Trong phòng Lý lão gia tử nằm trên giường bệnh phủ ga trắng xóa, gương mặt già nua nhăn nheo tái xanh, đang phải đeo máy trợ thở để duy trì chút hơi tàn.
Từ mấy ngày trước cơn đau tim bộc phát cho tới nay lão gia tử vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, các dấu hiệu sinh tồn cũng càng ngày càng yếu dần.
Người già là vậy, mặc dù sống khỏe mạnh điều độ nhiều năm, nhưng chỉ cần một cơn bệnh thì có thể không hồi phục nổi, hoặc là bệnh tái đi tái lại liên tục không dứt.
Cũng bởi vậy việc chữa trị cho một người già như Lý lão gia tử làm cho ngay cả các bác sĩ hàng đầu cũng phải chùn tay, bởi lẽ không ai dám khẳng định lục phủ ngũ tạng của ông có khả năng phục hồi hay không.
Ví như một người trẻ có gãy tay gãy chân, bó bột vài tháng liền có thể đi lại như thường, nhưng đổi lại là người già, vậy thì có khả năng khúc xương đó sẽ vĩnh viễn không liền lại cũng nên.
Vì lẽ đó mà khi Lý Văn Dương dẫn Ngô Kiến Quốc tới gặp Lý Văn Dũng, Lý Văn Dũng nhất quyết không đồng ý để lão gia tử uống thuốc của Ngô Kiến Quốc.
Lý Văn Dũng có phần cổ hủ, trong suy nghĩ của ông ta một thầy thuốc giỏi phải là người cao tuổi, có kinh nghiệm nhiều, có danh tiếng lớn, cũng giống như một quân nhân ưu tú phải là người thân kinh bách chiến vậy.
Tuy nhiên Lý Văn Dương cắn chặt vào ý kiến “còn nước còn tát” khiến Lý Văn Dũng không biết cãi lại ra sao, đành tức giật phất tay đi ra khỏi phòng.
Ngô Kiến Quốc lấy đan dược từ trong hộp ra, cho nó vào một cái chén nhỏ, dùng thìa dằm vụn ra rồi pha với nước, đút cho Lý lão gia tử uống.
Lý lão gia tử đang trong tình trạng hôn mê, nếu để ông ta uống cả viên thuốc này thì rất dễ bị mắc nghẹn, tới lúc đó không cứu được người ngược lại còn làm tình trạng tồi tệ hơn.
Xong xuôi đâu đó Ngô Kiến Quốc đưa thuốc cho Lý Văn Lượng, Lý Văn Lượng đỡ lão gia tử gối đầu lên một chiếc gối cao, sau đó đút cho ông uống hết chén thuốc đó.
Lý lão gia tử vừa uống hết thuốc được vài phút thì cơ thể đã phát sinh biến hóa.
Lúc đầu là nhịp tim cùng huyết áp tăng lên rất cao khiến Lý Văn Lượng sợ muốn chết, nhưng sau đó vài giây lại bình ổn như thường.
Lý Văn Lượng vừa thở phào nhẹ nhõm thì bỗng thấy máu trào ra từ hai lỗ mũi ông cụ, sau đó cả người Lý lão gia tử co giật như bị kinh phong.
Lý Văn Dũng thấy vậy, lập tức tiến tới giữ chân tay ông cụ, Lý Văn Cương cũng từ ngoài chạy vào xem xét.
Mọi người trong phòng đều nhốn nháo, người thì gọi bác sĩ, người thì tiến lại giữ ông cụ, có người luống cuống tay chân không biết nên làm gì.
Duy chỉ có một mình Ngô Kiến Quốc là đứng sừng sững không động, mặc dù thuốc này không phải hắn chế tạo, nhưng hắn đã thấy sự kỳ diệu của đan dược do hệ thống cung cấp vượt xa những gì khoa học đương đại có thể làm ra.
Ví dụ như Cố Thể Đan lần trước được hệ thống thưởng, Ngô Kiến Quốc chưa từng thấy thứ gì có thể cải tạo cơ năng của con người nhanh và mạnh như vậy, thậm chí vượt qua những giới hạn của cơ thể nhân loại.
Vài phút sau tình trạng của Lý lão gia tử dần ổn định lại, người không còn bị co giật nữa, các chỉ số sinh tồn đã ổn định hơn.
Lý Văn Dũng thở phào một hơi, đỡ lão gia tử nằm lại tử tế, sau đó đắp chăn cho ông.
Lý Văn Cương vừa nãy thái độ còn hòa nhã dễ gần, bây giờ liền qua ngoắt một trăm tám mươi độ, lớn giọng mắng:
- Văn Lượng, ngươi cho lão gia tử uống thứ quái quỷ gì, muốn hại chết lão gia tử hay sao?
Trong lòng hắn lại khấp khởi mừng thầm, vốn lúc đầu hắn muốn ngăn cản cha con Lý Văn Lượng cho lão gia tử uống thuốc, dù sao cũng chẳng ai dám chắc loại thuốc lai lịch không rõ ràng này có thể gây nguy hiểm cho lão gia tử không.
Nhưng lời sắp ra miệng liền bị hắn nuốt vào, bởi vì trong đầu Lý Văn Cương đã nảy ra một kế hoạch.
Nếu như loại thuốc này quả thực có tác dụng, vậy chuyện này coi như xong, nhưng ngược lại nếu lão gia tử có mệnh hệ gì thì mọi tội lỗi có thể trút lên đầu cha con Lý Văn Lượng.
Tới lúc đó Lý Văn Cương có thể lợi dụng cơ hội này mà chèn ép cha con Lý Văn Lượng, giúp cho hai đứa con của lão thuận lợi tiếp nhận tập đoàn Lý thị.
Dù sao lão đại Lý Văn Dũng theo binh nghiệp không theo thương giới, con gái lão đại thì còn nhỏ, chỉ có Lý Văn Lượng cạnh tranh với hai người con hắn Lý Đống, Lý Thục.
Lúc này sự việc đã xong, dẫu cho lão gia tử không vì uống thuốc mà tiên du giá hạc ngay, nhưng cũng đã gây ra tình trạng nguy hiểm không đáng có, vậy là đủ rồi.
Việc của Lý Văn Cương bây giờ là mượn cơ hội này đả kích cha con Lý Văn Lượng trước mặt Lý Văn Dũng và những thành viên Lý gia khác.
Chỉ cần làm cho cha con Lý Văn Lượng trở thành kẻ phản diện trong mắt mọi người, như vậy là có thể coi như Lý Văn Cương đã thành công.
Những người trong phòng này đều là nòng cốt Lý gia, có nhiều người đảm đương công tác trong tập đoàn Lý thị, nếu họ cùng có ác cảm với Lý Văn Lượng thì coi như hắn xong rồi, không thể tiếp tục làm việc tại Lý thị nữa.
Lý Văn Lượng lúng túng, hắn không biết vì sao Lý Văn Cương lại trở mặt nhanh như vậy, hơn nữa lúc này hắn còn đang ở thế yếu, vì hắn mà lão gia tử vừa trải qua một trận nguy kịch, bây giờ ánh mắt mọi người nhìn hắn đều ẩn chứa địch ý.
Ngô Kiến Quốc vừa muốn lên tiếng thì hệ thống hướng về hắn phát thông báo như sau:
- Hoàn thành nhiệm vụ, đã cứu tỉnh Lý lão gia tử, ban thưởng kinh nghiệm x, điểm cửa hàng x, lần rút thưởng ngẫu nhiên sau ………
Ngô Kiến Quốc trừng mắt nhìn Lý lão gia tử, phát hiện ông cụ vẫn nhắm mắt nằm yên không động đậy, vậy tại sao hệ thống lại thông báo hoàn thành nhiệm vụ? Hắn suy ngẫm một chút thì chợt hiểu ra vấn đề, liền ghé tai Lý Văn Lượng nói nhỏ:
- Lão gia tử đã tỉnh rồi, chỉ là đang giả hôn mê mà thôi, ngươi thể hiện cho tốt.
Ta ra ngoài trước có chút việc, hẹn gặp lại Lý ca sau.
Lý Văn Lượng nhìn Ngô Kiến Quốc đầy nghi ngờ, lão gia tử tỉnh rồi sao? Vậy tại sao ông cụ lại muốn giả vờ như chưa tỉnh? Hay là… ông cụ muốn nghe xem nếu không có mình thì con cháu sẽ đối xử với nhau thế nào?
Nếu quả thật như vậy thì lúc này chính là một cơ hội rất tốt để Lý Văn Lượng củng cố địa vị của mình trong mắt lão gia tử.
Nghĩ vậy hắn liền nghiêm giọng đáp lại Lý Văn Cương:
- Nhị bá nói vậy là có ý gì? Ta chỉ muốn còn nước còn tát, nếu thực sự có một phần trăm có thể cứu được lão gia tử ta cũng sẽ không bỏ qua.
Chúng ta đều là người một nhà, là con cháu của lão gia tử, ta vì sao lại muốn hại ông cụ? Bây giờ thuốc của ta không hiệu nghiệm, ta chấp nhận bị mọi người mắng chửi ra sao cũng được, nhưng nếu lại có cơ hội khác để cứu lão gia tử, ta vẫn sẽ thử.
Lý Văn Cương thấy Ngô Kiến Quốc đi ra khỏi phòng, tưởng rằng hắn sợ tội bỏ trốn, nhưng cũng không ngăn cản.
Bởi vì nếu Ngô Kiến Quốc ở đây thì Lý Văn Lượng có thể chơi trò đẩu chuyển tinh di, dời hết tội lỗi lên người Ngô Kiến Quốc, nhưng Ngô Kiến Quốc đi rồi vậy thì Lý Văn Lượng chỉ có thể đưa đầu chịu báng mà thôi.
Thấy Lý Văn Lượng lớn giọng phân bua, Lý Văn Cương trong bụng cười thầm đắc ý, mà ngoài mặt thì lạnh lùng nói:
- Ngươi nói như vậy là có ý gì? Còn muốn hại lão gia tử thế nào ngươi mới hả dạ? Ta thấy ngươi là kẻ ăn cây táo rào cây sung, không xứng đáng là con cháu Lý gia, ta ở đây thay mặt lão gia tử trục xuất tên phản trắc nhà ngươi khỏi tập đoàn Lý thị.
Lý Văn Dương trước nay không quản chuyện gia tộc, nhưng nay thấy Lý Văn Cương muốn cả vú lấp miệng em dồn ép Lý Văn Lượng khiến hắn nổi giận thực sự.
- Lão nhị ngươi đang nói gì vậy, coi Lý Văn Dương ta là kẻ vô năng hay sao, dám ở trước mặt ta nhục nhã Văn Lượng? Tất cả chúng ta đều biết lão gia tử lúc này đã là thập tử vô sinh, khó có thể gắng gượng hơi tàn, Văn Lượng là thành tâm thành ý cứu chữa cho lão gia tử, cho dù có thành công hay thất bại thì hắn cũng đã tận hiếu tận nghĩa.
Ngươi lại muốn nhân lúc rối ren này mà đá nó ra khỏi Lý thị, thứ cho Lý Văn Dương ta không cách nào chấp nhận.
Lão gia tử hãy còn tại thế, ngươi đã vội vàng chiếm quyền như vậy, không sợ khiến người ta lạnh lòng hay sao?
Lý Văn Cương hầm hừ đáp trả:
- Ăn có thể ăn bừa, lời không thể nói bừa, ta thấy lão tam ngươi tối ngày chỉ lo công việc bản thân, đã sớm quên nghĩa vụ của một thành viên Lý gia rồi.
Văn Lượng hắn có phải chân tâm thật ý hay không ta không biết, nhưng hắn suýt nữa hại chết lão gia tử mọi người ở đây không ai không biết, ngươi còn muốn bao che cho con trai hay sao? Nếu để hắn tiếp tục ở trong tập đoàn Lý thị, ai biết lúc nào hắn sẽ đâm chúng ta một dao sau lưng, như vậy khác gì triệt đường sống của con em Lý gia? Lão đại, ngươi thử nói một câu công bằng, ta làm vậy là đúng hay sai?
Lý Văn Dũng rất phân vân, cho dù thâm tâm hắn biết Lý Văn Lượng quả thực chỉ nghĩ muốn cứu lão gia tử, nhưng bây giờ Lý Văn Lượng tình ngay mà lý gian, hắn cũng không tiện thay Lý Văn Lượng biện giải.
Hơn nữa cho dù Lý Văn Dũng không tham gia vào sự tình tập đoàn Lý thị, nhưng không có nghĩa là hắn không có lợi ích trong đó.
Hiện tại Lý Văn Lượng đã là công địch của cả Lý gia, chắc chắn không thể xoay người nổi, Lý Văn Dũng nếu cố chấp ủng hộ Lý Văn Lượng, cũng không thể giúp Lý Văn Lượng tiếp tục giữ chức phó tổng Lý thị, ngược lại còn đắc tội toàn bộ thành viên chủ chốt của Lý thị.
Điều này sẽ ảnh hưởng đến lợi ích sau này của Lý Văn Dũng, cho nên hắn quyết định sẽ buông tay lần này, để mặc Lý Văn Cương bài bố.
Lý Văn Lượng nhìn Lý Văn Dũng, trong lòng có chút hi vọng Lý Văn Dũng sẽ đứng ra biện giải cho mình.
Dù Ngô Kiến Quốc đã nói cho hắn biết Lý lão gia tử chỉ là giả vờ hôn mê thì Lý Văn Lượng vẫn mong bác cả của hắn sẽ nói một lời công đạo.
Thế nhưng những lời của Lý Văn Dũng làm cho hắn cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng:
- Lần này quả thực là Văn Lượng mắc sai lầm lớn, tuy nhiên lão nhị nói cũng có chút nặng lời, ta thấy Văn Lượng hẳn chỉ là nhất thời hồ đồ, chứ trong bụng hắn không có ý đồ xấu.
Còn về việc Văn Lượng có tiếp tục ở lại Lý thị hay không, mọi người đều biết ta không tham gia thương giới, không am hiểu cách hoạt động của tập đoàn, cho nên ta cũng không dám mạo muội ý kiến, việc này tùy các lãnh đạo Lý thị xử trí.
Lý Văn Dương giận không nói nên lời, lão nhị ham mê tranh giành đấu đá không nói, ngay đến lão đại cũng hùa theo hắn cô lập Lý Văn Lượng.
Mà đáng giận nhất là Lý Văn Dương hắn trước nay không quản chuyện tập đoàn Lý thị, không có cách nào xen vào giữa điều đình được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Văn Lượng tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc này một giọng nói già nua nhưng đanh thép lạnh lùng vang lên:
- Mấy người các ngươi diễn kịch đã đủ hay chưa, muốn người cả thiên hạ cười vào mặt Lý Hoàn ta không biết dạy dỗ con cháu hay sao?
…
Ngô Kiến Quốc bước ra khỏi phòng bệnh đã thấy Trần Tiểu Uyển đang đứng chờ ở ngoài, bởi vì hành lang quá đông người mà Trần Tiểu Uyển lại nhút nhát, không dám đi vào cùng Ngô Kiến Quốc, cho nên nàng đành đứng chờ ở khu vực gần thang máy.
Vừa thấy Ngô Kiến Quốc xuất hiện, Trần Tiểu Uyển liền bước nhanh tới bên cạnh hắn, vẻ mặt túng quẫn muốn nói lại thôi.
Ngô Kiến Quốc lấy làm lạ, thời gian mình vào phòng bệnh tổng cộng chưa tới mười lăm phút, mà cô nàng này đã đứng ngồi không yên như vậy sao?
- Ngươi làm sao vậy, có gì muốn nói thì nói đi, đừng có hết nhìn Đông lại nhìn Tây nữa.
Trần Tiểu Uyển đỏ mặt, lí nhí nói:
- Ta… ta cần đi… ừm… đi rửa mặt.
Ngô Kiến Quốc nhìn Trần Tiểu Uyển với vẻ mặt quái dị, thì ra ngươi muốn đi vệ sinh, vậy cũng không nhất thiết phải chờ ta tới để hỏi ý kiến chứ.
- Vậy tại sao lại không đi?
- Hành lang quá đông người, ta không chen vào được…
- Vậy thì xuống tầng dưới cũng có nhà vệ sinh mà, đâu nhất thiết phải đứng chờ ở đây?
Trần Tiểu Uyển lắc lắc đầu, nói nhỏ:
- Ta… ta sợ ngươi từ trong trở ra không thấy ta, sẽ lo lắng…
Ngô Kiến Quốc mỉm cười, cô nàng này thật là khiến người khác không thể không yêu thích, lại có thể dịu dàng như vậy.
Nhưng mà hình như có gì đó sai sai, lão tử tại sao phải lo lắng cho ngươi? Ngươi con mẹ nó đừng có tự mình đa tình có được hay không?
.