tóm tắt nội dung truyện
Thương hải tang điền, nước sông Tinh Hà vốn dĩ chảy xiết nay chợt trở nên êm đềm, mềm mại như làn da tình nhân...
Từ nơi xa xăm có một chiếc thuyền độc mộc nhỏ xé tan màn sương mờ ảo, chầm chậm lướt đến, hiện ra hai bóng người màu xám. Không ai thấy rõ mặt mũi hai người này, chỉ có thể cảm nhận được một sự tang tóc, buồn đượm toát lên từ thân thể họ.
- Phượng Minh, một khi ngươi lựa chọn bước trên con đường này thì tương lai vĩnh viễn không thể quay đầu..
- Quay đầu? Nếu không thể quay đầu thì đã sao?
- Chết! Vĩnh viễn chết!
Giọng nói còn lại trả lời một cách đanh thép.
- Chết sao?
Người kia cười tự giễu. Hắn nhìn ra nơi xa xăm, Tinh Hà mênh mông không thấy điểm cuối, cũng giống như nhân sinh của đời người. Trong nhân sinh hắn đã nghe từ này không dưới trăm ngàn lần, và hắn cũng đã từng chết, chết tâm, chết thân...
- Diệt ma, trảm yêu, đồ thần, phá tiên, giết ngàn vạn chúng sinh, cửu nghịch trọng tội, có đáng sợ hơn cái chết không?
Nghe hắn hỏi ngược lại. Người kia chỉ biết im lặng.
Cười tự giễu một chút, hắn ngửa mặt lên trời thì thào:
- Ta không cầu có thể quay đầu, ta chỉ cầu ba ngàn năm bất hối... Ta chỉ cầu, cho đến khi chết, ta vẫn sẽ mãi cô độc...
Chiếc thuyền chầm chậm trôi, càng lúc càng xa, chỉ còn lại giọng nói thì thào đầy ai oán...