1. Truyện
  2. Siêu Năng Thời Đại
  3. Chương 30
Siêu Năng Thời Đại

Chương 30: Tới thủ đô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sân bay Yến Kinh.

Ngô Kiến Quốc khoác một chiếc áo măng tô bằng vải thô màu xám nhạt, có vẻ hơi cũ sờn.

Trên tay hắn xách theo một chiếc ca táp da nhỏ, bên trong chỉ có vài bộ quần áo cùng những giấy tờ tùy thân.

Trần Tiểu Uyển yên lặng đi theo phía sau, không nói một lời.

Trải qua cuộc họp cổ đông, với sự sắp xếp của Ngô Kiến Quốc cùng sự ủng hộ nhiệt tình của quản lý Đường và quỹ Hằng Phát, Trần Tiểu Uyển đã thuận lợi giữ vững quyền kiểm soát Vạn Phú.

Hai vị Cốc – Doãn dù có hợp sức cùng nhau phản đối, nhưng dưới sức ép của quản lý Đường hầu hết những cổ đông khác đều không thể hùa theo bọn họ.

Hơn nữa, những cổ đông trước đây còn do dự, hoặc đã từng ủng hộ Trần Bắc Phú, sau khi nhìn thấy Trần Tiểu Uyển lộ ra thực lực đều không dám coi thường.

Cô nàng này, mặc dù bề ngoài quả thực không thể khiến người ta tin phục, nhưng thủ đoạn cũng không tầm thường chút nào, vậy mà đã móc nối được với vị quản lý quyền lực của quỹ Hằng Phát rồi.

Phải biết quản lý Đường dù nắm hơn mười phần trăm cổ phần của Vạn Phú, nhưng từ trước tới nay chưa hề tỏ thái độ can dự vào việc điều hành cũng như công tác nội bộ.

Bởi dù sao Vạn Phú trong tay của Trần Bắc Phú trước đây cũng phát triển khá ổn định, mà quỹ Hằng Phát chỉ quan tâm tới lợi nhuận rót vào túi họ mà thôi.

Hơn nữa Vạn Phú chỉ là một trong hàng trăm công ty có sự tham gia của quỹ Hằng Phát, mà còn không tính là khoản đầu tư lớn.

Quỹ Hằng Phát có nhà họ Đường đứng sau lưng, cho nên không thiếu doanh nghiệp muốn móc nối với họ, bởi vì chỉ cần được họ để mắt tới là coi như có thể dựa lưng một chút vào thế lực của đại gia tộc thủ đô rồi.

Cho nên việc quản lý Đường phá lệ ủng hộ Trần Tiểu Uyển khiến cho mọi người đều hiểu được về một mặt nào đó Trần Tiểu Uyển đã được quỹ Hằng Phát hậu thuẫn, hay lớn hơn nữa là Đường gia thủ đô.

Mà quản lý Đường không chỉ ủng hộ bằng lời nói với Trần Tiểu Uyển, mà còn rất nhiệt tình giới thiệu cho cô nàng một vài cố vấn kinh tế có năng lực cực mạnh.

Điều này e rằng không nằm trong sự dặn dò của Đường Yên, bởi dù sao Đường Yên cũng chỉ thực hiện theo sự nhờ vả của Ngô Kiến Quốc, chứ bản thân nàng cũng không rõ ràng nội tình của Vạn Phú.

Đây cũng là điểm đặc biệt của quản lý Đường, tiễn phật phải tiễn tới Tây Thiên, cô ta không chỉ giúp Trần Tiểu Uyển giành được Vạn Phú, mà còn giúp việc vận hành nó không gặp trục trặc.

Cứ như vậy Trần Tiểu Uyển liền chính thức trở thành một tiểu phú bà hàng thật giá thật, mà tên Matthew Văn cũng hoàn toàn dứt bỏ Cốc Gia Thành, chuyển hướng muốn đầu nhập trận doanh của nàng.

Về việc này Trần Tiểu Uyển cũng từng hỏi qua Ngô Kiến Quốc, bởi vốn bản thân nàng cũng không thực sự muốn kết nạp tên này dưới hàng ngũ của mình, kết quả Ngô Kiến Quốc chỉ cười nói hiện tại là lúc cần dùng người.

Mặc cho Matthew Văn có tiện đến đâu đi nữa, nhưng hắn vẫn đường đường là một luật sư tốt nghiệp Princeton, năng lực chuyên môn chắc chắn không phải loại tầm thường.

Ngô Kiến Quốc quay đầu nhìn Trần Tiểu Uyển, cười nói:

- Không cần tiễn nữa, hiện tại công ty đang trong quá trình cải tổ, nhiều vấn đề sẽ cần tới sự quyết định của cô, mà cô lại bỏ công việc để đưa tôi ra sân bay thế này, trong lòng tôi quả thực rất là áy náy.

Trần Tiểu Uyển lắc lắc đầu, nhỏ giọng:

- Anh không cần phải chọc tôi, bản thân tôi có bao nhiêu bản lĩnh tôi tự biết rất rõ.

Những vấn đề có tính chuyên môn cao như vậy căn bản không nằm trong tầm hiểu biết của tôi, hầu hết đều là các cố vấn giúp đỡ, chỉ cần chữ ký của tôi là đủ.

- Haha, vạn sự khởi đầu nan, tuy rằng hiện tại cô còn chưa thực sự thích nghi được với công việc này, nhưng trăm hay không bằng tay quen, với năng lực học tập của cô tôi tin rằng mấy chuyện này không thể làm khó cô được.

Trần Tiểu Uyển mím môi, muốn hỏi Ngô Kiến Quốc rằng liệu hắn có thể phụ trách Vạn Phú thay cho nàng không, nhưng rồi cuối cùng cũng không nói ra lời.

Kỳ lạ thật, trước đây Trần Tiểu Uyển nàng tuy rằng không phải là một người kiêu kỳ, cao ngạo gì, nhưng cũng rất tự tin vào bản thân mình.

Tuy nhiên từ sau khi tiếp xúc với Ngô Kiến Quốc, bất tri bất giác nàng đã sinh ra sự ỷ lại vào hắn.

Sự ỷ lại này không chỉ bởi vì hắn giúp nàng giải quyết những vấn đề tưởng chừng như vô vọng, cũng không phải bởi vì hắn đã cứu nàng mấy lần.

Mà hơn hết, nàng tin tưởng vào con người của Ngô Kiến Quốc, mặc dù nàng không thực sự hiểu quá rõ về hắn.

Cảm giác như hắn là một cỗ máy vạn năng, không gì cản nổi vậy.

Cứ như vậy, mỗi lúc gặp phải nan đề, Trần Tiểu Uyển lại tự giác nghĩ tới Ngô Kiến Quốc, muốn hỏi hắn phải làm như thế nào, muốn được hắn trợ giúp.

Có vẻ Trần Tiểu Uyển còn chưa nhận ra, nhưng với nàng Ngô Kiến Quốc đã vượt qua giới hạn của một người bạn, hắn đã trở thành ngọn đuốc giữa đêm đen mà Trần Tiểu Uyển luôn muốn hướng tới.

Cho nên lần này khi Ngô Kiến Quốc nói muốn tới thủ đô, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trần Tiểu Uyển là vứt bỏ hết mọi thứ, theo hắn cùng rời đi.

Nhưng ý tưởng đó chỉ thoáng qua liền lập tức bị nàng phủ định, hắn còn có công việc riêng của mình, không thể mỗi ngày đều chiếu cố tới cuộc sống của nàng.

Hơn nữa, nàng lấy thân phận gì mà bám theo hắn đây?

Ngô Kiến Quốc nói rằng hắn là bằng hữu của Trần Bắc Phú, rằng hắn có trách nhiệm giúp nàng giữ vững sản nghiệp mà cha nàng để lại.

Tới bây giờ Vạn Phú đã an ổn nằm trong túi của Trần Tiểu Uyển, về lý mà nói thì Ngô Kiến Quốc cũng đã tận trách nhiệm, hắn không có lý do gì tiếp tục giúp đỡ chăm sóc cho nàng nữa.

Điều này khiến Trần Tiểu Uyển phiền muộn vô cùng, mặc dù sau đó Ngô Kiến Quốc đã nói rằng hắn chỉ tới thủ đô sắp xếp chút việc, sau đó sẽ trở về Yến Kinh, nhưng trong lòng nàng vẫn buồn bã không thôi.

Đã tới giờ lên máy bay, Ngô Kiến Quốc cười nhẹ, hướng về Trần Tiểu Uyển vẫy vẫy tay:

- Tới giờ xuất phát rồi, tôi phải đi kẻo trễ chuyến.

Việc ở công ty có chỗ nào khúc mắc, hoặc là có gì khó khăn cô có thể trực tiếp liên hệ quản lý Đường, tôi đã nhắn trước với cô ấy rồi, chắc chắn cô ấy sẽ giúp hết sức có thể.

Về phần chỗ ở, hiện tại tình hình đã ổn định hơn, cũng tương đối an toàn rồi, cô có thể trở về biệt thự.

Tôi đã nhờ một người bạn giúp cô tìm mấy tên vệ sĩ, có lẽ lúc này họ đã chờ sẵn ở biệt thự, cô có thể yên tâm ở lại đó.

Bên phía tập thể tỉnh ủy kia dù tốt, nhưng vẫn không phải là nơi có thể tá túc lâu dài, chung quy lại vẫn nên trở về nhà riêng là hơn.

Liếc nhìn đồng hồ, Ngô Kiến Quốc lại nói tiếp:

- Tôi cũng không nói dông dài thêm nữa, tạm biệt cô.

Mấy ngày này nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn ngủ điều độ, nếu không mặt sẽ rất nhanh có nếp nhăn, khiến nhiều người tiếc nuối haha...

Nói đoạn, Ngô Kiến Quốc quay đầu bước đi.

Trần Tiểu Uyển nhìn theo từng bước chân của hắn, trong lòng lại dậy lên cảm giác bức bối khó mà nói thành lời.

Rồi không biết lấy dũng khí từ đâu, nàng chợt lao nhanh về phía bóng lưng vừa xa lạ lại vừa thân thuộc kia, ôm chầm lấy hắn từ phía sau.

Ngô Kiến Quốc ngạc nhiên vô cùng, hắn hơi hơi ngoảnh đầu lại, trên lưng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, trong mũi truyền tới một mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu.

Còn Trần Tiểu Uyển, nàng không dám ngẩng mặt lên đối diện với hắn, chỉ vùi đầu vào lưng Ngô Kiến Quốc, hai tai đỏ bừng như bị lửa đốt.

Vài giây sau, rốt cuộc Trần Tiểu Uyển thở ra vài lời nhỏ như muỗi kêu:

- Anh...

Anh nhất định phải trở về đấy...

Ngô Kiến Quốc xoay người lại, thấy Trần Tiểu Uyển vẫn còn cúi gằm mặt, hắn liền đặt hai tay lên vai nàng, nhẹ nhàng nói:

- Tôi nói rồi, lần này chỉ đi giải quyết công việc, tối đa một tuần liền trở lại, cũng không phải là sinh ly tử biệt gì, không cần xúc động như vậy...

Trần Tiểu Uyển ngẩng mặt lên nhìn hắn, khuôn mặt nàng lúc này đã đỏ ửng như bị sốt, trong mắt lóng lánh như ngập nước, bờ môi hơi cắn nhẹ, khiến cho khuôn mặt vốn tuyệt mỹ của nàng lại càng thêm nhiều vẻ nữ tính hơn.

- Được...

tôi...

tôi chờ anh...

Nói đoạn nàng liền quay đầu bỏ chạy như một chú thỏ con bị chó sói dọa dẫm.

Ngô Kiến Quốc hơi mỉm cười, lại nhìn xung quanh, lúc này đã có không ít người nhìn chằm chằm vào hắn, khiến Ngô Kiến Quốc không khỏi mắng trong lòng, con mẹ nó có bao nhiêu kịch đều cho các ngươi xem rồi, còn chưa xem đủ hay sao?

Người qua đường A: Vừa nhìn liền biết, thiếu nữ kia tuyệt đối là một oán phụ, bị người ta vì tiểu tam mà ruồng rẫy.

Đáng thương cho nàng còn tìm tới tận sân bay, kết quả vẫn không níu giữ được hắn.

Người qua đường B: Không phải chứ, tình tiết này ta đã gặp trong phim nhiều lần rồi, tên kia chắc chín mươi chín phần trăm là trong người có bệnh nan y, lần này đi làm tìm một nơi hẻo lánh sống những ngày còn lại.

Mà cô gái kia lại không hề hay biết, chỉ nghĩ rằng hắn là kẻ phụ tình, cho nên mới đau khổ tìm tới tận đây.

Người qua đường C: Hai người các ngươi quả thực là quá não bổ rồi, đừng có tự huyễn hoặc bản thân như vậy.

Với con mắt nhìn người của ta từ trước nay chưa từng sai lầm, tên kia chắc chắn là một kẻ có tài không có đức.

Thuở hàn vi thì qua lại với cô gái này, tới khi công thành danh toại liền theo đuổi một vị tiểu thư nhà giàu khác, tham vàng bỏ ngãi.

Không nhìn xem hắn vào cửa nào sao? Là đi thủ đô đó, chắc chắn vị tiểu thư kia là một danh gia vọng tộc thủ đô rồi.

...

Chiếc Bentley Continental GT dừng lại phía trước sảnh lớn của sân bay thủ đô, từ trên xe có một bóng người mảnh mai bước xuống.

Thông thường mà nói thì các phương tiện cá nhân không được phép đi vào khu vực này để đảm bảo trật tự trong sân bay.

Nghĩ mà xem, nếu ai ai cũng ngồi trên xe riêng, xếp hàng chờ đón người thân ở trước sảnh, thì sảnh lớn phải rộng bao nhiêu mới đủ đây?

Đương nhiên quy định là của chung, thế nhưng vẫn có một số đối tượng nằm ngoài quy định này.

Mà chiếc Bentley này lại là một trong số những ngoại lệ đó.

Những nhân viên thông thường ở sân bay không hề biết chủ nhân của nó là ai, có thể chỉ là một tay nhà giàu mới nổi nào đó thích phô trương mà thôi.

Nhưng nếu đổi lại là những người trong giới thượng lưu thủ đô, thì chắc chắn không thể không biết tới chiếc xe này.

Đường Yên hơi liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ nhắn đang nằm gọn trên cổ tay không chút tì vết của nàng, miệng lẩm bẩm vài lời vô nghĩa.

Hôm nay Đường Yên mặc một bộ đồ tương đối đơn giản, chiếc quần bò ôm sát đôi chân dài thon thả kết hợp với áo sơ mi vừa vặn, cùng một đôi giày thể thao khiến cho nàng toát ra một hơi thở thanh xuân dịu nhẹ.

Khác hẳn với lần trước ở Yến Kinh, nếu nói lúc đó Đường Yên như một con phượng hoàng kiêu ngạo, nóng bỏng đến độ người khác không dám tới gần, thì lúc này trông nàng giống như một cô gái thanh thuần xinh đẹp, đối tượng mà mọi chàng trai đều muốn bắt chuyện ngay lần đầu gặp mặt.

Lúc này đã qua mười phút hơn, Đường Yên bắt đầu tỏ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Thú thực đây là lần đầu tiên nàng phải chờ đợi một người nào đó, bởi từ trước tới nay Đường tiểu thư luôn là đối tượng được mọi người coi như trung tâm, nếu có thì chỉ có người khác chờ đợi nàng, chứ không có chuyện ngược lại.

Nhìn vào trong đại sảnh, sau đó nhìn đồng hồ, rút điện thoại ra nghịch một chút, lại tiếp tục nhìn...

cứ như vậy năm lần bảy lượt, cuối cùng Đường Yên cũng thấy một bóng người từ xa xa tiến tới chỗ mình.

Ngô Kiến Quốc xách theo chiếc ca táp da tối màu rảo bước tiến tới vị trí Đường Yên đang đỗ xe.

Khỏi cần nói thì hắn cũng đoán được Đường Yên đây là lạm quyền, ỷ vào thân phận của mình mới có thể ngang nhiên lái xe tới trước sảnh như thế.

Tuy rằng Ngô Kiến Quốc không thích những luật lệ ngầm này, nhưng hắn không rảnh mà phản ứng lại, càng không thể trở thành chiến binh công lý gì đó được.

Thay vào đó, hắn đơn giản chấp nhận nó như một lẽ đương nhiên, bởi vì đó là cách xã hội vận hành.

Đường Yên hơi cau mày, không biết có phải là do cảm quan của nàng thay đổi hay không, mà hình như Ngô Kiến Quốc đã không còn giống với lần gặp trước đó ở Yến Kinh.

Cụ thể khác biệt ra sao thì nàng cũng không chắc chắn, nhưng có vẻ như hắn càng có sức sống hơn trước rất nhiều thì phải.

Không hiểu điều gì đã khiến hắn trở nên như vậy, Đường Yên tự hỏi trong đầu.

Thật ra những gì Đường Yên nhận thấy quả thực không hề sai.

Có một câu rất hay, đó làm Tâm sinh Tướng, trước đó Ngô Kiến Quốc luôn sống trong sự dằn vặt, chán chường và ủ rũ, điều đó vừa khiến hắn già hơn tuổi, lại làm cho hắn luôn mang theo vẻ khắc khổ phong sương.

Nhưng sau một loạt biến cố, mà chốt lại bằng chuyến đi thủ đô lần này, Ngô Kiến Quốc đã đối mặt với những vấn đề mà trước đây hắn tìm cách trốn tránh, cũng có niềm tin vào bản thân mình hơn nhiều.

Điều đó khiến cho khí chất của hắn bất giác cũng thay đổi theo chiều hướng tích cực và tươi sáng hơn rất nhiều.

.

Truyện CV