nhỏ giọng nói với tên thân binh đứng gác, tên kia cúi đầu đi ngay, lập tức, lại có một tên lính khác đến bổ sung vào chỗ tên kia vừa đứng, như chưa có chuyện gì xảy ra.

…..

Thành Ly Côi, biên thành Chăm pa, từ khi hay tin quân Đại Việt xâm lấn, lục tục hàng vạn đại quân từ khắp vương quốc tập trung lại đây, toà thành bé nhỏ nơi biên giới này không thể nào chứa nổi đội quân khổng lồ đó, binh lính phải dựng trại đóng quân ngoài thành, lều trại kéo dài hàng dặm, thanh thế lớn vô cùng, nếu trinh sát Đại Việt lại đây cũng phải há mồm kinh ngạc, lướt qua số lều trại thôi cũng phải dễ đến vạn đại quân, không phải nói Chiêm Thành vừa thất trận tại Đại Việt lại nội chiến, quân lực hư không sao????

"Chựa….chựaaaaa…."

Một bóng đen cưỡi ngựa từ rừng lao ra, thẳng về phía doanh địa. Kỵ sĩ toàn thân bao bọc bởi bộ đồ đen, mặt cũng che lại, chỉ hở đôi mắt, cũng đen nhánh, lạnh lùng.

"CÀI TÊN. CHUẨN BỊ." tên thập trưởng hét lớn.

Ngay từ khi ngựa chưa tiến ra khỏi rừng, trên đài cao, cung thủ Chiêm Thành đã phát hiện, không nói hai lời, hàng chục mũi tên sắc bén ngắm ngay tên kỵ sĩ đang chạy tới, chỉ cần có lệnh, đảm bảo tên kia sẽ bị bắn thành nhím. Cung thủ Chiêm Thành cũng không phải ăn chay.

Ngay khi chạy vào tầm ngắm của cung thủ, tên kỵ sĩ cưỡi ngựa đã cảm thấy nguy hiểm, lạnh cả sống lưng, có sát khí đâu đây. Ngay lập tực rút ra cờ lệnh, vội phất lên. Lá cờ xanh lá, giữa là ba đoá hoa đại. Hắn ra sức vẫy, đảm bảo người trên đài nhìn thấy.

Cung thủ trên đài cao quả thấy được, đây là lệnh kỳ, trực thuộc cận vệ của đức vua mới sử dụng.

"Giữ vững. Chớ lỏng tay. Nếu hắn có chút manh động, làm thịt hắn luôn không phải sợ." Tên thập trưởng nói rồi leo xuống đài.

Lúc này kỵ sĩ đã đến gần, ngựa vừa dừng lập tức nhảy xuống, rút ra tấm kim bài, ném cho tên thập trưởng. Dùng một thứ tiếng Chiêm nhừa nhựa, lai lai nói.

"Đưa ta đến gặp đức vua."

"Rõ." Tên thập trưởng bắt được kim bài,vừa nhìn suýt nữa thì vỡ mật. Lệnh bài khắc đồ án của Hoa Đại, một tổ chức mật thám, nhận lệnh trực tiếp từ nhà vua, chuyên thu thập thông tin cùng xử lý những kẻ bất kính với ngai vàng. Chết trên tay bọn này không ít hơn vạn người, xú danh lan xa, một thập trưởng nhỏ nhoi như hắn không dây vào được.

"MỞ CỬA. ĐỂ VỊ ĐẶC SỨ VÀO." Tên thập trưởng hét to, cánh cửa gỗ nặng sau lưng y từ từ hé ra, cung thủ trên đài cao biết ý thu lại tên lại.

Tên kỵ sĩ cũng thở nhẹ, bị mấy chục mũi tên ngắm vào cũng không phải cảm giác dễ chịu gì cho cam, chỉ cần một tên tuột tay thôi thì hắn cũng đi gặp ông bà, không đùa được. Bọn cung thủ Chiêm thành nổi tiếng thích bôi độc vào tên, âm hiểm vô cùng.

Cửa mở, kỵ sĩ vọt ngay vào, binh lính tuần tra hai bên vội vã tránh đường, văng vẳng tiếng chửi rửa.

"Mù à!!! Trong doanh địa mà dám phong ngựa lung tung. Coi chừng ông cho một giáo." Một tên lính súyt bị ngựa húc phải gầm gừ.

"Bé mồm lại kẻo nó nghe thấy. Nó là người của Hoa Đại. Mày cảm thấy sống đủ lâu rồi thì cứ oang oang lên." Tên thập trưởng bước vào nói.

"Mẹ! May đại ca nhắc sớm, tí nữa thì em chửi độc hơn. Nó mà nhớ mặt thì không biết sống được mấy ngày." Tên lính nghe đến cái tên Hoa Đại run run, không dám ho he gì nữa, quay sang đóng lại cửa trại.

……..

"Báo! Có quân tình khẩn cấp trình lên đức vua." Một tên lính hầu đứng ngoài hét lớn.

"Cho vào." Bên trong trướng, một tiếng rõng rạc vang ra.

Cửa trướng vén lên, từ bên ngoài, tên kỵ sĩ áo đen khi nãy tiến vào.

"Chủ nhân ta có phong thư muốn gửi ngài." Tên kỵ sĩ vẫn dùng thứ tướng Chiêm nhừa nhựa của mình nói, cũng không quỳ, chỉ hơi khom người đưa thư. Dẫu sao hắn cũng không phải người Chiêm, cần gì phải quỳ trước vua Chiêm.

"Được rồi. Ngươi lui đi." Người đàn ông trung niên mặc bộ giáp vàng hoa lệ phất tay nói.

Tên kia cúi chào rồi đi ngay ra khỏi trướng, lên ngựa chạy một mạch khỏi trại, biến mất vào màn đêm.

Vua Chiêm cau mày trầm tư nhìn bức thư, nếu Đại Hải ở đây sẽ không cảm thấy xa lạ gì. Vua Chiêm bây giờ chính là La Ngai, thân tướng của Chế Bồng Nga. Kẻ mà hắn cuồn nhau suốt cuối cuộc chiến, cũng từ trong tay Khát Chân mang được đại bộ phận lính Chiêm chạy đi.

Nói đến, La Ngai không phải hạng người hiền lành gì, vua vừa chết đã muốn tiếm ngôi, suốt từ trận Hải Triều đến giờ hắn đều mang quân đánh nhau với các con của Chế Bồng Nga để cướp ngai vàng, vừa mới yên chưa được bao lâu thì quân Đại Việt lại đến, thật bất hạnh. May mà lần này quân Việt cũng không quyết tâm đồng lòng gì, nếu không Chiêm Thành cũng khó mà giữ được.

Y ngưng mắt nhìn sa bàn bàn trước mặt hồi lâu, như quyết định điều gì đó, y cho gọi tùy tướng tiến vào. Bên trong, vua tướng quân Chiêm bàn bạc thật lâu đến gần sáng mới trở về. Ngay sau đó, quân Chiêm động.

…….

Cùng lúc này, bên trại quân Đại Việt.

"TRUYỀN LỆNH. NHỔ TRẠI. CHUẨN BỊ XUẤT PHÁT." Võ quan cưỡi ngựa đi khắp doanh địa, la hét thông báo cho binh lính biết lệnh của đại soái.

"Oài. Cuối cùng cũng nhổ trại. Ở đây mấy hôm mà mốc cả người." Một tên lính cởi trần đi từ trong lều ra, vừa ngáp vừa nói với bạn.

"Không biết đánh đấm gì đây. Nghe nói quân Chiêm hung hãn lắm." Tên khác đáp lời.

"Bọn hung hãn chết hết với vua nó, làm mồi cho cá ở Hải Triều rồi. Mấy thằng còn lại toàn bọn phế vật."

"Mày nói thì hay lắm. Quân nó yếu gà mà phá kinh đô lần, không coi thường được đâu."

"Bố khỉ thằng nhát chết. Tao nghe mấy vị đại quan nói, bên Chiêm đánh nhau cướp ngôi loạn cả lên từ năm ngoái đến giờ, chết khối, lính đói còn da bọc xương, không đánh đấm gì được đâu."

"Nó nói phải đấy, cái đất Huệ này nghe đâu bảo trước giàu lắm, giờ sao, mình đi cả trăm dặm có gặp thằng nào không? Làng mạc thì rách rưới, cháy nham cháy nhở, người chả biết trôi đi đâu rồi, tao đoán chúng nó tự giết nhau hết rồi." Một tên khác chen mồm nói.

"Mẹ mấy thằng này còn đứng tán phét. Dọn đồ nhanh lên còn đi." Tên đội trưởng không biết từ xó xỉnh nào chạy ra quát tháo, ngày thường chết mất xác ở đâu, hôm nay lại năng động trách nhiệm thế.

"Ới. Cứ từ từ anh ơi. Đi đâu mà vội mà vàng. Mà vấp phải đá mà quàng phải dây. Đã có bọn nào dọn đâu anh, mình cứ từ từ làm, tướng quân cũng không dục gấp mà anh."

"Thôi thôi, mấy bố lí do lí trấu nhiều lắm. Dọn cho nhanh đi rồi muốn nói gì thì nói, tao cũng không quản."

"Rồi rồi, đâu sẽ vào đó. Thịt chó sẽ có mắm tôm, không thiếu, không chậm gì cả."

Những hình ảnh như thế diễn ra khắp doanh trại quân Đại Việt, lính cũ thì dề già, tân binh thì không biết đâu vào đâu nên cứ ỳ ra. Quân thế này mà cũng dám mang đi đánh nhau, ai cho Hoàng Phụng Thế tự tin như vậy. Liệt tổ liệt tông trên trời mà nhìn thấy đội quân lần phá Mông Nguyên nay trở thành như vậy không biết có đội mồ lên hay không nữa.

Truyện CV