1. Truyện
  2. Siêu Dự Bị
  3. Chương 30
Siêu Dự Bị

Học dẫn bóng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ông lão như sực nhớ ra cái gì nên đã lôi Tèo lại dặn dò:

- Cậu nên nhớ không được thi triển võ công quá cao siêu, và đặc biệt là cái thứ kỹ năng sát thủ của cậu. Ta biết ai cũng có bí mật của mình, ta sẽ không hỏi vì sao nhưng những thứ đó để lộ ra chỉ có hại cho cậu thôi.

Tèo trầm ngâm một hồi rồi gật đầu. Sau đó Tèo lễ phép cúi chào rồi về phòng.

Hai bố con ngồi trong phòng nhìn nhau cười đắc ý. Phạm Thiên Long cất tờ hợp đồng cẩn thận, ông không quên lôi từ trong hộc tủ ra một cái mộc đỏ, ấn lên trên bao bì một cái dấu đỏ lớn đề chữ “Top Secret” (bí mật cấp cao) rồi ông cất vào két sắt.

Lúc này trời đã tối, Tèo vào phòng thì thấy trống trơn. Tèo tự hỏi:

- Ba cái thằng này trốn đi đâu rồi nhỉ? Hay là đi nhậu mà méo rủ mình?

Tèo cũng lười quan tâm ba đứa cùng phòng. Tèo vào tắm rửa một cái rồi ra ban công ngắm cảnh học viện về đêm. Bất giác, hắn thấy nhớ cô quân y Nhã Trúc. Không biết phải kiếm cô ở đâu nữa.

Hắn đâu biết ở một khu biệt thự xa hoa, có một người con gái cũng đang nằm trên giường nhớ hắn.

Hắn sờ soạng người kiếm điếu thuốc nhưng sực nhớ lúc mới vào học viện đã bị tịch thu điện thoại và bao thuốc lá. Tèo nhìn bầu trời, ngẫm nghĩ lại về nhân sinh, cuộc đời hắn từ kiếp trước hiếm có khi nào có giây phút yên tĩnh thế này.

Tèo chợt nghe tiếng kêu thều thào ở tầng dưới:

- Tèo, Tèo, Tèo...

Tèo quay đầu qua lại kiểm tra rồi nhìn xuống dưới thì thấy ba thằng kia đang vẫy gọi ở dưới, tay thằng Tí còn cầm hai chai bia, bụng thằng Tín thì độn bự lên như có bầu, thằng Thái thiếu gia tay đút túi quần thoải mái đi đằng sau.

Tí nói nhỏ, tèo nhìn khẩu âm thì đoán là tụi này kêu Tèo xuống hỗ trợ. Đi lên lầu thì chỉ sợ sẽ đụng mặt những người khác và ông Khôi quản lý, chỉ sợ không thoát khỏi một trận. Tèo suy nghĩ một chút rồi chỉ tay lên lầu rồi làm ra dáng kêu tụi nó ném lên.

Tí quay đầu qua nói với Tín:

- Ê mày! Thằng Tèo hình như bảo mình ném lên. Nó điên à, ném lên thế đéo nào.

Tín lắc đầu rồi xua tay ngăn lại. Chưa nói đến Tèo có chụp được hay không, Tí nó ném lên có trúng vô chỗ thằng Tèo không còn là cả một vấn đề.

Tèo suy nghĩ một chút rồi chạy vào lấy cái balo dốc hết đồ ra, sau đó bỏ vô một hai bộ quần áo rồi chạy xuống lầu.

- Tụi mày bỏ hàng vào đi. Lấy đồ gói mấy chai bia lại cho không bể. Tụi mày lên lầu đi rồi chụp cái balo, tao ném lên cho. - Tín nói với ba đứa.

- Được không đó ba, bỏ hết vào nặng nha. Hay để tao giấu vô bụng rồi chạy ù lên cho rồi. - Tí nghi ngờ

Tèo quả quyết:

- Được, yên tâm, tụi mày lên đi.

Thái không quan tâm lắm nhưng cũng theo bước hai đứa kia lên lầu. Ba đứa rất bình tĩnh chào hỏi những người xung quanh rồi từ từ như không có gì đi vào phòng. Khi ra ban công, Tí dòm xuống rồi bắt tay lên miệng thều thào:

- Tèo, ổn rồi. Quăng đi. - Tí giơ giơ tay ra dấu mình đã sẵn sàng.

Tèo hơi vận sức rồi nhẹ nhàng cầm cái balo ném thẳng lên lầu, chính xác rơi trúng chỗ Tí đang đứng. Tí nhanh tay chộp lấy rồi thốt lên:

- Hay! Lên nhậu Tèo ơi.

Tèo chạy vội lên lầu rồi cùng Tí và Tín mở tiệc. Thái bĩu môi, ánh mắt khinh thường, ngồi một góc tự uống chai bia mình mua. Vốn là Thái định mua chai rượu xịn nhưng thời gian không cho phép hắn chạy đi kiếm một chai đúng ý nên đành phải mua bia về uống. Cả bọn ba đứa thấy Thái ngồi một mình khi dễ, Tí đưa ánh mắt qua cho Tèo. Tèo lại liếc Tín xong cả ba đứng lên bao vây Thái.

- Tụi mày… tụi mày muốn làm gì, hiếp dâm à? - Thái run giọng, hai tay che lấy ngực

Tèo dở khóc dở cười, nháy mắt cho Tí.

Tí khoác tay lên vai Thái nói bằng giọng eo éo:

- Anh Thái, để em phục vụ cho anh hết đêm nay nha.

Nói rồi cả đám bay tới đổ nguyên chai bia vào miệng Thái rồi kéo nó ra ngồi dưới đất. Xong Tèo cầm một miếng khô bò cắn dở từ từ đưa tới trước mặt Thái, chầm chậm giơ qua giơ lại.

Mặt Thái tái mét, tay chân đang bị Tí và Tín kềm chế, miệng run run:

- Mày … mày… gớm quá, biến đê

Tèo lập tức nhét miếng khô bò vào miệng Thái bắt nó ăn rồi cả đám thả tay Thái ra.

Tèo cười lớn:

- Ha ha ha, Cho mày làm bộ, ngồi đây nhậu cho tao.

Thái hậm hực đành ngồi ăn chung, hắn biết lần này bị bọn này kéo xuống nước rồi.

- Thôi không nói nhiều. Một hai ba dô này. Ăn mừng anh em ta được tuyển. - Tí nói lớn

Cả đám tay cầm chai bia giơ lên cụng vào nhau hét lớn:

- MỘT HAI BA DÔ. x

...

Đúng giờ, cả đám dọn dẹp sạch sẽ tắt đèn đi ngủ trước khi Khôi quản lý phát hiện. Trong lòng mỗi đứa đều nôn nao buổi đầu tiên tập luyện vào ngày mai. Riêng Tèo nằm bắt tay lên trán suy nghĩ về hợp đồng với ông Lão, Tèo không biết nên dạy bọn này như thế nào. Võ công thì hắn có nhưng mà toàn xuất phát từ bản năng, kiểu như đã ăn vào máu rồi, giơ tay nhất chân đều có thể phát uy công lực nhưng nếu để hắn giảng dạy và chỉ điểm thì là một phạm trù khác. Còn nói về bóng đá, hắn còn gà hơn mất đứa này ở khoảng rê dắt và chuyền bóng, thế thì chỉ điểm gì được? Bất tri bất giác, cơ thể hắn như có một luồng điện chạy xung quanh, hắn thiếp đi lúc nào không biết.

Trong giấc mơ, Tèo lại trở về những bài tập quen thuộc. Đầu tiên là tâng bóng, sau đó là chạy bộ rồi sút bóng. Kỹ năng lộn người lật bàn đèn trên không Tèo đã tập nhuần nhuyễn.

Lần này Tèo thấy trước mắt mình có nhiều cái cọc gỗ cắm thẳng tắp, mỗi cọc cách nhau một khoảng trống khá lớn. Tèo hiểu ngay sau khi thấy một cái bóng nhảy ra làm mẫu. Bóng hình kia rất kỹ thuật điều khiển trái bóng dưới chân mà đi vòng qua từng cọc gỗ rồi vòng ngược lại. Tốc độ bóng hình làm mẫu càng lúc càng nhanh, các cây cột cũng ngày càng sát lại.

Nhìn hình ảnh đó thì Tèo đã quá hiểu, hắn thốt lên:

- Tập dẫn bóng đây mà. Kỹ thuật cũng hơi có phần biến thái nha.

Sau đó Tèo hì hục dẫn bóng đi vòng qua từng cọc một. Tèo rất chậm rãi rê bóng qua, rồi vòng ngược lại. Bóng cũng có lúc văng ra xa nhưng Tèo chạy lại lâý rồi tiếp tục.

Làm được một lát thì Tèo cũng thuần thục, tuy chậm mà chắc. Đang đắc ý thì trên người Tèo xuất hiện một quả bom hẹn giờ. Tèo hiểu ra ngay sau tích tắc quả bom đếm ngược. Tèo chửi thầm:

- Bà già nó! Muốn ông dẫn nhanh thêm thì nói, có cần phải chơi đến bom thế này không?

AAAAA

BÙM

Bom nổ, Tèo đau đớn phát hiện mình bị nổ banh xác sau đó ngưng tụ lại, xuất hiện làm lại lần nữa. Cảm giác đau đớn từ trong não xuất hiện, Tèo hiểu là không giỡn chơi được nên đành cố gắng.

Vì thời gian gấp rút, Tèo thông minh thi triển bộ pháp võ công để kết hợp dẫn bóng, mỗi khi bóng văng ra xa, Tèo đạp cột bay người ra móc bóng lại rồi lộn vài vòng để qua cột.

Sau vài pha bị nổ banh xác thì Tèo cũng hoàn thành. Nhưng thời gian bom nổ càng lúc càng ngắn, Tèo phải điên cuồng luyện tập, điên cuồng bị nổ banh xác rồi lại điên cuồng dẫn bóng.

Qua một thời gian không biết bao lâu…

Tèo dẫn bóng càng lúc càng thành thạo, số lần bị nổ bom cũng đã giảm đáng kể, những cái cột cũng hơi xích lại gần nhau hơn tăng thêm độ khó. Tèo phải kết hợp được bộ pháp Mê Tung Bộ với thân pháp nhanh nhẹn của hắn để dẫn bóng. Muốn dẫn bóng vừa nhanh vừa chính xác thì phải làm sao cho bóng như dính vào chân vậy. Tèo nhìn vào hình ảnh làm mẫu rồi bắt chước theo, nào là dùng gầm giày đề lướt bóng qua trái, dùng má ngoài để đi bóng qua phải. Tèo kết hợp với bộ pháp võ công nên khi Tèo hất bóng tiến lên, cả người Tèo cũng phóng theo rồi nhanh chóng dùng chân trái hất qua trái, nhẹ nhàng lách qua cột.

Tèo bắt đầu thấy đắc ý nhưng cả người run run. Hắn sực nhớ là mỗi lần mình thấy đắc ý là ngay lập tức sẽ có biến cố.

Đúng như Tèo lo sợ, những cái cột bắt đầu biến hoá, tất cả đều biến thành hình những cầu thủ, tuy nhiên những cầu thủ này không thể di động được. Tèo thở dài, qủa là sợ cái gì thì đến cái đó.

Tèo thấy hình ảnh những cầu thủ không di chuyển thì cũng yên tâm, cầu thủ hay cột gì nếu đứng yên thì cũng giống nhau cả. Thế là hắn hung hăng dẫn bóng đi xuyên qua. Đột nhiên Tèo cảm thấy một luồng khí đánh tới từ đằng sau.

Nguy hiểm

Có sát khí.

Theo bản năng Tèo né ra tránh thoát cú đấm như giết người kia, thân hình Tèo loạng choạng, vô tình làm bóng bay ra xa.

BÙM - Bom nổ banh xác

Sau một lát, thân ảnh Tèo một lần nữa ngưng đọng lại, hắn chửi ầm lên:

- MÁ, vừa phải thôi chứ! Bộ có loại cầu thủ nào mà xuất nắm đấm như giết người vậy cha nội.

- Bà nội nó! Tưởng gì chứ đánh lộn thì bố mày không ngán nhé.

Tèo hung hắng xấn tới đám cột hình người ôn dịch kia. Tèo đi đến cột đầu tiên, cầu thủ đầu tiên như mở mắt ra, xuất chưởng đùng đùng với hắn. Tèo nhẹ nhàng hoá giải bằng thái cực quyền rồi vung tay chặt một phát vào gáy.

BÙM - bóng phát nổ vang trời. Thân ảnh Tèo một lần nữa tiêu tán.

Sau một thời gian nghiên cứu thì Tèo đã hiểu ra cái quy tắc quỷ quái này. Hắn không được đánh trả hay dùng tay phản kháng mà phải dùng bộ pháp để né! Đương nhiên là bóng vẫn phải trong chân và dắt qua đám người này đúng thời gian quy định. Cũng may cái thời gian kia nay đã dài hơn mà Tèo lại có kinh nghiệm dẫn bóng rồi, không còn là gà mờ như trước nữa.

Thế là Tèo lại phải lao vào tập luyện.

Thời gian lại trôi qua…

….

giờ sáng.

- Khò khò khò

Căn phòng ký túc xá yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy như sấm của bốn đứa nhỏ vang vọng khắp phòng.

Tèo nằm ở giường dưới, Tín nằm giường trên, Tí trải mền nằm dưới đất, còn Thái ngủ một mình trên cái giường tầng sát ban công.

Truyện CV