Bảy giờ sáng hôm sau, quán café Eiffel thành Tây.
Ngô Kiến Quốc chậm rãi châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng rít một hơi khoan khoái.
Ngô Kiến Quốc tự nhận mình không phải là kẻ hoàn mỹ, hắn có rất nhiều nhược điểm, đơn cử như việc hút thuốc này.
Trước đây khi còn tại Long Hổ đội Ngô Kiến Quốc không bao giờ hút thuốc hay uống rượu, nhưng từ khi tới Yến Kinh hắn bắt đầu hút, hơn nữa càng ngày càng nhiều hơn.
Dù biết rằng thuốc lá sẽ khiến cơ thể hắn không được cường kiện như xưa, nhưng Ngô Kiến Quốc cũng không bận tâm lắm, tự thấy thoải mái là được rồi, cần gì quan tâm nhiều như vậy.
Ngồi đối diện với hắn là một vị cực phẩm tiểu mỹ nữ, cũng chính là em gái Đường Uy Vũ - Đường Yên.
Nàng nhăn mặt xua xua tay để phẩy khói, uống một ngụm café nhỏ, nhẹ giọng than trách:
- Ngươi có thể giữ chút phong độ thân sĩ được hay không, ngay trước mặt một cô gái mà hút thuốc phì phèo như tên lưu manh.
Còn nữa, ngươi hút thuốc lá gì mà hôi như vậy, thật là không thể chịu nổi.
Ngô Kiến Quốc chẳng những không dập thuốc, mà trước ánh mắt phẫn nộ của Đường Yên hắn trực tiếp phun một ngụm khói thuốc lên không trung, cười ha hả nói:
- Thuốc lá Rồng Bay, mười đồng một bao, nhà nhà đều thích.
Tới đây, thử một điếu đi, đảm bảo cho ngươi nghiện chết.
- Phì, hôi chết người thì có.
Không nói chuyện dông dài với ngươi, mau cho ta biết đại ca của ta đang ở đâu.
Ngô Kiến Quốc nhìn Đường Yên, thấy chỉ thấy khuôn mặt của nàng ngập tràn vẻ khẩn trương, hai bàn tay đặt trên bàn đan chặt vào nhau tới mức nổi gân xanh.
Hắn lẳng lặng thở dài một hơi, xem ra Đường Yên đã biết Đường Uy Vũ không phải quân nhân đơn giản như mọi người vẫn nói.
Với năng lực của Đường gia Ngô Kiến Quốc không tin họ không biết Đường Uy Vũ đã xảy ra chuyện, vậy thì chỉ có thể là cố tình giấu Đường Yên.
Đáng thương cho tiểu cô nương này, mấy năm nay không biết đã uổng phí bao công sức để tìm kiếm anh trai mà không biết hắn giờ này đã mồ yên mả đẹp.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng xen lẫn khẩn trương, Ngô Kiến Quốc không trả lời, Đường Yên cũng không thúc giục, chỉ nhìn hắn trân trối.
Không biết bao nhiêu lâu sau đó, rốt cuộc Ngô Kiến Quốc phun một ngụm khói cuối cùng, dụi dụi tàn thuốc sau đó nói:
- Người nhà không cho ngươi biết gì sao?
Đường Yên cắn chặt môi yên lặng, dường như nàng đã đoán được điều gì đó, nước mắt không tự chủ rớt xuống trên má.
Nàng mở miệng hỏi nhỏ, giọng không thể giấu được sự nghẹn ngào:
- Có phải… có phải đại ca đã xảy ra chuyện rồi không?
Thấy Ngô Kiến Quốc không đáp lời, chỉ lẳng lặng châm thêm một điếu thuốc, Đường Yên lại nói tiếp:
- Ngươi không cần giấu ta, thực ra từ lâu ta đã đoán được huynh ấy xảy ra chuyện chẳng lành, chỉ là ta vẫn ép bản thân phải hi vọng mà thôi.
Đùa cái gì chứ, đi công tác nước ngoài mấy năm? Đường gia còn sừng sững ở đó, ai dám để huynh ấy đi mấy năm, tới ngày mừng thọ lão gia tử cũng không về? Rồi bỗng nhiên lại đưa chiếc vòng đại ca vẫn thường đeo cho ta…
Ngô Kiến Quốc im lặng, lúc này hắn có an ủi cũng chỉ bằng thừa, loại người ương ngạnh như Đường Yên vốn chẳng cần ai an ủi, lúc này thứ nàng cần chỉ là một người lắng nghe nàng nói mà thôi.
- Lúc đầu đại ca tòng quân, ta rất ủng hộ huynh ấy mặc dù cha mẹ ta phản đối, nói rằng huynh ấy nên tiếp tục sự nghiệp chính trị của gia đình.
Nhưng sau đó ta liền hối hận rồi, đại ca đi như vậy một năm chỉ về nhà mấy lần, thời gian đầu còn liên lạc thường xuyên với ta, tới sau này thì ngay cả gọi điện thoại cũng ít.
Mỗi lần huynh ấy về nhà ta đều cẩn thận quan sát, phát hiện ra không lần nào là trở về lành lặn, luôn bị thương ít hoặc nhiều.
Cuối cùng… ta cũng không rõ nếu ngày ấy ta cũng ngăn cản huynh ấy tòng quân, liệu kết quả có thay đổi hay không..?
Đường Yên giương đôi mắt to đẫm lệ nhìn thẳng vào mặt Ngô Kiến Quốc, khàn giọng hỏi:
- Huynh ấy… đã xảy ra chuyện gì? Người nhà ta vẫn luôn giấu diếm ta, họ nghĩ làm như vậy là bảo vệ ta, nhưng ta thực sự ngu ngốc đến mức có thể bị lừa dễ dàng như đứa con nít vậy sao? Van cầu ngươi đừng giống như họ, ta đã trưởng thành, có thể tiếp nhận sự thực.
Ngô Kiến Quốc thở dài nói:
- Ngày đó ta cùng Uy Vũ, còn có mấy người khác nhận một nhiệm vụ do thám căn cứ địch.
Nhưng giữa đường thì gặp phục kích, toàn đội bị diệt, chỉ còn mình ta sống sót.
Sau đó ta thu thập một chút tư trang cá nhân của mỗi người, đào huyệt cho bọn họ rồi trở về…
- Nói vậy là bây giờ huynh ấy vẫn còn nằm lại nơi đất khách quê người..?
Ngô Kiến Quốc lắc đầu:
- Không, sau khi ta trở về thì lãnh đạo đã phái công binh tới tìm lại bọn họ.
Bởi lý do cơ mật, cho nên không thể đưa về cho người nhà phát tang, mà chỉ có thể tổ chức một lễ tang theo nghi thức quân đội.
Bây giờ có lẽ họ đã được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ quê nhà, cụ thể là ở đâu thì ta cũng không rõ ràng.
Đường Yên lặng người, không nói lời nào, Ngô Kiến Quốc cũng trầm mặc tiếp tục hút thuốc.
Qua vài phút, rốt cuộc Đường Yên cũng lau nước mắt, cười gượng gạo nói:
- Được rồi, như thế này vẫn tốt hơn là cứ mãi mờ mịt truy tìm tung tích của huynh ấy.
Lần này về nhà, ta có thể tới thắp một nén hương cho đại ca rồi.
Dẫu sao cũng phải cảm tạ ngươi đã cho ta biết sự thật.
- Không cần, việc này vốn là do ta vô năng, không bảo vệ được họ, ta không xứng đáng với sự tin tưởng của họ.
Đường Yên giương mắt nhìn Ngô Kiến Quốc, nàng cảm nhận được một sự đau xót xen lẫn chán nản đang hiện hữu trên gương mặt phong trần của hắn.
Nàng thở dài lắc đầu:
- Ngươi rất mạnh, lần trước ở quán bar ngươi có thể qua mắt toàn bộ vệ sĩ của ta đã chứng minh điều này.
Nếu là việc mà đến chính ngươi cũng không làm được, vậy e rằng đổi lại người khác cũng tương tự không cách nào hoàn thành.
Cho nên ngươi không cần tự oán trách bản thân như vậy, rất vô nghĩa.
Đúng rồi, chúng ta đã gặp mặt hai lần, nhưng chưa có cơ hội giới thiệu tử tế, ta là Đường Yên.
Ngô Kiến Quốc cười nhạt:
- Thông tin của ta chắc ngươi cũng nắm được kha khá rồi.
Ta là Ngô Kiến Quốc, hôm nay rất muốn mời ngươi ăn cơm trưa, nhưng đáng tiếc trong túi không có một xu, cho nên đành hẹn tiểu muội muội khi khác vậy.
Cáo từ.
Nói đoạn hắn liền đứng dậy quay lưng muốn rời đi, khiến cho Đường Yên trợn tròn mắt kinh ngạc, người này thật sự rất công nghiệp, vừa xong việc là muốn đi ngay.
Nàng vội vã bước theo, tóm lấy tay áo của hắn, nói:
- Chờ, chờ một chút, ta ghi cho ngươi số điện thoại của, sau này tới thủ đô gặp phiền phức gì có thể trực tiếp gọi điện thoại, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.
Ngô Kiến Quốc lắc đầu nói:
- Không cần thiết, dẫu sao ngươi cũng không nợ nần gì ta.
Rồi như đột nhiên nhớ ra điều gì, Ngô Kiến Quốc rút từ trong túi ra một mảnh giấy và bút, sau đó viết số điện thoại của hắn lên trên rồi đưa cho Đường Yên.
- Đây là số điện thoại của ta, ngươi trở về thủ đô có thể hỏi người nhà ngươi nơi an táng Uy Vũ, sau đó nhắn lại cho ta, ta sẽ tới thủ đô thăm mộ cậu ấy một chuyến.
Dứt lời Ngô Kiến Quốc liền rời đi, để lại Đường Yên đứng một mình lẻ loi giữa quán xá đông người.
Lập tức có một tên vệ sĩ từ phía sau đi tới, nhỏ giọng hỏi gì đó.
Đường Yên lắc lắc đầu, nhìn với theo bóng Ngô Kiến Quốc đang dần mất hút giữa dòng người, nàng hít một hơi sâu, sau đó nhấc điện thoại lên gọi:
- Thúc thúc, trưa nay cháu sẽ trở về thủ đô.
…
Chiếc Porsche dừng lại trước cổng khu tập thể tỉnh ủy.
Ngô Kiến Quốc từ trong xe bước ra thì thấy Trần Tiểu Uyển đã đứng đợi sẵn từ lúc nào.
Hắn vẫy vẫy tay, chờ Trần Tiểu Uyển tới gần thì hỏi:
- Đã dặn ngươi đợi ta gọi thì hãy ra, không cần ra trước làm gì.
Sao, đứng chờ lâu chưa?
Trần Tiểu Uyển lắc lắc đầu, nói:
- Không có gì, ta cũng mới tới vài phút thôi.
Bây giờ chúng ta đi ngân hàng phải không?
- Trước tiên không vội tới ngân hàng, ta tìm chỗ nào ăn sáng trước đã.
Mẹ nó, mới sáng ra còn chưa ăn hạt cơm nào đã phải nốc một bụng café, thật là mệt chết người.
Trần Tiểu Uyển rất tinh tường, chỉ nghe mấy câu nàng đã để ý việc trước khi tới đây Ngô Kiến Quốc đã hẹn uống café với người khác.
Tuy nhiên nàng cũng không hỏi, bởi đó là chuyện riêng của hắn, không hề liên quan tới mình, hắn cũng không có nghĩa vụ báo cáo hành tung với nàng.
Hai người vừa định lên xe thì thấy từ trong khu tập thể có một chiếc Land Cruiser biển quân đội đang đi tới.
Cửa sổ xe hé mở, Lý Văn Lượng từ trong xe thò đầu ra nói:
- Ây dà, Kiến Quốc ơi là Kiến Quốc, ngươi thật đúng là vận đào hoa không ai sánh kịp, mới sáng sớm đã hẹn café với tiểu mỹ nữ kiêu kỳ, sau đó lại vội vàng tới đón Tiểu Uyển nhà chúng ta đi ăn sáng, quả là đa tình cũng nhiều mệt mỏi đó.
Ngô Kiến Quốc cười mắng:
- Con mẹ nó Lý ca ngươi đừng có châm lửa thổi gió đốt nhà hàng xóm, cái gì gọi là vận đào hoa, toàn là rắc rối quấn thân mà thôi.
Đúng rồi, mới sáng ra mà Lý ca đã đi đâu vậy?
Lý Văn Lượng sắc mặt lập tức ảm đạm đi nhiều, hắn nhỏ giọng nói:
- Tình hình sức khỏe của lão gia tử chuyển biến xấu, e rằng không qua khỏi hôm nay.
Cho nên bác cả gọi điện kêu ta vào bệnh viện nhìn mặt lão gia tử lần cuối.
Haiz, bây giờ đang trong thời kỳ chuyển giao quyền lực mẫn cảm, đại hội cũng sắp tới rồi, mà lão gia tử lại… Xem ra con đường tiếp theo còn nhiều chông gai đây.
Ngô Kiến Quốc dò hỏi:
- Lý lão gia tử bị bệnh gì?
- Vốn lão gia tử rất khỏe mạnh, nhưng mùa xuân năm nay khí trời thất thường, lão gia tử lại giữ thói quen uống rượu nếp vào mùa xuân, cuối bị tai biến phải nhập viện.
Lúc đầu là điều trị rất tốt, không có di chứng gì, có thể xuất viện sau một tháng, ai ngờ gần tới ngày xuất viện thì lão gia tử lại lên cơn đau tim.
Sức khỏe cũng vì đó mà đi xuống rất nhanh, tới bây giờ còn chưa tỉnh lại, vẫn phải thở máy.
Lý Văn Lượng lại nói tiếp:
- Bác sĩ cũng ra sức chạy chữa, nhưng chẳng có kết quả gì.
Dẫu sao cũng là người già, chỉ hi vọng có thể cầm cự tới qua đại hội mà thôi, ai ngờ tình hình so với ta tưởng tượng còn gay go hơn nhiều.
Ngô Kiến Quốc trầm ngâm, không tự chủ cho tay vào túi áo tìm kiếm bao thuốc.
Trần Tiểu Uyển thấy vậy cũng vội vã nhặt bao thuốc đặt trên táp lô xe, đưa đến tay cho Ngô Kiến Quốc.
Ngô Kiến Quốc châm thuốc, sau đó rít một hơi, trong đầu gọi ra bảng hệ thống.
Hắn nhớ trong cửa hàng hệ thống có rất nhiều đan dược, cho nên thử tìm kiếm một chút, có thể sẽ tìm được thứ gì đó hữu dụng cho Lý lão gia tử.
Đúng lúc này hệ thống lại phát ra thông báo nhiệm vụ:
- Nhiệm vụ lâm thời: trợ giúp Lý lão gia tử qua được cửa tử hôm nay.
Khen thưởng: Kinh nghiệm x, rút thưởng ngẫu nhiên x, Điểm cửa hàng x.
Tìm tòi một chút, không ngờ quả thực có thứ giúp được Lý lão gia tử.
Đó là một viên Lục Phủ Ngũ Tạng Bảo Kiện Đan, theo lý giải của hệ thống thì loại đan dược này có tác dụng bảo vệ phủ tạng khỏi bị tổn thương vì sinh lý hoặc bệnh lý, đồng thời cải thiện dần dần tình trạng phủ tạng.
Một viên có giá trị điểm cửa hàng, mà hiện tại Ngô Kiến Quốc đang có điểm, chỉ có thể đổi được một viên mà thôi.
Ngô Kiến Quốc không chần chừ đổi lấy một viên Lục Phủ Ngũ Tạng Bảo Kiện Đan, sau đó quay sang nói với Lý Văn Lượng:
- Lý ca, tại sao không nói với ta sớm, nếu quả thực là bệnh tim thì ta có một cách có thể giúp Lý lão gia tử bảo mệnh.
Tuy tác dụng tới đâu thì ta không dám cam đoan, nhưng có thể khẳng định giữ lại mạng sống thì không khó.
Lý Văn Lượng kinh ngạc, vội vàng hỏi:
- Là cách gì, mau nói cho ta biết..
Ngô Kiến Quốc móc từ trong túi ra một hộp gấm nhỏ, hắn dùng tay nhẹ nhàng mở nắp, từ bên trong tỏa ra một thứ mùi thơm kỳ lạ khiến người ta hít vào cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Ngô Kiến Quốc đưa viên thuốc tới trước mặt Lý Văn Lượng, để hắn có thể nhìn kỹ hơn, sau đó nói:
- Đây là Bảo Kiện Đan, có tác dụng bảo vệ, cường kiện phủ tạng.
Lý lão gia tử vì bị đau tim nên hôn mê bất tỉnh, thứ này vừa vặn có khả năng bảo vệ cả tim và não.
Lý Văn Lượng hơi do dự, cho dù hiện tại lão gia tử đã sắp tiên du giá hạc, nhưng nếu viên thuốc này của Ngô Kiến Quốc không có tác dụng, thì hắn vẫn sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích.
Tuy nhiên ngược lại mà nói, nếu đan dược này quả thực có thể cứu sống Lý lão gia tử, thì Lý Văn Lượng có thể coi là đệ nhất công thần của Lý gia, địa vị cũng theo đó mà tăng lên rõ rệt.
Ngô Kiến Quốc nhìn thấy vẻ chần chừ trong mắt Lý Văn Lượng, liền cười nhạt một tiếng, Lý Văn Lượng này cái gì cũng tốt, chỉ là không thực quyết đoán, tình trạng đã đến mức này, dù viên thuốc này không hiệu nghiệm thì tối đa Lý Văn Lượng hắn cũng chỉ bị chửi bới một hồi, Lý gia chẳng lẽ còn có thể vì hắn không cứu được lão gia tử mà trở mặt với hắn hay sao?
.